← Ch.166 | Ch.168 → |
<images>
Sau khi bước vào thời gian rét buốt nhất năm, sắc trời liền trở lạnh, tuyết rơi liên tục mấy hôm, nhưng cũng may ngày thành thân hôm ấy của Vân Úy và Dương cô nương, mặt trời lên cao, khó có được thời tiết tốt như vậy.
Vốn dĩ Trình Diệc Nhiên muốn đổi nam trang trực tiếp đến Vân gia tặng lễ vật, không nghĩ đến Dương Giảo trước khi xuất giá lại đặc biệt nhờ Lôi thị mời Trình Diệc Nhiên đi cùng với nàng.
Dương Giảo mười bốn tuổi từ Thanh Châu đến thư viện Sùng Đức, ở đây cũng không mấy quen ai, miễn cưỡng cũng chỉ quen một nhà Trình Diệc Nhiên. Đến nay sắp sửa xuất giá, ngay cả một người nhà đưa dâu cũng không có. Lôi thị thấy hai cha con bọn họ thê lương, ở bên cạnh giúp đỡ không ít.
Trình Diệc Nhiên nghe mẫu thân đề cập đến thì lập tức đồng ý. Nàng là một cô nương chưa xuất giá, loại tình huống này thấy qua cũng ít, không giúp gì nhiều, chỉ có thể ở bên cạnh nói chuyện cùng Dương Giảo, làm giảm đi cảm giác hồi hợp khẩn trương.
Vân gia có thể đã suy nghĩ đến việc thân thích của cha con Dương thị rất ít nên trước khi đón dâu một ngày đã phái một số quản gia tới hỗ trợ, ngược lại lúc này cũng không hiu quạnh lắm.
Dương Giảo sinh ra vốn đã xinh đẹp, khoác lên người bộ trang phục lộng lẫy, càng thêm vài phần mỹ lệ.
Trình Diệc Nhiên quan sát một lát liền khen ngợi: "Rất đẹp, thật sự rất đẹp."
Dương Giảo vẻ mặt ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "DIỆC NHIÊN - "
"Tân nương tử ngồi xuống trước đã, trang điểm đơn giản quá rồi, còn phải trang điểm thêm." Vị nương tử chải đầu nói xong lại ấn Dương Giảo xuống ấn trước bàn trang điểm lần nữa, thoa phấn, bôi son lên mặt nàng, đến khi nhìn không ra diện mạo ban đầu mới thôi.
Trình Diệc Nhiên than thầm hai tiếng, không ngừng ngỡ ngàng, thầm nghĩ vừa nãy không phải rất tốt sao. Nàng ở bên cạnh đang xem vị nương tử kia hóa trang cho Dương Giảo, trong lòng rất cảm khái.
Còn nhớ trước đây khi Dương Giảo mới vào thư viện, học trò trong thư viện nghĩ mọi cách đến Hạnh Viên, muốn gặp nàng một lần. Khi Vân Úy vẫn chưa nhìn thấy dung nhan thật sự của Dương cô nương đã khen ngợi nhiều lần. Sau trung thu năm ấy, tình cờ gặp gỡ Dương cô nương, cậu ta càng động tâm, tâm tâm niệm niệm muốn làm khoá trưởng môn toán để có cơ hội tiếp cận Dương cô nương...
Lúc ấy nào có thể nghĩ đến, Vân Úy thật sự có thể cưới Dương cô nương vào cửa.
Dương Giảo xuất giá từ thư viện, Trình Diệc Nhiên không ở trong đội ngũ đưa dâu. Đợi đến khi kiệu hoa tân nương tử vừa đi, Trình Diệc Nhiên liền đổi nam trang, cưỡi ngựa thẳng đến Vân gia ở Kinh thành. Suy cho cùng, người có giao tình với tân nương là DIỆC NHIÊN, bạn bè quen biết nhiều năm là Trình Diệc Nhiên. Hơn nữa nàng cũng đã đáp ứng Vân Uý, người đã tự mình đến đưa thiếp mời.
—
Hôm nay Vân gia đón dâu, đương nhiên vô cùng náo nhiệt.
Trình Diệc Nhiên nhìn thấy tân lang Vân Úy mặt mày hồng hào tinh thần phấn chấn, cũng gặp lại một số đồng môn cũ. Thế nhưng Vân Úy thật sự rất bận, cậu ta chào hỏi mọi người: "Mọi người cứ tự nhiên, ta đang bận chút việc." Nói xong đã bị người ta gọi đi.
Mọi người tuy lâu rồi không gặp nhưng nói được vài câu đã trở nên quen thuộc trở lại.
"Ôi, thành thân chính là phiền toái." Kỷ Phương đã thành thân cảm thán: "May mắn cả đời chỉ thành thân một lần là được rồi."
Ôn Kiến Huân cũng theo sau "Ừm" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đúng thật là phiền toái."
Hoắc Nhiễm bảo: "Miệng thì nói phiền toái mà các huynh không phải ai cũng vội vàng kết hôn sao. Nói một đằng nghĩ một nẻo!" Cậu ta nhìn sang Trình Diệc Nhiên: "À, hình như sang năm nàng cũng phải thành thân, đúng không?"
Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Ừm, tháng ba năm sau."
"Chuyện này có thể chúng ta không thể tham dự được." Hoắc Nhiễm cười ha ha, gác tay lên vai Ôn Kiến Huân, "Nói đến đây, mọi người ai cũng không ngờ người lợi hại nhất trong chúng ta không phải Đỗ Duật mà lại là nàng."
Trình Diệc Nhiên hơi giật mình, vội khiêm tốn hai câu: "Không, không, không, Đỗ Duật học thức uyên bác, ta không so được với huynh ấy."
Hôm nay Đỗ Duật cũng ở đây, nhóm đồng môn bọn họ cũng không biết cố tình hay vô ý cũng cùng nhau tụ tập chỗ này. Đỗ Duật nghe vậy chỉ mỉm cười: "Nàng cũng khách sáo quá."
Thần sắc Hoắc Nhiễm cổ quái: "Nghe xem, Đỗ Duật cũng nói rồi, Trình đại nhân cũng đừng khiêm tốn nữa. Không, phải nói là Hoàng hậu nương nương tương lai..."
Trình Diệc Nhiên mơ hồ cảm thấy không đúng, vội xua tay: "Gọi ta Trình Diệc Nhiên là được rồi."
"Đây không dám." Hoắc Nhiễm giọng điệu càng cổ quái hơn, cậu ta thi lễ với Trình Diệc Nhiên, "Còn chưa chúc mừng Trình đại nhân đã bay lên cành cao nữa..."
"Hoắc Nhiễm, huynh muốn nói cái gì?" Trình Diệc Nhiên nhíu mày, "Nói chuyện bình thường không được sao?"
"Không có gì, chỉ là đau lòng thay cho huynh đệ Tô Lăng của ta." Hoắc Nhiễm thở dài một hơi, dáng vẻ khoa trương, "Đáng tiếc huynh ấy một lòng thâm tình..."
Năm đó ở thư viện, Tô Lăng và Trình Diệc Nhiên quan hệ thân thiết, mọi người ai cũng nhìn thấy. Năm ngoái Trình Diệc Nhiên đứng đầu bảng trong cuộc thi Bác Học Hoành Từ Khoa*, sau khi thân phận được khắp thiên hạ biết đến, khi Phúc Lộc Cư mở tiệc chiêu đãi mọi người ở Túy Tiên lâu còn hành động thân mật với Tô Lăng. Lúc ấy mọi người không nói nhưng đều mơ hồ đoán được hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, hứa hẹn chung thân, còn nghĩ khi nào thì đến lượt uống rượu mừng của bọn họ đây. Ai ngờ đến giờ đây Trình Diệc Nhiên lại muốn làm Hoàng hậu, tình hình hiện nay của Tô Lăng thế nào, bọn họ đương nhiên đều không biết được.
*Một loại khoa thi ở Trung Quốc thời cổ đại, thành lập từ thời Khai Nguyên nhà Đường, để tuyển chọn học giả.
Ngay từ đầu Hoắc Nhiễm và Tô Lăng không hòa thuận, sau này ngược lại bội phục bản lĩnh của Tô Lăng, còn đi theo học tài b. ắ. n cung cả một khoảng thời gian. Lúc này nhìn thấy Trình Diệc Nhiên, không khỏi sinh ra chút tâm tư muốn bênh vực kẻ yếu là Tô Lăng. Hoắc Nhiễm hừ một tiếng: "Ta còn nhớ rõ, trước đây là tài b. ắ. n cung của ai không tốt, Tô Lăng ngày ngày tự mình dạy dỗ, còn tự mình đặc chế cung cho nàng. Là ai rơi vào hố săn thú tới trẹo chân, Tô Lăng tự mình cõng nàng về thư viện..."
Hoắc Nhiễm càng nói càng hăng, càng nói càng cảm thấy Tô Lăng đáng thương. Đương nhiên cậu ta biết chuyện này không thể trách Trình Diệc Nhiên, Thái thượng hoàng hạ chỉ, ai có thể cự tuyệt? Nhưng Tô Lăng đặt tình cảm nhầm chỗ, Trình Diệc Nhiên thế mà lại muốn đi làm Hoàng hậu. Không chỉ trích Trình Diệc Nhiên, trong lòng cậu ta cảm thấy không thoải mái.
Trình Diệc Nhiên chợt suy nghĩ, đại khái đoán được ý tứ của Hoắc Nhiễm, nàng có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ chuyện này cũng không thể trách. Mấy năm nay mọi người cũng đều trưởng thành cả rồi, bản thân mỗi người đều có chuyện bận riêng, lần trước gặp mặt đã là năm ngoái. Vân Úy biết thân phận Tô Lăng, chỉ sợ Hoắc Nhiễm đến bây giờ còn không biết Tô Lăng và người nàng sắp gả là một.
Nàng đang muốn mở miệng giải thích, Ôn Kiến Huân trừng mắt liếc nhìn Hoắc Nhiễm: "Huynh nói bậy cái gì đó? Ngày đại hỉ, nói cái gì không đâu vậy?
Ôn Kiến Huân và cô nương của nhị phòng Trình gia sang năm thành hôn, là thân thích với Trình Diệc Nhiên, lúc này đương nhiên muốn bảo vệ Trình Diệc Nhiên.
Hoắc Nhiễm liếc mắt nhìn Ôn Kiến Huân: "Ta nói cái gì chưa? Ta đã nói cái gì sao?"
Kỷ Phương cũng tán đồng nói theo: "Cho Vân Úy mặt mũi đi, có gì về sau lại nói."
Đỗ Duật đang trầm mặc chợt cười khẽ một tiếng, giống như nghe được cái gì đó buồn cười.
"Huynh cười cái gì?" Hoắc Nhiễm ngạc nhiên nói.
Những người khác cũng quay sang nhìn về phía Đỗ Duật.
Đỗ Duật cười cười, nhẹ giọng nói: "Ta cười câu nói vừa nãy của huynh không đúng."
"Câu nào không đúng?"
"Chính là câu nói ai lợi hại nhất trong thư viện kia của huynh. Không phải ta." Đỗ Duật cười khẽ, chỉ về phía Trình Diệc Nhiên, "Cũng không phải nàng ấy."
"Vậy là ai?" Hoắc Nhiễm nhíu mày, "Sẽ không phải là Vân Úy chứ?"
Đỗ Duật từng chữ từng chữ nói: "Tô Lăng."
"Tô, Tô... Tô Lăng?" Hoắc Nhiễm càng khó hiểu hơn.
Đỗ Duật gật đầu một cái, lại chỉ chỉ Trình Diệc Nhiên: "Huynh hỏi nàng ấy đi."
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Trình Diệc Nhiên, Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói: "Thật ra, người ta sắp gả chính là Tô Lăng."
Hoắc Nhiễm chớp chớp mắt, "Nhưng... đợi đã..." Cậu ta bỗng nhiên hiểu ra, sắc mặt liên tục thay đổi, nhịn không được thầm mắng một tiếng: "Không phải chứ?!"
Đang trò chuyện bỗng nhiên trong sảnh một trận hỗn loạn, nói người trong cung đến rồi, Hoàng đế có ban thưởng.
Đợi sau khi nội giám trong cung rời đi, Hoắc Nhiễm mới dần dần khôi phục tinh thần lại, chỉ chỉ lên trên: "Tô Lăng?"
Trình Diệc Nhiên gật đầu, Đỗ Duật gật đầu, Vân Úy không biết đã đến đây khi nào cũng gật đầu theo.
Hoắc Nhiễm sau khi ngớ người một lúc lâu: "Các người đều biết?!"
Hóa ra chính cậu ta là không hay biết gì?
Đám người Ôn Kiến Huân, Kỷ Phương và những người khác cũng lần lượt tỏ ra trước đây mình cũng không biết chuyện này.
Hoắc Nhiễm khiếp sợ, buồn bực, còn có chút hưng phấn. Ở tiệc cưới Vân Úy, cậu ta uống không ít rượu, lại mượn cớ mạnh mẽ chuốc rượu Vân Úy, cuối cùng say khướt.
Hôm nay Vân Úy thành thân, tất nhiên là hưng phấn, chỉ cần có người kính rượu, ai đến cũng không cự tuyệt. Vẫn là tổ mẫu cậu ta sai người đến nhắc nhở, cậu ta mới lấy cớ thoát thân rời đi.
- -- Bốn năm trước, Vân Uý đối với Dương cô nương nhất kiến chung tình, bẩm với trưởng bối hy vọng đến cửa cầu hôn, bị tổ mẫu cự tuyệt. Sau khi cậu ta từ chiến trường trở về, tổ mẫu mới đồng ý hôn sự này. Trải qua bốn năm, Vân Uý rốt cuộc cũng đạt thành tâm nguyện, ôm được mỹ nhân về.
Hôm nay Trình Diệc Nhiên còn chưa ở lại lâu, liền đem lễ vật đưa đến, sau khi xem lễ xong liền cáo từ ra về.
Mới vừa ra khỏi Vân gia, liền phát hiện Đỗ Duật đi theo sau nàng. Nàng có chút sửng sốt, hỏi: "Sao huynh không ở lại thêm chút nữa?"
Đỗ Duật cười: "Sợ bị chuốc rượu."
Trình Diệc Nhiên nghe vậy nhịn không được cong cong khóe môi: "Ai còn dám chuốc rượu huynh hay sao?"
"Cái này cũng chưa chắc, nàng xem Hoắc Nhiễm bị chuốc đỏ hết cả mắt rồi." Đỗ Duật trấn định lại, "Ta có một chuyện muốn hỏi nàng."
"Huynh hỏi đi."
← Ch. 166 | Ch. 168 → |