Vay nóng Homecredit

Truyện:Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện - Chương 160

Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Trọn bộ 192 chương
Chương 160
0.00
(0 votes)


Chương (1-192)

Siêu sale Lazada


<images> Tình cảm qua lại. Cậu vẫn luôn vì nàng suy xét, ủng hộ nàng, giúp đỡ nàng, nàng cũng nên vì cậu làm chút gì đó.

Tô Lăng nao nao, tiện đà cười khẽ, một tay kéo nàng ôm vào lòng: "Được."

-

Mấy ngày sau, Tô Lăng đến thư viện Sùng Đức bái phỏng vợ chồng Trình Uyên.

Vợ chồng Trình Uyên sớm biết cậu muốn tới, tất nhiên đã chuẩn bị tốt. Nhưng nhìn thấy cậu một thân thường phục, vẫn cứ nao nao. Chuẩn bị thi lễ, lại bị Tô Lăng ngăn lại.

Tô Lăng chứa ý cười nhàn nhạt: "Hiệu trưởng, phu nhân không cần đa lễ. Học sinh hôm nay tìm đến, là có việc muốn cầu."

Vợ chồng Trình Uyên liếc nhìn nhau, tuy rằng Tô Lăng ngăn cản, nhưng họ vẫn kiên trì hành lễ: "Lễ nghi không thể bỏ qua."

Tô Lăng cười, nghiêng người, né tránh bọn họ thi lễ: "Hôm nay con là học sinh, cũng là vãn bối. Hiệu trưởng và phu nhân như vậy, thật làm lòng con bất an."

Lát sau, vợ chồng Trình Uyên mời Tô Lăng ngồi xuống, lại để người châm trà, lúc này mới chậm rãi hỏi lý do cậu đến.

"Tháng hai, phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, xem như định ra hôn sự của con và DIỆC NHIÊN." Tô Lăng nhẹ giọng nói, "Đáng tiếc đầu tiên là Diêu Hoàng hậu hoăng thệ, sau là phụ hoàng nhiễm bệnh nhẹ, hôn sự này cũng liền trì hoãn. Nếu là long thể phụ hoàng khoẻ mạnh, chỉ sợ đã sớm mệnh Lễ Bộ bắt tay vào việc này..."

Cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi, dáng vẻ vô cùng tiếc hận.

Vợ chồng Trình Uyên trao đổi một ánh mắt. Trình uyên hỏi: "Ý của Hoàng Thượng là?"

"Trẫm muốn đại hôn sớm hơn một chút, không biết ý hiệu trưởng cùng phu nhân thế nào?" Tô Lăng mặt mày ôn hòa, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Trình Uyên nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Lại nghe Tô Lăng nói tiếp: "Lúc trước phụ hoàng nhân đức, các nương nương cung Bắc Hòa không được sủng đều được đưa ra khỏi cung, sau khi Diêu Hoàng hậu hoăng thệ, trong cung cũng không có người chủ sự..." Cậu nhìn vợ chồng Trình Uyên cười nhẹ: "Nếu hiệu trưởng cùng phu nhân không có ý kiến nào khác, trẫm liền để cho Khâm Thiên Giám xem ngày."

Trình Uyên nhìn thê tử một cái, có hơi trầm ngâm, chậm rãi nói: "Vẫn dựa vào Hoàng Thượng làm chủ." Ông lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Lão phu chỉ có một nữ nhi như vậy, vẫn luôn yêu thương như trân bảo, thế nên đã dưỡng nàng tình tình có hơi kiêu căng, nếu nàng có chỗ nào không hợp, vẫn hy vọng Hoàng Thượng đối xử tử tế với nàng, sẽ không so đo với nàng."

Ông nói như vậy, trong lòng Lôi thị cũng đau xót theo, hốc mắt nóng lên. Bà nuông chiều nữ nhi đã lâu, tính tình hiển nhiên là tốt nhất, nào có kiêu căng? Chỉ là DIỆC NHIÊN phải gả cho người có thân phận tôn quý nhất trên đời, là nam tử có quyền thế nhất. Nhưng mà vẫn tốt, hai người này quen biết nhiều năm, tình cảm thâm hậu, tóm lại là không giống nhau. DIỆC NHIÊN cũng không ngốc, rất biết kinh doanh, tương lai cũng sẽ không quá kém.

Thế nhưng bà thân làm mẫu thân, không tránh khỏi sẽ lo lắng không thôi.

Tô Lăng gật đầu cười, đứng dậy: "Đa tạ hiệu trưởng cùng phu nhân thành toàn." Cậu vừa cúi người vừa chắp tay, nghiêm túc cung kính. Hơi dừng lại, cậu tiếp tục nói: "Hai vị yên tâm, con cùng nàng quen biết thuở hàn vi, lưỡng tình tương duyệt, chúng con ước hẹn vĩnh viễn không tương phụ."

Nghĩ đến DIỆC NHIÊN, thần sắc cậu không tự chủ được mà nhu hòa.

Trình Uyên hơi giật mình, đang độ thiếu niên tình cảm mãnh liệt, ưng thuận lời thề cũng không hiếm lạ. Mặc kệ tương lai sẽ thế nào, ít nhất giờ khắc này, Hoàng đế trẻ tuổi này hẳn là thật lòng.

Tô Lăng cong cong môi, tự nhủ: "Ta sẽ để nàng trở thành người hạnh phúc thứ hai trên đời này." Về phần người hạnh phúc nhất, tất nhiên chính là Tô Lăng cậu rồi. Có thể cùng nàng mãi mãi bên nhau, không phải là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này rồi sao?

-

Mục đích chuyến này của Tô Lăng chính là bái phỏng vợ chồng hiệu trưởng, bày tỏ ý muốn sớm đại hôn của cậu. Cậu vẫn không ngồi ở Trình gia lâu, dừng lại một lát liền cáo từ rời đi.

Chẳng qua, cậu vẫn chưa trực tiếp rời khỏi thư viện.

Cậu từng ở thư viện Sùng Đức đọc sách một năm, lại ở nơi này quen biết DIỆC NHIÊN. Cho nên, đối với thư viện Sùng Đức, cậu cũng có vài phần cảm tình. Nghe nói Phùng di làm phu tử cưỡi ngựa b. ắ. n cung ở thư viện Sùng Đức, cậu cũng muốn nhìn xem bà thích ứng như thế nào. Suy nghĩ một chút, dứt khoát bước vào tiểu thao trường.

Ánh mặt trời vừa phải, tiểu thao trường vô cùng náo nhiệt.

Phùng thị chắp hai tay sau lưng, nhìn các học sinh ngươi truy ta đuổi ở tiểu thao trường chạy băng băng làm nóng người.

Tô Lăng xa xa nhìn khí phách hăng hái của đám học sinh, không khỏi nhớ tới chính mình lúc còn ở thư viện.

Phùng thị nhìn thoáng qua, nhìn thấy cậu, hướng cậu vẫy tay một cái, đồng thời đi về phía cậu: "Sao con lại tới nơi này?"

Tô Lăng thu hồi ánh mắt, cười cười: "Thỉnh kỳ, thuận tiện đến xem Phùng di."

"Thỉnh kỳ?" Phùng thị kinh ngạc, tiện đà bật cười, "Con còn dùng thỉnh kỳ sao?" Không đợi Tô Lăng trả lời, bà liền lại chỉ chỉ đám học sinh trên tiểu thao trường, "Thế nào? So với con khi đó cũng không kém đi?"

Tô Lăng nhìn lướt qua, dời tầm mắt: "Lúc ấy con là người cưỡi ngựa b. ắ. n cung tốt nhất, là môn sinh đắc ý của Cao phu tử." Nhoáng cái, kia đều đã là chuyện của bốn năm trước.

"Phùng di ở bên này thế nào?" Tô Lăng rũ mắt, "Vị kia thân thể ôm bệnh nhẹ, làm nhi tử, muốn thi hành nhiều đức chính*, vì ông cầu phúc, lại thả một đám cung nhân ra khỏi cung. Các phi tần ở chùa An Quốc cầu phúc cũng thả ra..."

*Đức chính: chính sự có ích cho dân.

Phùng thị chỉ cười cười.

Bọn họ đang nói chuyện, đám học sinh bên kia đã kết thúc chạy bộ, hoặc đứng hoặc đi điều chỉnh hô hấp.

Phùng thị lập tức nghiêm mặt nhíu mày: "Nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, tự do luyện tập. Mười lăm phút sau, chúng ta kiểm tra đo lường."

Bà cố tình đề cao thanh âm, vẻ mặt lại rất nghiêm túc.

Tô Lăng nhàn nhạt mỉm cười, tự nhủ, phong cách quả thực tương tự Cao phu tử.

Cậu thấy Phùng thị bận rộn, cũng không quấy rầy thêm, liền chào hỏi, nhanh chóng rời đi.

-

Đoạn thời gian này Trình Diệc Nhiên trừ bỏ bận rộn công việc của mình ở Sùng Văn Quán, còn phải học một chút quản gia từ đại tẩu.

Đại tẩu cười nói: "Cô nương gia sau khi gả chồng, chung quy đều phải học tập quản gia. Hoàng cung cùng nơi khác không giống nhau, muội phải học càng nhiều. Chẳng qua tương lai khẳng định có ma ma dạy muội. Ta chỉ là nghĩ, trước tiên muội thử xem, đến lúc đó không đến mức luống cuống tay chân."

Trình Diệc Nhiên "Dạ" một tiếng, tự nhủ, thật ra vẫn ổn. Hoàng cung có sẵn quy củ, hơn nữa, ở trong cung người nàng chân chính tiếp xúc cũng không tính nhiều. Nếu nàng chưởng quản, cũng không cần tự tay làm lấy mọi chuyện. Càng quan trọng là, Trình gia cùng hoàng cung cũng không tương đồng. Trình gia dân cư đơn giản, việc vặt vãnh cũng ít. Nhưng học một ít, tóm lại là không sai.

-

Trình Diệc Nhiên biết chuyện Tô Lăng đến thư viện Sùng Đức gặp phụ mẫu nàng, mấy ngày đều là bọn họ cộng đồng thương định. Chỉ tiếc nàng phải tới Sùng Văn Quán, lúc cậu tới bái phỏng, nàng không ở nhà.

Nghe Tô Lăng nói hết thảy thuận lợi, Trình Diệc Nhiên lặng yên thở ra một hơi.

Thuận lợi thì tốt, thuận lợi thì tốt.

Thời gian an ổn, Trình Diệc Nhiên cũng thoải mái. Việc duy nhất làm nàng cảm thấy bất an chính là cái hệ vẫn luôn chạy ra nhắc nhở nàng phải trở về "chính tuyến" kia.

Chính là, rốt cuộc trở về chính tuyến gì nữa? Nàng và Tô Lăng đều sắp kết hôn rồi đấy.

"Mời ký chủ sớm ngày sửa đúng cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo, trở về chính tuyến." Giọng nói điện tử không mang theo chút tình cảm nào của hệ thống, lại làm Trình Diệc Nhiên lo lắng bất an.

Trình Diệc Nhiên đành phải nói: "Ta đang cố gắng khôi phục chính tuyến, nâng cao địa vị nữ tử không phải sao? Những chuyện khác không có khả năng."

Trong lòng nàng âm thầm cân nhắc, có lẽ nàng có thể tìm một cao tăng đắc đạo, xem xem có thể thu thập cái hệ thống này không đã.

"Hoạt động tâm lý của ký chủ, ta đều có thể đọc lấy. Vẫn mong ký chủ nói năng cẩn thận." Giọng nói điện tử lạnh băng bỗng nhiên vang lên, "Còn có, bổn hệ thống tồn tại kỹ thuật khoa học vượt trội, không có khả năng bị yêu tăng thu thập."

Trình Diệc Nhiên đỏ mặt, có loại nói người nói bậy sau lưng còn bị người bắt lấy thật là quẫn bách mà. Nhưng mà kỹ thuật khoa học vượt trội là cái gì?

Nàng thấp giọng nói: "Vậy ngươi cũng không thể vẫn luôn đi theo ta như vậy. Hơn nữa, ngươi còn nhìn lén ta đang suy nghĩ cái gì nữa."

"Ký chủ yên tâm, chờ nhiệm vụ hoàn thành, sửa đúng lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện, trở về chính tuyến, sẽ tự giải trừ trói định."

Trình Diệc Nhiên nghe vậy hơi giật mình, tiếp đó chấn động tinh thần: "Ngươi nói, có khả năng giải trừ trói định?"

Nàng có thể sinh hoạt giống như người bình thường sao?

"Đúng vậy, hơn nữa kỹ năng mà hệ thống khen thưởng, sẽ hiệu nghiệm trọn đời." Giọng nói máy móc lạnh băng như chủ, "Tại sao ký chủ không đi theo kịch bản gốc? Chờ đi xong cốt truyện nguyên bản, giải trừ trói định với hệ thống, khi đó có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó."

"A?" Trình Diệc Nhiên chớp mắt, "Còn có thể như vậy?" Nhưng rất nhanh, nàng liền lắc đầu: "Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Đã là lúc nào rồi, mà còn theo như kịch bản gốc? Nếu thật dựa theo kết cục vốn có mà nói, vậy không có Tô Lăng. Sao ta còn muốn làm theo được hả? Ngươi cũng biết, hiện tại hết thảy đều không giống nhau. Chúng ta vẫn đang cố gắng nâng cao địa vị nữ tử mà."

"Có thời gian suy nghĩ lại..."

"Xin lỗi, ta không nghĩ." Trình Diệc Nhiên không chút do dự đánh gãy giọng nói điện tử của hệ thống, nàng mang chút khẩn cầu, "Trước làm theo lý giải của ta, không được sao?"

"..."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-192)