← Ch.005 | Ch.007 → |
"Chào, chào anh." Triệu Tiểu Bắc rụt vào trong một góc, hận không thể bỏ chạy.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế lại sự bất an cùng khẩn trương trong lòng, đối với người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào anh mà lên tiếng chào hỏi.
"Tôi là Triệu Tiểu Bắc, là......" Triệu Tiểu Bắc nhìn đến Nhan Như Tinh như cũ trên giường bệnh, nhanh trí mở miệng, nói: "Là bạn của Nhan tiểu thư."
Nhưng mà những lời này của anh lại không được lập tức đáp lại, phòng bệnh im lặng không một tiếng động.
Thật lâu sau, lúc mà Triệu Tiểu Bắc cho rằng anh ta sẽ không để ý tới mình.
Thiếu niên ngồi ở cạnh giường bệnh đột nhiên quay đầu, vẻ mặt mỉm cười nghiêm túc đối với Nhan Như Tinh nói: "Tôi họ Nguyễn, tên một chữ Trì, là bạn trai của Tinh Tinh."
Dứt lời, anh lại bổ sung thêm một câu: "Trì trong trì mộ*."
(Trì mộ*: nghĩa là chạng vạng, hoàng hôn)
Nói xong, anh nghiêng đầu, con ngươi đen như mực giống như được bóng đêm bao phủ, u ám mang theo mông lung cùng với mong chờ.
"Anh Nguyễn Trì, anh nhìn em làm gì?" Nhan Như Tinh thuần thục mà sửa miệng, hai mắt vô tội mà quan sát thiếu niên, trong câu hỏi, trong trẻo không mất đi nghi hoặc, lại hơi ngây ngô. Một chút đánh vỡ cục diện trong phòng bệnh, không khí đột nhiên yên lặng bất an.
Nguyễn Trì dừng lại một chút, dường như không đoán được sẽ là câu trả lời này.
"Anh A Trì?" Thấy anh không có phản ứng, Nhan Như Tinh lại kêu thêm một tiếng.
Về phần nhận sai người.
Lúc nãy khi Triệu Tiểu Bắc nói cho cô biết đây chính là phó bản, cô liền có dự cảm.
Nhưng bây giờ không có việc gì phải gây trở ngại cả cô đâm lao thì phải theo lao thôi.
Dù sao thì, người bạn trai này của cô, thật sự rất xứng chức, lớn lên ưa nhìn, lại còn nghe lời, một chút ngông nghênh đều không có.
"Anh A Trì, sao anh không nói chuyện, em giận đấy?" Nhan Như Tinh thấy anh nhìn chằm chằm vào mặt mình, đồng thời không được tự nhiên, mặt dày cao giọng giả vờ không cao hứng mà lẩm bẩm.
"Ngày mai còn muốn ăn cái gì không?" Đúng lúc này, thiếu niên vẫn không hé răng chợt nói ra tiếng, giọng nói trong trẻo trước sau như một sủng nịch ôn nhu, kèm thêm đôi mắt, trong ngoài đều bao vây lấy thân ảnh của Nhan Như Tinh.
Một màn này rơi vào trong mắt người ngoài, sợ là không có ai hoài nghi tình cảm của anh đối với cô.
Mà việc này, cũng trở thành một bí ẩn khó hiểu khác trong nội tâm của Triệu Tiểu Bắc.
Phải biết rằng, cái vị trước mắt này, cũng không phải là "người"!
Mà đem "anh ta" trở thành "bạn trai" của chính mình, vừa ôm vừa hôn Nhan Như Tinh, ở trong mắt của Triệu Tiểu Bắc, cái này có bao nhiêu lá gan lớn cùng dũng khí chứ!
Chẳng qua một thân bề ngoài "quỷ" này xác thực rất "mê hoặc"người, nếu không phải anh đã gặp qua quỷ quái trước mắt này, thêm hai lần trải nghiệm lìa đời đầy đáng sợ kia của đối phương. Năng lực cám dỗ ấy, anh có lẽ cũng sẽ nhận sai.
Cũng may là anh ta lúc này, cũng không có ý định hạ sát thủ đối với anh.
Có lẽ...
Triệu Tiểu Bắc nhìn về phía Nhan Như Tinh, ánh mắt lóe lên. Một lát sau, ổn định tâm trạng, lần nữa điều chỉnh cảm xúc, tiến lên, bất chấp căng da mặt đối với Nguyễn Trì không dấu vết kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới bạn trai mà Nhan tiểu thư nói đến lại là ngài."
Nhan Như Tinh đang cùng Nguyễn Trì thảo luận xem ngày mai ăn cái gì, liền ngẩng đầu lên.
Nhận thấy được tầm mắt của cô, Triệu Tiểu Bắc giật nhẹ khóe miệng, ánh mắt mờ mịt mà đảo qua túi đựng đồ ăn quen thuộc trên bàn, nói: "Nhan tiểu thư hẳn là cô không biết, thật ra tôi và bạn trai cô trước đó đã từng gặp qua một lần."
Nhan Như Tinh nhìn về phía Nguyễn Trì.
Nguyễn Trì vẫn như trước một vẻ mặt thản nhiên bình thường, giống như ngoại trừ Nhan Như Tinh ra, ai cũng không thể điều động được cảm xúc của anh ta.
Đối với lời nói của Triệu Tiểu Bắc, anh ta không phản bác, ngoài miệng lại lãnh đạm phun ra hai chữ: "Đã quên."
Vẻ mặt của Triệu Tiểu Bắc cứng đờ, ngược lại không so đo với anh ta, cũng không dám.
Lúc trước đánh không lại, hiện tại càng không cần phải nói tới.
Anh chỉ muốn biết rốt cuộc mục đích của anh ta là gì.
Nếu như giống như lần trước, cướp thức ăn xong liền rời đi, vậy hết thảy đều dễ nói chuyện.
Chỉ sợ là không phải.
Còn có, tình huống này của số 3 là như thế nào?
Cô ấy có biết "người" trước mắt này là quỷ quái trong phó bản hay không? Và tại sao anh ta lại nói anh ta là bạn trai của cô ấy? Hơn nữa xem ra, hai người là ở chung với nhau, hình như xác thực là một đôi "tình nhân" thân mật vô cùng.
Chẳng lẽ đây là thân phận ẩn giấu mà hệ thống trò chơi sắp xếp cho cô?
Đáng tiếc thay, "quỷ quái" này chặn ở đây, anh không tiện để hỏi trực tiếp.
Triệu Tiểu Bắc nhìn thời gian, không để bụng đến thái độ lãnh đạm của Nguyễn Trì, chỉ cần anh ta không xuống tay với mình, không đuổi mình ra ngoài, nói cái gì cũng được hết.
Anh chỉ nghĩ sống tạm cho đến ngày mai.
Hơn nữa, nếu món đạo cụ bản mệnh kia đưa anh đến chỗ số 3, chứng tỏ đường sống duy nhất của chính mình ở chỗ này.
Từ lúc vào cửa anh liền quan sát, từng bước một thử hỏi thăm, đến khi biết được thân phận của Nhan Như Tinh là người chơi tân thủ, thấy được 50% hy vọng. Lại đến lúc này, có thêm sự tồn tại của Nguyễn Trì, đều chứng tỏ rằng, con đường sống này có lẽ là thật.
Tiếc là loại đạo cụ bảo vệ tính mạng như "Tìm được đường sống trong chỗ chết", chỉ có thể dùng một lần.
Trong mắt Triệu Tiểu Bắc xẹt qua một tia đau lòng.
Nhưng mà anh không hối hận, dù sao so với mạng sống, thì mạng sống quan trọng hơn. Lại nói tình huống lúc đó không cho phép anh có chút do dự nào.
Phải biết rằng nữ nhân Chu Thiến kia ở trên tay của Lý Công một chiêu cũng không tiếp cận được, tuy rằng cô ấy bất cẩn, nguyên do là vì trúng độc kế của đối phương. Nhưng nói thế nào đi nữa, Chu Thiến cũng là người chơi lâu năm, nên đều có năng lực cảnh giác và phản ứng.
Nhưng lúc đó cô ta ngay cả phản ứng cũng không có, liền đã bị giết chết. Điều này chứng tỏ, thực lực của Lý Công, so với tưởng tượng của anh lợi hại hơn nhiều.
Sự thật chính là như thế, đối đầu với Lý Công cường thế, anh chỉ có thể ném ra đạo cụ bản mệnh chạy trốn.
Sắc mặt Triệu Tiểu Bắc khó coi, trong mắt tràn đầy uất ức.
Đột nhiên, Triệu Tiểu Bắc như có suy nghĩ gì đó mà đưa mắt nhìn một cái về phía Nguyễn Trì đang liếc mắt đưa tình với Nhan Như Tinh.
Không biết Lý Công kia, đối đầu với "quỷ" này, ai lợi hại hơn đây!
Triệu Tiểu Bắc liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt lấp lánh, rục rịch.
Nhưng mà rất nhanh, anh liền nản chí.
Bởi vì anh nhớ tới, mình có thể tìm được nơi này, toàn bộ đều dựa vào "đạo cụ" hỗ trợ, bằng không mấy ngày hôm trước bọn họ như thế nào vẫn luôn không tìm được nơi này?
Hiện tại ngẫm lại, hẳn là do quấy nhiễu mê hoặc của "quỷ".
Mất công bọn họ vì đi tìm số 3, mà suýt chút nữa đã đập vỡ bức tường.
Số 3 người ta ỷ vào ưu thế của thân phận tình cảm, thoải mái mà nằm, được "quỷ" hầu hạ!
Triệu Tiểu Bắc vừa u oán lại vừa hâm mộ liếc mắt nhìn Nhan Như Tinh hai cái.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Triệu Tiểu Bắc cố gắng trò chuyện với Nguyễn Trì đều thất bại, liền không tiếp tục nữa.
Trong phòng bệnh rất nhanh chỉ còn lại giọng nói mềm mại nũng nịu của Nhan Như Tinh, cùng với giọng của Nguyễn Trì thỉnh thoảng đáp lại.
Cũng khá là hài hòa.
Thôi đi!
Cho dù hệ thống sắp xếp cho cô thân phận là bạn gái của "quỷ" này, nhưng cô cũng không khỏi quá mức coi chính mình là người ngoài đi!
Triệu Tiểu Bắc nghẹn họng trân trối nhìn Nhan Như Tinh sai bảo Nguyễn Trì bóc vỏ nhân quả thông, quả óc chó cho cô ăn, trên mặt tràn đầy mê mang.
Không phải chứ, lúc nào thì "quỷ" lại dễ nói chuyện như vậy?
Hơn nữa, loại thân phận có liên hệ với "quỷ" này, không phải đều là hố* hay sao?
(Hố*: nói đến bẫy, ở đây nghĩa là có thân phận liên quan tới "quỷ" thì đa phần là đều bị hãm hại, lừa gạt)
Triệu Tiểu Bắc nhìn Nguyễn Trì đưa tay nhận lấy vỏ hạt dưa phun ra từ miệng Nhan Như Tinh, người như muốn chết lặng.
Thậm chí, nghe đến yêu cầu quá phận của Nhan Như Tinh đưa ra, anh cư nhiên có chút cảm thấy đau lòng thay cho Nguyễn Trì.
Chẳng hạn nhưng lúc này:
Nhan Như Tinh với vẻ mặt nghênh ngang kiêu ngạo, trừng mắt dựng thẳng mày tức giận nhìn Nguyễn Trì nói: "Không phải em đã nói là em không uống nước thường rồi hay sao!"
Mà Nguyễn Trì mới vừa rồi tự cao ngạo mạn thì đã thay đổi, một bộ dạng gặp cảnh khốn cùng, như người vợ nhỏ thấp giọng xin lỗi: "Xin lỗi Tinh Tinh, em đừng tức giận, hôm nay ở bên ngoài trời mưa, cho nên không có thu thập được nước sương sớm tươi mới."
"Nếu không có thì sao anh không dùng cái khác để thay thế hả? Em muốn uống nước mật ong, anh đi pha cho em đi!"
"Không, không có mật ong."
"Không có thì anh không biết tự đi tìm hay sao?"
"Nhưng mà" Ánh mắt Nguyễn Trì sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt, ủy khuất nói: "Anh sợ bóng tối lắm."
"Phụt..."
Thình lình vang lên âm thanh, khiến cho hai người ở phía giường bệnh chú ý đến.
Triệu Tiểu Bắc bị hai ánh mắt chăm chú nhìn đến, thiếu chút nữa một cái tát chết mình.
"Buồn cười lắm hay sao?" Ánh mắt Nhan Như Tinh sâu xa nhìn Triệu Tiểu Bắc, sau đó nói với Nguyễn Trì: "Anh A Trì sợ bóng tối, không bằng để cho anh ta đi với anh một chuyến, anh cảm thấy sao?"
Triệu Tiểu Bắc sắc mặt đột biến, đặc sắc vạn phần.
Mà lời nói tiếp theo của Nguyễn Trì lại làm cho anh càng thêm khẩn trương hơn.
"Sao cậu vẫn còn ở đây?" Nguyễn Trì nhíu mày, ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vào Triệu Tiểu Bắc, cực kỳ không vui.
Triệu Tiểu Bắc khóc không ra nước mắt.
Cách ngày mai còn có hơn bốn giờ, Lý Công không biết có ở bên ngoài canh chừng sẵn hay không, vì mạng nhỏ của mình, Triệu Tiểu Bắc sợ bị anh đuổi ra ngoài, vội vàng lấy ra một lọ thuốc cuối cùng, tha thiết nói với Nhan Như Tinh: "Cái này so với nước mật ong còn ngon hơn đấy."
Anh xem như minh bạch, số 3 này tâm nhãn nhiều lắm.
Trước khi Nguyễn Trì quay lại, trước mặt anh liền giả bộ yếu ớt, giả bộ không biết thứ gì. Sau khi Nguyễn Trì vừa về đến, không nói tiếng nào, cho anh nhìn thấy chính là cáo giả oai hùm*.
(Cáo giả oai hùm*: ý chỉ dựa vào thế người khác)
Nói không chừng vừa rồi một người một quỷ này, là cố ý diễn kịch ở trước mặt anh, làm cho anh thả lỏng cảnh giác, nhân cơ hội để uy hiếp chính mình!
A!
Anh biết mà, đêm nay sẽ không dễ gì mà thuận lợi như vậy.
Nhan Như Tinh chớp mắt mấy cái, hơi lờ mờ nhìn viên thuốc màu xanh bị Nguyễn Trì đặt ở bên miệng mình, lại nhìn tới vẻ mặt không nỡ của Triệu Tiểu Bắc, cô biết chắc đây là thứ tốt, liền vui vẻ mở miệng ra.
"Cảm ơn anh A Trì." Nhan Như Tinh bớt cáu kỉnh lại, uống xong viên thuốc, sau đó tươi cười ngọt ngào với Nguyễn Trì.
Triệu Tiểu Bắc: ......
Cái này rõ ràng là đồ của tôi mà.
Viên thuốc không có mùi gì, hương vị giống như nước ngọt bình thường. Uống vào bụng không bao lâu, Nhan Như Tinh phát hiện cảm giác chán ăn trong bụng giảm đi không ít, ngoài mỗi việc đó ra, hình như cũng không có cảm giác gì khác.
Không, hình như có khác một chút.
Nhan Như Tinh thử nâng cánh tay phải lên, đơn giản cử động vài cái, lại khiến cho cô thấy vô cùng gian nan, phút chốc chân chính rời khỏi giường, trong mắt Nhan Như Tinh chợt lóe lên một tia sáng.
"Anh A Trì." Nhan Như Tinh vừa mở miệng, "người" ngồi bên cạnh liền hiểu được ý của cô.
Vì thế một giây sau, Triệu Tiểu Bắc hoảng sợ phát hiện ra mình không thể động đậy, cả người giống như rơi vào trong vũng bùn, tiến lui không được.
Đợi đối diện với tầm mắt của Nguyễn Trì, trong lòng anh run lên, đột nhiên sáng tỏ, bất chấp những thứ khác, vội vàng nói: "Hết rồi, đây là lọ cuối cùng của tôi, đã đưa cho mấy người rồi."
Nhận thấy hơi thở ngày càng lạnh của Nguyễn Trì, Triệu Tiểu Bắc liền nhanh trí, lớn tiếng nói: "Nhưng mà tôi biết ai có thứ này!"
Khoảng 5 phút sau.
Một người bị ném vào trong cửa "phịch" một tiếng, nằm trên đất sống chết không rõ.
"Đừng giả vờ." Triệu Tiểu Bắc vui sướng khi người gặp họa nhìn Lý Công nhắm mắt nằm trên mặt đất, vừa hận vừa sảng khoái.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Lý Công mở mắt ra, sau đó nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, dừng ở trên mặt Triệu Tiểu Bắc, kinh ngạc nói: "Anh Triệu, anh chưa chết sao? Thật sự tốt quá."
Trong lúc nói chuyện, anh ta từ trên mặt đất đứng dậy, cả người kích động cùng cao hứng, tựa như thật sự rất vui vẻ vì Triệu Tiểu Bắc còn sống.
"Đúng vậy, lát nữa tôi sẽ càng tốt hơn!" Triệu Tiểu Bắc nhìn chằm chằm anh ta, ý cười sâu dưới đáy mắt.
"Ơ? Đây là hai người bạn mới sao?" Lý Công không để ý đến anh ta, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn Nguyễn Trì, Nhan Như Tinh.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |