← Ch.048 | Ch.050 → |
Trời đã tối đen, mặt trăng rất sáng, ánh trăng sáng trong chiếu trên con đường nhỏ, lờ mờ giống như là phủ lên một lớp màn sa, thỉnh thoảng còn có mấy con chó xông tới, nhưng đều không sủa.
Chó trong thôn đều rất thông minh, nhận biết người trong thôn, chỉ có nhìn thấy người xa lạ mới sủa.
"Chị hai, chúng ta đi đâu vậy?"
Đường Cửu Cân đã ăn xong táo, răng có hơi ê, ban đêm tháng Ba rất lạnh, cô bé muốn về nhà sưởi ấm.
"Đi bờ sông xem có cá lớn hay không."
Đường Niệm Niệm đi về phía bờ sông, nói không chừng đêm nay Đường Hồng Hạnh liền muốn nhảy sông, trước đi qua tìm kiếm địa hình.
Sông Đường Thôn không rộng, nhưng nước có hơi sâu, mùa xuân nước mưa nhiều, nước dâng lên đến trên mặt sông, dòng nước chảy xiết, đầu xuân nước sông có thể đông lạnh vỡ xương.
Đường Cửu Cân nghe có cá lớn, con mắt lóe sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đi theo.
Xa xa liền nghe được tiếng nước chảy xiết, rất êm tai, còn có một cỗ hơi nước tươi mát, Đường Niệm Niệm đứng ở bờ sông, không nhúc nhích, cô đang lắng nghe tiếng nước.
Tận thế không còn dòng sông thanh tịnh an tĩnh như vậy, động vật và thực vật trong sông đều biến dị, dòng sông mặt ngoài bình tĩnh, kì thực đang giấu giếm hung hiểm, dù là dị năng giả cũng không dám đứng ở bờ sông.
Gió lạnh thổi qua, Đường Cửu Cân rụt cổ một cái, ngẩng đầu nhìn chị hai, rất muốn nói cô bé không ăn cá lớn, vẫn là về nhà sưởi ấm đi.
Nhưng thời khắc này chị hai giống như bị thương tâm, cô nhóc không rõ chị hai vì sao phải thương tâm, mấy ngày nay bữa nào cũng ăn thịt, cô nhóc vui vẻ muốn chết rồi.
Cô nhóc không có lên tiếng, rụt cổ lại đứng bên cạnh chị hai, nước mũi chảy xuống thành hai dòng suối nhỏ.
Đường Niệm Niệm mở mắt ra, cô nghe được tiếng bước chân, dắt cô nhóc trốn đi.
Qua mấy phút, Đường Hồng Hạnh lảo đảo chạy tới, trên mặt đều là nước mắt, vừa mới nãy cô ấy lại cùng cha xảy ra tranh chấp, cha nói, hoặc là chết, hoặc là gả cho người đàn ông ông ấy sắp xếp.
Cô ấy chỉ có hai con đường này, không có lựa chọn nào khác!
Ngoại trừ Xuân Vinh, cô ấy không muốn gả cho ai hết!
Đường Hồng Hạnh chết tâm rồi, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng, cha nói một không hai, còn nói qua mấy ngày nữa sẽ đính hôn cô ấy với người ta.
Cô ấy chỉ có thể chết đi!
"Xuân Vinh, kiếp sau lại làm vợ anh!"
Đường Hồng Hạnh quyết tuyệt nhảy vào trong sông, bùm một tiếng, cả người chìm vào nước.
"Chị hai, có cá lớn!"
Đường Cửu Cân một mực cúi đầu, gió thổi vào cổ cực kỳ lạnh, cúi đầu có thể tránh gió, cho nên cô bé cũng không thấy được Đường Hồng Hạnh, chỉ nghe được tiếng nước vang lên cái bùm, còn tưởng rằng là cá lớn, vui mừng đến nhảy ra khỏi sườn cỏ, chạy mấy bước, lại quay lại túm lấy Đường Niệm Niệm.
"Chị hai nhanh lên, cá lớn sắp chạy thoát rồi!"
Móng vuốt nhỏ của Đường Cửu Cân lạnh buốt nhưng rất có lực.
Hai chị em đi đến bờ sông, trên mặt nước gợn ra một vòng sóng rất lớn, con mắt Đường Cửu Cân vèo cái sáng lên, nhưng lập tức lại tối xuống, sầu não vì cá lớn như thế làm sao vớt lên được?
Nước lạnh như thế, nhảy xuống vớt lạnh chết người, cô nhóc gấp đến độ vò đầu bứt tai, sớm biết vậy nên đem lưới đánh cá theo.
"Chị hai, em về nhà lấy lưới!"
Cô nhóc vừa muốn chạy, liền thấy chị hai thân yêu giống như làm ảo thuật, lấy ra một đống lưới đánh cá.
"Oa, chị hai mau tung lưới, cá lớn sắp bỏ chạy rồi!"
Cửu Cân cũng không suy nghĩ, một đống lưới lớn như thế chị hai làm thế nào giấu ở trên người, cô nhóc chỉ lo lắng cá lớn bỏ chạy.
Đường Niệm Niệm đứng trung bình tấn, chuẩn bị tư thế, vận đủ đan điền chi khí, tung lưới đánh cá ra, rơi trên mặt nước.
Bảo cô nhảy xuống cứu người, là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Quá lạnh!
Cho nên cô đã sớm chuẩn bị xong lưới đánh cá.
Đường Niệm Niệm giật lưới mọt cái, trĩu nặng, liền kéo lên, Đường Cửu Cân cũng tới hỗ trợ.
"Chị hai, chí ít phải một trăm cân, phơi thành cá khô có thể ăn được một năm!"
Cô nhóc chổng mông lên, lấy hết sức bú sữa mẹ, vui vẻ muốn chết.
Lưới càng nặng, chứng tỏ cá càng lớn.
Rốt cục cũng kéo lưới lên bờ, ánh trăng mông lung, chỉ nhìn thấy trong lưới đen nhánh có một lớn đống, còn có một số tôm cá nhảy nhót tưng bừng, Cửu Cân tính tình nóng vội, luống cuống tay chân giật lưới ra, muốn bắt cá lớn.
Đường Niệm Niệm cũng không ngăn cản, đây là bài học đầu tiên cô muốn dạy cho cô nhóc.
Lòng hiếu kỳ sẽ giết chết mèo!
"Cá lớn, cá lớn... Phơi cá khô!"
Cửu Cân vừa kéo lưới đánh cá, vừa ngâm nga, quần áo bị ướt cũng không cảm thấy lạnh bởi vì trong lòng cô bé còn nóng hơn.
Rốt cục cũng giật lưới ra, trên người Đường Hồng Hạnh có thật nhiều cây rong, nằm yên không nhúc nhích, Cửu Cân đang hưng phấn còn chưa phát giác được điểm không thích hợp, nhặt cây rong trên người "Cá lớn" ra.
Rốt cục, móng vuốt của cô nhóc đã chạm đến "Cá lớn", xúc cảm lạnh buốt mềm mại khiến động tác của cô nhóc ngừng lại, tại sao cá lớn lại không có vảy cá?
Sờ tới sờ lui làm sao giống người thế?
Cửu Cân mặc dù có chút sợ hãi, nhưng trẻ con to gan lớn mật, còn đem trở mình "Cá lớn" lại, gương mặt Đường Hồng Hạnh ở dưới ánh trăng trắng bệch như là người chết.
"Má ơi... Chị hai!"
Cửu Cân bị dọa đến tóc cũng dựng thẳng, linh hoạt nhảy đến trên người Đường Niệm Niệm, ôm chặt cổ cô, thân thể run rẩy không ngừng.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng giương lên, chọc trẻ con thật vui mà!
Lương tâm của cô cũng không đau, dù sao Đường Cửu Cân gan lớn đến nỗi ngay cả mồ cũng dám chui vào, một chút chuyện như thế cũng không hề gì.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |