Vay nóng Homecredit

Truyện:Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện - Chương 157

Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Trọn bộ 192 chương
Chương 157
0.00
(0 votes)


Chương (1-192)

Siêu sale Shopee


<images> Hai ngày sau, Trình Diệc Nhiên mới nhìn thấy Tô Lăng, là ở điện Tây Uyển.

Hai người sánh đôi ngồi bên nhau.

Tinh thần Tô Lăng không tồi, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, vành mắt cũng hơi đen.

Trình Diệc Nhiên nhìn dáng vẻ cậu như vậy, không khỏi đau lòng. Thấy bên cạnh không có người, nàng nhích lên một chút, nhỏ giọng hỏi: "Sao rồi? Vết thương của chàng có ổn không? Có còn đau nữa không?"

Khẽ lắc lắc đầu, Tô Lăng cười cười trấn an: "Tốt lên nhiều rồi, không cần lo lắng."

"Tuy rằng nói chăm sóc Hoàng Thượng đang bị ốm là hiếu đạo, nhưng chàng cũng nên yêu quý cơ thể mình." Trình Diệc Nhiên thở dài một hơi, vẻ mặt lo lắng, "Chàng đã bận rộn triều chính, lại còn phải hầu hạ Hoàng Thượng... Chính chàng còn phải dưỡng thương nữa. Nhìn sắc mặt chàng nhất định là nghỉ ngơi không tốt. Thân thể mình còn không ổn, làm sao có thể chăm sóc người khác chứ?"

Nghe thấy trong lời nói của nàng tràn đầy lo lắng, Tô Lăng không dấu vết mà nhướng nhướng mi, mỉm cười nhìn nàng: "Không đáng ngại, ta có chừng mực."

"Chàng đừng có mà ngoan cố, nếu chịu đựng không nổi, không cần ỷ mạnh, cho dù chàng thật muốn tẫn hiếu, cũng phải lượng sức mình nữa chứ. Hoàng Thượng biết chàng bị thương, ông cũng sẽ không trách chàng." Trình Diệc Nhiên nhíu mày, nhẹ giọng hỏi, "Đúng rồi, bệnh tình Hoàng Thượng có chuyển biến tốt đẹp chứ? Chàng còn phải hầu hạ bao lâu?"

Nhìn sắc mặt cậu, rõ ràng đã lâu không nghỉ ngơi tốt. Hoàng đế sớm khỏi một chút, cậu liền không cần hầu bệnh đi?

"Hả?" Ánh mắt Tô Lăng hơi lóe lên, có hơi do dự, mới nói, "Khó mà nói."

"Rất nghiêm trọng?" Trình Diệc Nhiên tự nhủ, nhìn vẻ mặt của Tô Lăng, tình huống có vẻ không tốt lắm, "Ta có cần đi thăm không?"

"Không cần." Tô Lăng nhíu mày, "Bây giờ suy nghĩ của ông ấy khá rối loạn, không nhận ra người, có khi còn sẽ chửi bậy lung tung đả thương người."

Trình Diệc Nhiên lập tức mở to hai mắt, theo bản năng nói: "Vậy chàng ở bên cạnh chăm sóc ông ấy, chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Thái y nói thế nào?"

"Thái y đã kê đơn thuốc làm ông ấy yên ổn, ngủ rồi sẽ tốt hơn nhiều." Tô lăng duỗi tay xoa đầDiệc Nhiên U, nhẹ giọng nói, "Yên tâm, không làm tổn thương đến ta."

Trình Diệc Nhiên khẽ "A" một tiếng, trong lòng lại nghĩ, không nhận ra người khác, sẽ đả thương người, lúc ngủ sẽ tốt hơn nhiều, đây là bệnh tinh thần à?

Suy nghĩ của nàng khẽ động, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng trong <>. Nơi đó Hoàng đế cũng là tinh thần không được bình thường. Nàng âm thầm lắc đầu, xua những suy nghĩ lung tung rối loạn này đi.

Không giống nhau, Tô Lăng nói với nàng, cậu sẽ không g. i. ế. c Hoàng đế. Hơn nữa, thời gian cũng không khớp mà. Tô Lăng của nàng, không phải Tô Lăng trong <>. Tình huống thực tế rõ ràng là Hoàng đế bởi vì Diêu Hoàng hậu ly thế mà thương tâm mới có thể thất thường như vậy, liên quan gì tới Tô Lăng đâu?

Nói không chừng Hoàng đế như vậy, Tô Lăng còn lo lắng khó chịu nữa. Bằng không cũng sẽ không màng vết thương của chính mình mà chăm sóc Hoàng đế.

Nhìn thấy vành mắt xanh đen của cậu, lòng Trình Diệc Nhiên mềm nhũn, bỗng nhiên đau lòng. Nàng chủ động cầm tay Tô Lăng, khô khan an ủi: "Chàng cũng không nên quá lo lắng, có nhiều thái y như vậy, Hoàng Thượng sẽ không có việc gì, ông ấy sẽ khá lên thôi."

Nàng biết quan hệ phụ tử giữa Tô Lăng và Hoàng đế không thể nói quá tốt, chẳng qua hai năm gần đây dường như đã hòa thuận hơn không ít. Phụ thân cậu sinh bệnh, cậu bận trước bận sau hầu bệnh, nàng cũng không giúp được gì, chỉ có thể mở miệng an ủi vài câu.

Tô Lăng "Ừm" một tiếng, khẽ nói: "Hy vọng là thế."

Trình Diệc Nhiên lại thở dài một hơi, cố ý nói sang chuyện khác: "Ây, hôm trước sinh nhật chàng, chàng lại bận rộn như vậy, ta cũng không gặp được chàng. Ta còn chuẩn bị quà cho chàng đấy."

Nàng nói xong lấy ra một cái tráp thon dài, đưa cho Tô Lăng: "Chàng mở ra xem đi."

Nàng ngửa đầu nhìn cậu, trong đôi con ngươi thu thủy tràn ngập chờ mong.

Tô Lăng mở tráp ra trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của nàng, thấy là một cây trâm bạch ngọc đơn giản sạch sẽ. Cậu nhướng nhướng mi: "Ồ?"

"Lần trước chàng tặng ta một cây trâm, ta cũng trả lại chàng một cây."

Tô Lăng cười cười: "Thật tốt, ta còn tưởng rằng, bùa bình an ngày đó, chính là quà sinh nhật nàng chuẩn bị cho ta chứ."

"Không phải, đó là cố ý tặng cho chàng, không liên quan gì tới sinh nhật cả. Không giống nhau." Trình Diệc Nhiên vẫy vẫy tay, dáng vẻ có chút tiếc nuối, "Đáng tiếc ngày đó chưa chuẩn bị mì trường thọ cho chàng."

"Hiện tại bổ sung vẫn còn kịp." Tô Lăng không cho là đúng.

Trình Diệc Nhiên nghiêng người liếc mắt cậu một cái: "Thím Giang nói, sinh nhật chỉ có tổ chức sớm, không có tổ chức muộn."

"Vậy tổ chức sinh nhật sớm cho năm sau đi." Tô Lăng thuận miệng nói tiếp.

Trình Diệc Nhiên trong mắt bất giác tràn ra ý cười, nhẹ nhàng đẩy Tô Lăng một cái: "Còn gần một năm, bây giờ cũng quá sớm rồi."

Tô Lăng cong cong khóe môi, tâm trạng tốt lên không ít: "Vậy chỉ có thể chờ sinh nhật tiếp theo?"

"Đúng vậy chờ sinh nhật sau đi." Trình Diệc Nhiên thật mạnh gật đầu.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ tràn vào, ấm áp, cũng đánh thức cơn buồn ngủ của con người.

Khoảng thời gian này, Tô Lăng vẫn luôn tập trung tinh thần cao độ. Giờ phút này đúng lúc có ánh mặt trời, lại có DIỆC NHIÊN bên cạnh, tâm tình thả lỏng lại, bất giác buồn ngủ ập đến, cậu lấy tay che miệng, ngáp một cái.

Trình Diệc Nhiên càng thêm đau lòng: "Chàng mệt sao? Có muốn ngủ một lát không?"

"Được." Khóe môi Tô Lăng cong lên hình vòng cung rất nhỏ, trực tiếp tựa đầu lên vai Trình Diệc Nhiên. Trình Diệc Nhiên nao nao, quay đầu nhìn Tô Lăng, nàng nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng xê dịch đầu cậu, đặt trên đùi mình.

Tô Lăng đột nhiên mở mắt ra: "A?"

"Như vậy chàng có thể tự tại hơn một chút." Trình Diệc Nhiên giải thích, gương mặt lại đỏ lên.

Nàng tưởng rằng Tô Lăng sẽ đi tẩm cung nghỉ ngơi chứ, không nghĩ tới cậu cứ như vậy mà dựa vào nàng nghỉ ngơi. Suy đi nghĩ lại, đây là lần đầu tiên Tô Lăng lộ ra vẻ mệt mỏi trước mặt nàng. Chắc hẳn là cậu mệt mỏi lắm rồi.

Nàng càng thêm đau lòng, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ cậu sống lưng, mềm giọng nói: "Vậy chàng ngủ một lát đi."

Tô Lăng nhắm mắt lại, có chút dở khóc dở cười. Cậu gối lên trên đùi nàng, chóp mũi quanh quẩn toàn là hương thơm trên người nàng, thế này, buồn ngủ còn có thể dư lại được bao nhiêu chứ? Chẳng qua, cậu thật sự thích sự ấm áp lúc này.

Cậu vẫn duy trì tư thế như vậy, vẫn không nhúc nhích. Nhưng mà bất tri bất giác, suy nghĩ bay bổng, người cũng chân chính thả lỏng, cuối cùng nặng nề thiếp đi.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cậu, Trình Diệc Nhiên biết cậu đã ngủ rồi, cũng không dám lộn xộn, chỉ cúi đầu nhìn cậu, nhìn hàng lông mày đen rậm của cậu, nhìn hàng lông mi dài của cậu, trong lòng nhất thời tràn đầy ngọt ngào, trướng trướng.

Đây là Tô Lăng của nàng.

Tô Lăng chỉ ngủ không đến nửa canh giờ, liền tỉnh lại. Trong nháy mắt hoảng hốt qua đi, cậu mở mắt ra, vừa đúng lúc Trình Diệc Nhiên rơi vào đôi mắt cậu.

Ngẩng đầu, cậu cười cười nhìn nàng: "DIỆC NHIÊN"

"Hả? Chàng tỉnh rồi sao? Cổ có đau nhức không? Có muốn hoạt động một chút không?" Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, nói không ngừng.

Tô Lăng lẳng lặng nhìn nàng, ý cười trên môi: "Như vậy thật tốt."

"Hở?" Trình Diệc Nhiên khó hiểu.

"Vừa mở mắt là có thể nhìn thấy nàng rồi." Giọng nói của Tô Lăng thực nhẹ, trả lời cũng cực kỳ tự nhiên.

"..." Hai má Trình Diệc Nhiên nóng lên, giả vờ không nghe thấy, qua quýt nói, "Ta muốn đi Sùng Văn Quán." Nàng đứng lên: "Ngày mai gặp lại."

Nàng có chút chạy trối chết, nhưng đi được vài bước, nàng lại dừng chân, nhỏ giọng nói: "Ta cũng hy vọng như vậy."

"Gì cơ?" Đến phiên Tô Lăng khó hiểu.

Trình Diệc Nhiên hít một hơi thật sâu: "Vừa mở mắt là có thể nhìn thấy chàng."

Nàng cảm giác câu thổ lộ này không thua gì "Tô Lăng, ta rất thích chàng", hơn nữa cẩn thận nghĩ nghĩ, giống như mơ hồ còn có điểm muốn lập tức thành hôn luôn mất. Tưởng tượng như vậy, hai má nàng càng nóng hơn, cũng mặc kệ phản ứng của Tô Lăng, bỏ chạy.

Phía sau nàng, Tô Lăng nao nao, sau lại cong cong khóe môi. Cậu rũ mi, tự nhủ, nếu nàng cho rằng cậu lo lắng cho bệnh tình của Hoàng đế, vậy cứ để nàng tiếp tục cho rằng như vậy đi.

Dù sao cậu cũng đã đáp ứng nàng, sẽ không g. i. ế. c Hoàng đế. Cả đời này, cậu vĩnh viễn không động thủ, cứ tĩnh dưỡng như vậy là được.

-

Sau khi Diêu Hoàng hậu hoăng thệ, quan tài đặt ở Tấn cung 25 ngày mới hạ táng.

Trong lúc này, bệnh tình của Hoàng đế vẫn luôn không thấy chuyển biến tốt đẹp. Mãi đến khi hạ táng Diêu thị, ông cũng chưa từng xuất hiện.

Trên phố thịnh truyền, Hoàng đế đối với Hoàng hậu nương nương tình thâm ý nùng, bởi vì Diêu thị chi tử mà ưu thương thành tật, lúc này đây đang triền miên trên giường bệnh.

Đối với những lời đồn đãi như vậy, Trình Diệc Nhiên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì so với những gì nàng biết cũng không sai biệt mấy.

Dân chúng đại khái rất thích mấy câu chuyện tình yêu động lòng người như vậy, mà câu chuyện này nhân vật chính lại có thân phận tôn quý, không người nào có thể sánh được. Trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh Hoàng đế si tình truyền đến cực vang.

Mà Thái tử Tiêu Cẩn chuẩn bị làm người thừa kế không ngoài ý muốn khống chế được cục diện. Tuy Hoàng đế có bệnh nhẹ, nhưng cũng chưa tạo thành bất kỳ thành cục diện hỗn loạn.

-

"Quả nhiên là tình thâm ý nặng." Trình Thụy than nhẹ một tiếng, "Nghe nói trên đời không có nhạn nào sống một mình, Hoàng hậu vừa đi, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng..."

Trình Diệc Nhiên âm thầm cả kinh, vội làm động tác im lặng: "Nói nhỏ thôi. Lời này nếu để người ta nghe được, chỉ sợ sẽ nói chúng ta nguyền rủa kim thượng."

Trình Thụy nhướng mày, nhỏ giọng nói: "Thì đúng là không có người ngoài, mới dám nói như vậy. Hoàng Thượng bệnh lâu như vậy, còn không thấy chuyển biến tốt đẹp, hơn phân nửa là..."

Trừng mắt liếc hắn một cái Trình Diệc Nhiên nói: "Huynh còn nói nữa!" Nàng nhìn quanh bốn phía, đè thấp giọng: "Chúng ta không nói chuyện này nữa."

Nàng không rõ Tô Lăng suy nghĩ thế nào, nhưng là ở sau lưng nghị luận bệnh tình phụ thân cậu, nàng cảm thấy không được tốt lắm.

Thế nên, nàng chủ động dời đề tài: "Trước đó vài ngày, hình như nghe nói Đoan Nương đã định ra hôn kỳ?"

"Đúng vậy, là định ra rồi. Ôn gia bên kia nôn nóng thúc giục, nhưng hiện nay có quốc tang, sốt ruột cũng phải chờ một chút." Trình Thụy liếc mắt nhìn muội muội một cái, "Muội thân làm tỷ tỷ, sẽ không tụt lại sau muội muội đấy chứ?"

Trình Diệc Nhiên tự nhủ, nàng đại khái chuyển sai chủ đề rồi. Nàng thuận miệng nói: "Muội còn nhỏ mà, không vội." Hơn nữa Tô Lăng gần đây cũng bận mà.

"Nhỏ gì nữa? Đều đã mười bảy rồi."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-192)