← Ch.002 | Ch.004 → |
"Shh"
Quần chúng lại hít vài hơi, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm trở nên sợ hãi.
Trước kia Đường Niệm Niệm đối xử với Tề Quốc Hoa ngoan ngoãn phục tùng, nghe lời răm rắp, bây giờ lại trở nên hung tàn như thế, chẳng lẽ bị quỷ nước tính tình không tốt trong sông dựa vào?
Mọi người trong lòng hoài nghi, nhưng không dám nói ra, đây chính là phong kiến mê tín.
Tề Quốc Xuân là bị mùi rau hẹ nồng đậm làm tỉnh, mở mắt ra, đối mặt với một gương mặt vừa già lại vừa nhăn, hơn nữa có thứ gì đó đang gặm miệng cô ta.
"Ọe..."
Tề Quốc Xuân nôn lên người gã ế vợ, cô ta cũng hoàn toàn thanh tỉnh.
"Đường Niệm Niệm, cô dám ném tôi xuống sông, tôi liều mạng với cô!"
Tề Quốc Xuân trở mình một cái đứng lên, muốn liều mạng với Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng một cước đạp cho người nằm xuống, Tề Quốc Hoa đã kéo mẹ Tề lên bờ, một nhà ba người đều ướt sũng, cóng đến run lẩy bẩy.
"Dựa theo quy củ của nhà họ Tề mấy người, phụ nữ rơi xuống sông để đàn ông cứu được, thân thể liền không còn trong trắng, Tề Quốc Xuân không chỉ có bị đàn ông sờ đến không còn trong sạch, còn hôn miệng gã chí ít ba phút, cô ta đã là một chiếc giày rách!"
Đường Niệm Niệm vận đủ khí trong đan điền, thanh âm to rõ, còn vang hơn cả loa trong thôn, người làm việc ở nơi xa đều nghe được.
Bao gồm cả cha Tề Quốc Hoa và người nhà họ Đường.
Bọn họ sửng sốt mấy giây, đồng loạt ném công việc trong tay, vô cùng lo lắng chạy tới.
"Như chiếc giày rách, làm giày rách, không ai thèm!"
Đường Cửu Cân vỗ tay kêu to, tiếng nói cũng rất to rõ.
Lúc này bà cụ Đường còn thống khoái hơn ăn ba cân thịt, ánh mắt nhìn về phía Đường Niệm Niệm mang theo ngợi khen, con bé chết tiệt kia sốt lên một cái ngược lại đã đốt sạch phân trong đầu rồi.
"Tôi lấy, tôi không chê!"
Gã ế vợ cười ha hả cho thấy thái độ, có thể cưới một hoàng hoa khuê nữ mười tám tuổi làm vợ, gã còn ghét bỏ cái gì chứ?
"Ai bảo ông cứu tôi, cút, tôi chết cũng sẽ không gả cho ông!"
Tề Quốc Xuân bị dọa, trợn mắt nhìn, cô ta mới không muốn gả cho gã ế vợ, người có thể làm cha cô ta.
Anh ta sắp sửa được đề bạt, chị dâu tương lai còn nói sẽ giới thiệu cán bộ trong thành phố cho cô ta, về sau cô ta sẽ là phu nhân cán bộ, gã ế vợ cô ta có chết cũng không gả!
"Cô cũng để cho tôi sờ soạng hôn rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy, cô đã là người của tôi, không gả cũng phải gả!"
Gã ế vợ vô cùng kiên cường, nhiều người nhìn như vậy, Tề Quốc Xuân không lấy gã còn có thể gả ai?
Đường Niệm Niệm cười lạnh, giễu cợt nói với mẹ con Tề Quốc Hoa: "Nhà họ Tề các người cái loại gia đình giày rách này, cho dù nhấc tám đại kiệu cầu tôi tới cửa, tôi cũng không thèm, từ hôn!"
Tề Quốc Hoa ngược lại khó chịu hít một hơi, nơi đũng quần càng đau.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Niệm Niệm, Quốc Xuân là bị cô ném vào trong nước, sao cô lại ác độc như vậy?"
"Vậy tôi là rơi xuống nước thế nào? Tề Quốc Hoa, anh giải thích một chút, Dương Hồng Linh tại sao phải đẩy ta?"
Sắc mặt Tề Quốc Hoa đại biến, ánh mắt trốn tránh.
Thần sắc của Đường Niệm Niệm trở nên lạnh lùng, nguyên thân bị chị cả ngu ngốc gọi đến bờ sông mò ốc nước ngọt, lúc ấy trong sông còn có chị họ của nữ chính Dương Hồng Linh, trên sách nói là Dương Hồng Linh không cẩn thận trượt một phát, đụng nguyên thân ngã vào trong sông.
Nhưng Đường Niệm Niệm lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, Tề Quốc Hoa vừa hủy hôn, liền hẹn hò với Dương Hồng Linh, nói không chừng hiện tại đôi cẩu nam nữ này đã hẹn hò rồi.
Quả nhiên cô thăm dò thêm chút, Tề Quốc Hoa liền lộ ra sơ hở, Dương Hồng Linh chính là cố ý, Tề Quốc Hoa không chừng là chỉ huy phía sau màn.
Mẹ nó!
Một cỗ Thất Vị Chân Hỏa vọt lên, nắm đấm của Đường Niệm Niệm không thu lại được, tả hữu khai cung, cho Tề Quốc Hoa vài chục bạt tai.
"Tên khốn, cặn bã, anh mẹ nó cùng Dương Hồng Linh làm đôi giày rách, còn hãm hại bà cô anh, đánh chết anh cái đồ tiện nhân vong ân phụ nghĩa nam đạo nữ xướng không bằng súc sinh!"
Ngắn ngủi mấy giây, Đường Niệm Niệm liền suy nghĩ rõ ràng, Tề Quốc Hoa cùng Dương Hồng Linh cấu kết với nhau trước, lại không muốn mang tiếng xấu từ hôn trên lưng, liền thiết kế hãm hại nguyên thân rơi xuống nước, còn sai sử vô lại thôn bên cạnh cứu người, phá hỏng trong sạch của nguyên thân.
Tề Quốc Hoa dưới tay Đường Niệm Niệm đang nổi giận đùng đùng, không có lực phản kháng chút nào, bị đánh đến chạy trối chết, quần chúng đều nhìn mà lắc đầu liên tục.
"Quốc Hoa ở bộ đội hai năm, làm sao ngay cả Đường Niệm Niệm cũng đánh không lại?"
"Cháu tôi cũng ở bộ đội, nó còn có thể đánh chết cả hổ cơ mà!"
"Chột dạ thôi, không có nghe Đường Niệm Niệm nói sao, Tề Quốc Hoa cùng nữ thanh niên tri thức tên Dương Hồng Linh đang hẹn hò với nhau!"
...
Quần chúng lớn tiếng xì xào bàn tán, ấn tượng đối với Tề Quốc Hoa rớt xuống ngàn trượng.
Người đã đính hôn còn gian díu mập mờ với những người phụ nữ khác, Dương Hồng Linh kia tâm địa rất xấu, đẩy Đường Niệm Niệm rơi xuống sông, phá hỏng trong sạch của người ta, nhà họ Tề còn bỏ đá xuống giếng từ hôn, cả nhà này thật không phải thứ gì tốt.
Lúc đầu mọi người còn cảm thấy Đường Niệm Niệm ném Tề Quốc Xuân xuống nước là rất quá đáng, nhưng bây giờ đều không có ý kiến.
Sao lại cho phép nhà họ Tề hại người trước, không cho phép Đường Niệm Niệm phản kháng được chứ?
← Ch. 002 | Ch. 004 → |