← Ch.084 | Ch.086 → |
Thẩm Kiêu cười khẽ, đi nhanh hơn, đuổi kịp cô rồi nhẹ nhàng giải thích: "Mấy năm nay tôi đều phải chấp hành nhiệm vụ, không thể liên lạc với bên ngoài, không phải cố ý không viết thư cho em."
"Tôi còn tưởng anh quỵt nợ đấy, ăn của tôi nhiều đồ như vậy kia mà!"
Đường Niệm Niệm hừ một tiếng, lúc còn nhỏ có thể ăn nhờ, đồ ăn ngon của cô đều đưa cho tên vô lương tâm này ăn, kết quả vừa rời đi đã không còn tung tích gì.
"Tôi vẫn luôn nhớ kỹ, tiền lương đều để dành cho em hết."
Thẩm Kiêu càng cười tươi hơn, còn móc sổ tiết kiệm trong túi ra, bên trong là toàn bộ tiền lương mấy năm qua của anh, còn có cả tiền thưởng, anh ở quân đội cũng không tiêu bao nhiêu, gần như đều để tích góp.
"Tôi cầm tiền lương của anh làm gì?"
Đường Niệm Niệm trợn mắt, cô cũng không phải vợ của tên này, cầm tiền lương không danh không phận rất khó nói.
"Trước kia đã nói rồi, tiền tôi kiếm đều đưa cho em, Niệm Niệm, em đồng ý rồi."
Giọng điệu của Thẩm Kiêu có hơi đáng thương, rõ ràng là khuôn mặt lạnh lùng người sống chớ lại gần, bây giờ lại có chút ai oán, giống như Đường Niệm Niệm phụ bạc anh vậy.
"Anh không tìm bạn gái đi? Tiền lương để vợ anh quản lý chứ!"
Đường Niệm Niệm tức giận, từ chối không nhận sổ tiết kiệm.
"Không tìm, cho em!"
Giọng của Thẩm Kiêu rất kiên định, còn có chút nuông chiều, thấy Đường Niệm Niệm không chịu nhận, anh dứt khoát bước tới chặn cô lại, một tay ôm người lại rồi nhét sổ tiết kiệm vào trong tay cô.
Đường Niệm Niệm lập tức xù lông, nhanh chóng khai triển võ công, nhưng sức lực và tốc độ của cô không là gì trước mặt Thẩm Kiêu, cô đánh một quyền ra, bàn tay to của Thẩm Kiêu nắm lấy giống như ruột già quấn quanh ruột non, cô đá một chân ra, cũng bị như thế.
Cô tức giận đến mức nhe răng, cắn lên cổ anh chàng.
Cả người Thẩm Kiêu cứng lại, vẻ mặt sững sờ, sau đó khuôn mặt ngăm đen xuất hiện vài rặng mây đỏ, nóng bừng như phát sốt, anh không dám cử động, để mặc cho Đường Niệm Niệm cắn.
Cho dù có cắn ra máu, Thẩm Kiêu cũng không thấy đau, chút đau đó với anh mà nói chỉ giống như gãi ngứa.
Anh vô thức siết chặt tay, ôm chặt cô vào lòng, hơn nữa nhiệt độ cơ thể càng lúc càng tăng cao, thậm chí không khí xung quanh cũng bắt đầu nóng lên.
"Buông tôi ra, nếu không tôi cắn đứt cổ anh!"
Đường Niệm Niệm vô cùng đắc ý, còn tưởng anh chàng này đã bị cô khống chế, dù sao cô cũng đang cắn lên huyệt cổ.
Thẩm Kiêu ngoan ngoãn buông ra, ánh mắt nhìn cô có hơi nóng rực, ngay vừa rồi, anh đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.
Anh muốn cưới Niệm Niệm làm vợ.
Trước đó vẫn chưa suy nghĩ như vậy, chỉ nghĩ tìm được người bạn lúc nhỏ, muốn che chở cho cô.
Mặc dù anh không liên lạc với Đường Niệm Niệm, nhưng lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh của cô, anh cũng biết chuyện cô đính hôn với Tề Quốc Hoa, anh ở quân khu Thượng Hải, không đi đâu cả, cũng cách Chư Thành không xa, có thể biết được tin tức của Đường Thôn bất cứ lúc nào.
Lần này chủ động tới Chư Thành điều tra vụ án, cũng là vì tìm Niệm Niệm.
Vừa rồi anh bị Niệm Niệm cắn một phát, đột nhiên nghĩ thông, vì sao phải để Niệm Niệm gả cho người đàn ông khác, vì sao anh không tự cưới cô?
"Niệm Niệm à, em làm vợ anh đi!"
Thẩm Kiêu là một người có năng lực hành động rất mạnh mẽ, trong đầu vừa có suy nghĩ, liền thực hiện ngay lập tức.
Đường Niệm Niệm chớp mắt, xác định cô không nghe lầm, tên này thật sự muốn cưới cô?
Không bằng cầm thú!
Cô mới mười bảy thôi đấy!
"Không gả!"
Đường Niệm Niệm cao ngạo từ chối, hiện tại cô không muốn kết hôn, cho dù điều kiện của Thẩm Kiêu rất tốt cũng không đả động được cô.
"Vậy khi nào mới gả?"
Thẩm Kiêu rất kiên nhẫn, bây giờ không gả cũng không sao, sau này gả sau cũng không muộn.
"Xem tâm trạng!"
Đường Niệm Niệm vốn dĩ muốn nói cả đời này cũng không gả, nhưng không biết vì sao, lời nói lên tới miệng lại biến thành xem tâm trạng, hơn nữa cô phát hiện, thật ra bản thân không bài xích Thẩm Kiêu, ngược lại có một cảm giác vô cùng đặc biệt với anh.
Ví dụ như cô rất kháng cự tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng Thẩm Kiêu lại ngoại lệ.
Vừa rồi khi Thẩm Kiêu ôm cô, nếu là người khác, cô nhất định sẽ dùng sát chiêu, nhưng lại không làm vậy với Thẩm Kiêu.
"Được."
Thẩm Kiêu vui vẻ đồng ý, dù sao Niệm Niệm hiện tại vẫn chưa thể lãnh chứng, đợi hai năm nữa rồi tính.
Anh nhét thẻ lương vào trong túi Đường Niệm Niệm, lúc trước đã hứa rồi, tiền anh kiếm được đều đưa cho Niệm Niệm, hiện tại anh phải thực hiện lời hứa.
Đường Niệm Niệm mở sổ tiết kiệm ra, vốn dĩ chỉ cho rằng có khoảng mấy trăm đồng, nhưng không ngờ lại lên tới một vạn hai.
"Anh cướp ngân hàng à?"
Đường Niệm Niệm buộc miệng thốt ra.
Anh chàng này mới hai mươi, gia nhập quân đội nhiều nhất cũng chỉ ba bốn năm, sao có thể có nhiều tiền lương như vậy?
"Còn có tiền thưởng chấp hành nhiệm vụ, bên Thượng Hải còn có vài món đồ, tới lúc đó sẽ đem cho em xem."
Thẩm Kiêu thuận tay kéo người lại gần mình một chút, vừa rồi cô suýt chút nữa rẽ vào rãnh nước, Niệm Niệm vẫn giống như lúc nhỏ, đi đường rất thích chạy tới chỗ rãnh nước, trời mưa thì thích nhảy vào vũng nước, văng tung tóe làm bẩn quần áo thì lại khóc.
"Cái gì?"
Đường Niệm Niệm rất tò mò, hiện tại muốn xem thử.
"Vật nhỏ sáng lấp lánh."
Thẩm Kiêu cười lộ hai hàm răng trắng tinh, Niệm Niệm từ nhỏ đã thích những hạt trân châu sáng lấp lánh, còn có kẹp tóc sáng lấp lánh, thứ anh thu thập không nhất định phải là trân châu pha lê, mà là đá quý và châu báu, đều được anh tìm thấy khi làm nhiệm vụ, anh không giao ra, mà giấu lại hết cho Niệm Niệm.
Hai mắt Đường Niệm Niệm sáng lên, buộc miệng hỏi: "Đá quý?"
Cô cũng góp nhặt rất nhiều đá quý sáng lấp lánh đủ màu sắc trong không gian, những thứ đó vô dụng ở mạt thế, mấy túi mì ăn liền là có thể đổi được một viên kim cương mười cara, cô có không gian, đồ ăn rất đầy đủ nên đổi rất nhiều đá quý sáng lấp lánh.
Đối với người khác, những viên đá quý đó chỉ có vẻ bề ngoài, còn cảm thấy cô ngốc, nhưng cô thích.
← Ch. 084 | Ch. 086 → |