← Ch.178 | Ch.180 → |
<images>
Mậu Dương Trưởng công chúa cong cong khóe miệng, không muốn theo chân bọ họ ra oai, mặt lộ vẻ mệt mỏi: "Các ngươi nếu cảm thấy đây là chuyện quốc sự, vậy hãy bẩm tấu với Hoàng thượng, tìm đến bổn cung làm gì?"
Bà cũng có thể đoán được, đa phần đều là những người nội tâm không muốn từ bỏ kia, mới tìm kiếm bà giúp đỡ. Lẽ ra thân làm cô cô như bà, hỏi một câu về vấn đề con nối dõi cũng không tính quá phận. Nhưng tính tình bà khá quật cường, lại có chút bênh vực người của mình. Cho dù muốn hỏi thật cũng không cần những người này đến mở đường.
Phất phất tay, Mậu Dương Trưởng công chúa lại nói: "Bổn cung hơi mệt. Dù sao cũng đã có tuổi, tinh thần không được tốt. Các vị về trước đi, thứ bổn cung không thể phụng bồi."
Bà hạ lệnh trục khách, người khác cũng không thể ở lâu, lần lượt đứng dậy cáo từ.
"Đúng rồi, mang hoa đi đi. Nhỡ nếu ai đến thăm bổn cung, nói bổn cung thu nhận hối lộ, vậy phải làm thế nào?" Mậu Dương Trưởng công chúa khẽ ngáp một cái, "Bổn cung vẫn thích tự trồng hoa hơn."
Mậu Dương Trưởng công chúa tuy rằng thoạt nhìn không hứng thú, nhưng trong lòng không phải không hề gợn sóng. Bà vừa vào cung, chưa thấy Tô Lăng, chỉ thấy Trình Hoàng hậu.
Trình Diệc Nhiên vội vàng tiếp đón bà: "Cô cô đến rồi sao? Mau ngồi." Rồi phân phó cung nhân dâng trà.
Mậu Dương Trưởng công chúa tầm mắt hơi đổi, ánh mắt dừng lại trên quyển sách đang mở ra, lại chớp mắt một cái, cười hỏi: "Nương nương đang đọc sách sao?"
"Soạn bài." Trình Diệc Nhiên đáp theo bản năng, "Ta không phải dạy học ở Sùng Văn Quán sao? Muốn chuẩn bị trước."
Gật đầu, Mậu Dương Trưởng công chúa lại hỏi: "Dạy học vất vả lắm sao? Du nhi về nhà khen nương nương không dứt miệng, nói nương nương học thức chuyên sâu, người lại ôn nhu, các học trò trong học điện đều rất kính phục."
Trình Diệc Nhiên cảm tạ nửa câu sau, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng tốt, không tính vất vả. Chương trình học không khó, tiết của ta cũng không nhiều lắm, các học trò rất nghe lời, thông minh lại hiểu chuyện, dạy rất tốt."
Trưởng công chúa lại hỏi vài câu đơn giản mới đổi đề tài: "Nương nương đại hôn đã gần hai năm rồi thì phải?"
Trong lòng Trình Diệc Nhiên nhảy dựng, thần sắc không thay đổi: "Cô cô, là một năm lẻ tám tháng."
"Ngại trong cung quạnh quẽ sao? Có nghĩ đến thêm vài người không?" Mậu Dương trưởng công chúa nhẹ giọng hỏi.
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có..."
Nàng còn chưa dứt lời, liền nghe được âm thanh quen thuộc: "Cô cô đến rồi sao?"
Đúng là Tô Lăng.
Tô Lăng mới vừa bước vào trong điện liền nghe được Mậu Dương Trưởng công chúa nói câu kia: "Có nghĩ đến thêm vài người hay không", cậu bước nhanh đi đến, cười nói: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Trình Diệc Nhiên liếc nhìn Tô Lăng một cái: "Cô cô vừa mới nói, trong cung quạnh quẽ."
Mậu Dương Trưởng công chúa chỉ cười cười, xem như thừa nhận.
Tô Lăng hơi trầm ngâm: "Là có chút quạnh quẽ, cho nên nếu cô cô rảnh rỗi hãy đến nhiều hơn." Đi đến trước mặt Trưởng công chúa giật giật chiếc trâm cài của DIỆC NHIÊN.
Trình Diệc Nhiên không biết Tô Lăng muốn làm gì, thân thể hơi cứng, không nhúc nhích.
"Nàng đừng nhúc nhích." Tô Lăng thấp giọng nói, "Cây trâm hơi lỏng."
Sau khi Tô Lăng buông tay ra, mới cười nói với Mậu Dương Trưởng công chúa: "Hiện tại quạnh quẽ, đợi tương lai có thêm hài tử, sẽ liền náo nhiệt. Cô cô nói có phải không?"
Mậu Dương Trưởng công chúa liếc mắt nhìn bọn họ, gật gật đầu: "Cho nên, hai đứa sớm sinh con nối dõi đi." Bà bỗng nhiên nhớ đến cái gì, nói với Trình Diệc Nhiên: "Ta nhớ rõ Lôi thị phu nhân mẫu thân của Hoàng hậu chính là sinh long phượng thai có phải không?"
Trình Diệc Nhiên không rõ vì cái gì mà trưởng công chúa hỏi chuyện này, nàng gật đầu: "Đúng vậy."
"Nữ nhi đa phần giống mẫu thân." Mậu Dương trưởng công chúa cười cười, "Chỉ mong ngài cũng có thể giống như mẫu thân."
Trình Diệc Nhiên hơi giật mình, nghĩ đến mẫu thân, trong lòng có chút sót. Nàng kỳ thật may mắn hơn mẫu thân mình rất nhiều, mẫu thân cũng không hy vọng nữ nhi giống bà. Tâm tư nàng xoay chuyển liền hiểu ý của Trưởng công chúa, có lẽ là hy vọng nàng có thể sinh hạ long phượng thai giống mẫu thân nàng đi.
Nàng thầm nói, thời đại này, kỹ thuật chữa bệnh không được tốt, sinh hài tử tương đương với việc bước qua quỷ môn quan, vẫn không cần mong chờ song bào thai.
Chẳng qua lời này không tiện nói với trưởng công chúa. Nàng chỉ cười cười, chuyển đề tài đến thứ nữ Tô Du của Trưởng công chúa.
Mậu Dương Trưởng công chúa mỉm cười lắng nghe. - Làm cô cô như bà, theo chân đôi phu thê bọn họ đề cập một chút là được. Bọn họ không phải con nít, trong lòng nhất định có suy tính. Hiện tại thái độ Hoài Tư rất minh bạch, bà sẽ không quản chuyện này nữa.
Nghiêm túc lắng nghe hiểu thêm tình hình của nữ nhi ở Sùng Văn Quán một chút, Mậu Dương Trưởng công chúa gật đầu: "Hai tháng này, thân thể nàng tốt hơn một chút so với trước kia, ăn cơm cũng nhiều hơn."
"Vâng, thái y cũng nói qua, nhược điểm của Du nhi là bẩm sinh từ trong bụng mẹ, cần vận động, rèn luyện nhiều hơn, sẽ tốt hơn rất nhiều." Trình Diệc Nhiên cười nói, "Vị phu tử Ninh gia đại tiểu thư kia khi dạy bọn họ học võ, cũng không dạy họ công phu cao thâm gì, mỗi buổi sáng đều cho họ chạy chậm một đoạn."
"Ùm." Mậu Dương trưởng công chúa trầm ngâm, "Chuyện đó nên cảm ơn nàng ấy."
...
Tô Lăng đứng bên cạnh một lát, thấy cô cô không hề nhắc đến đề tài trước, liền biết trong thời gian ngắn bà sẽ không nhắc lại. Nhưng cậu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, theo lý thuyết cậu và DIỆC NHIÊN thân thể đều khỏe mạnh, cảm tình cực tốt, chuyện phòng the cũng cần cù chăm chỉ, đã hơn một năm, cũng nên có động tĩnh.
A, có lẽ cậu nên cần cù và chăm chỉ thêm nữa.
- - Thời gian thấm thoát trôi nhanh, đảo mắt lại đến cửa ải cuối năm. Vừa vào đông, nội giám bên Tây Uyển thường xuyên đến ẩm báo, nói Thái thượng hoàng thân thể không tốt, hoặc là trên người Thái thượng hoàng không tốt...
Tô Lăng truyền thái y, cũng tự mình đến xem qua.
Nhìn Thái thượng hoàng so với lúc trước đã già đi rất nhiều, thái dương điểm bạc phiêu động, vẫn không nhận ra ai.
Sau khi thái y bắt mạch, uyển chuyển bày tỏ, đợi qua đầu xuân thì tốt rồi.
Tô Lăng ở trong cung nhiều năm, đương nhiên hiểu ý trong lời thái y nói. Xem ra mùa đông này Thái thượng hoàng sẽ rất nguy hiểm. Cậu gật gật đầu: "Đã biết, tận lực trị liệu."
Tô Lăng đối với chuyện này trong lòng không có bao nhiêu gợn sóng.
Sống cũng được, c. h. ế. t cũng vậy, quan hệ với cậu cũng không lớn. Cậu vốn dĩ thật sự là rất ít có duyên với cha mẹ. Chẳng qua, cậu không thèm để ý. Tô Lăng nghĩ mình không để bụng những chuyện này đi chỉ một chút.
- -
Sang năm, tất cả mọi người lại thêm một tuổi.
Tháng hai triều đình có hội thi.
Tuy rằng Trình Diệc Nhiên không tham gia nhưng lại đặc biệt căng thẳng. Trình Thụy tam ca nàng năm nay tham gia hội thi, cũng không biết xếp hạng thế nào.
Sau khi có kết quả, biết được tam ca đứng thứ ba, Trình Diệc Nhiên bất giác cười khẽ.
Trước đó vài ngày trông thấy tam ca, biết hắn dốc lòng chuẩn bị hội thi. Khi đó tam ca nói với nàng, mục tiêu là hội nguyên. Hiện giờ tuy không phải hội nguyên nhưng đứng thứ ba cũng rất lợi hại rồi.
Trình Diệc Nhiên cùng Tô Lăng muốn đến chào hỏi một tiếng, chuẩn bị chút lễ vật, rời cung đến gặp tam ca. Cũng không biết lúc này tam ca đang vui vẻ thế nào, hay là thất vọng nhiều hơn.
- --
Lúc này Trình Thụy và Trình Hạo đang ở thư phòng.
Trình Hạo nhị lão gia Trình gia dáng vẻ nghiêm túc: "Đừng kiêu ngạo, chuẩn bị kỳ thi đình tiếp theo. Sau khi con được đề tên trong bảng vàng thì liền chuẩn bị hôn sự cho con. Con cũng đã đến tuổi cập quan, không nhỏ nữa. Trước đây vẫn luôn đọc sách, hiện tại cũng nên vì Trình gia mở lá chìa cành rồi."
Trình Thụy thái độ kính cẩn: "Vâng."
"Đi đi." Trình Hạo phất phất tay.
Lúc này Trình Thụy mới thi lễ rời đi. Hắn mới vừa đi ra khỏi thư phòng, gã sai vặt Đoan Nghiên nháy mắt ra hiệu với hắn: "Thiếu gia, thiếu gia..."
"Sao vậy?"
Đoan Nghiên nói nhỏ với hắn vài câu, Trình Thụy nháy mắt sáng rỡ, khóe môi khẽ cong: "Đã biết, ta qua liền đây."
Trình Thụy đi qua Trình trạch, quả nhiên đã thấy DIỆC NHIÊN đứng trong viện. Cung nhân thị vệ đều đang đứng cách xa, hắn ho nhẹ một tiếng, bước đến, hành lễ: "Nương nương..."
Trình Diệc Nhiên duỗi tay ngăn hắn lại: "Ca ca, huynh đừng như vậy, muội đến là để chúc mừng huynh." Nàng chỉ đồ vật được đặt trên bàn đá: "Không phải lần trước huynh nói, năm ấy muội đưa cho huynh tung hoành đồ bị hư rồi sao? Đây là muội mới làm."
Trình Thụy nhìn lướt qua, ánh mắt chợt sáng, rồi dời tầm mắt. Hắn thở dài thườn thượt: "Chúc mừng gì chứ? Chỉ đứng thứ ba mà thôi, thật thất vọng."
Xem dáng vẻ hắn lúc này, Trình Diệc Nhiên liền biết hắn cố ý khoa trương. Nàng thầm nói, nếu còn giỡn được, vậy chứng tỏ tâm trạng không tệ. Nàng cũng cao giọng: "Đứng thứ ba mà còn kém à, huynh mà đến trường thi cử nói như vậy, huynh có tin sẽ không ít người muốn đánh huynh không?" Nàng lại nghiêm túc: "Huynh tiếp theo chuẩn bị thi đình."
Vu vơ "ừ" một tiếng, Trình Thụy bỗng nhíu mày: "DIỆC NHIÊN, muội nói xem, có phải ta không nên thi đình?"
"Vì sao không nên?" Trình Diệc Nhiên nghi hoặc.
Trình Thụy liếc nhìn nàng: "Triều đại mặc dù không ngăn cấm hoàng thân quốc thích tham gia khoa cử, nhưng dù sao ta cũng là đại cữu ca của Hoàng thượng. Nhỡ ngài ấy lấy tư vào việc công, hoặc có người hoài nghi ngài lấy quyền mưu tư, chẳng phải như vậy sẽ không hay sao?"
"... Chắc không đến mức đó đâu?" Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, "Huynh đứng thứ ba thi hội, bài thi thì được niêm phong. Thực lực của huynh đã được chứng tỏ ở đây. Gì mà lấy quyền mưu tư, rõ ràng là cử hiền không tránh thân. Huynh đừng nghĩ quá nhiều."
Trình Thụy cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa. Huynh muội hai người nói vài câu đơn giản một hồi, Trình Diệc Nhiên liền đứng dậy rời đi. Trình Thụy nhìn theo muội muội rời đi, hắn cẩn thận ôm lấy tung hoành đồ, không ngừng chân đi thẳng vào thư phòng, tìm góc khuất để cất nó đi.
Ánh mắt hắn thay đổi, dừng lại trên nét mực loang lổ trên bản vẽ tung hoành đồ, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
- -
Khi Trình Diệc Nhiên về đến trong cung, sắc trời đã hơi tối.
Tô Lăng thấy nàng trở lại, vội vàng gọi người chuẩn bị đồ ăn: "Canh này không tệ, nàng nếm thử xem."
Trình Diệc Nhiên biết phải nghe lời nhưng mới vừa tiếp nhận chén canh nhỏ mà Tô Lăng đưa qua, nàng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Mấy ngày nay là ngày mấy? Không đúng, hôm nay là ngày mấy?"
"Hôm nay là..." Thần sắc Tô Lăng chợt thay đổi, chợt hai mắt sáng rỡ, "Mau, truyền thái y!"
← Ch. 178 | Ch. 180 → |