← Ch.153 | Ch.155 → |
<images>
Nói chuyện là một tiểu ni cô mới bảy tám tuổi, nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì: "Sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao? Có phải nàng không nên đi ra ngoài vân du không?"
Đỗ Duật tự nhủ, đương nhiên không có! Không phải không đúng, là quá đúng, hơn nữa đi ra ngoài vân du còn đúng thời điểm như vậy. Hôm qua Hoàng đế mới vừa động ý niệm này, chạng vạng ngày hôm qua nàng đã không thấy tăm hơi. Là có người hỗ trợ mật báo sao? Có phải là Chu Thái phó không?
Hai hàng lông mày cậu nhíu chặt, đối mặt với vẻ mặt ngây thơ của tiểu ni cô, dịu dàng nói: "Không có không đúng. Ngươi, thật không biết nàng đi nơi nào? Không biết khi nào trở về?"
Tiểu ni cô lắc đầu: "Không biết." Nàng nghĩ nghĩ, lại chắp tay trước ngực, thi lễ: "Thí chủ, người xuất gia không nói dối. Đệ tử Phật môn ra cửa vân du, vốn dĩ chính là tùy tâm mà đi. Có lẽ đi hướng nam, cũng có thể đi hướng bắc. Hoặc là mười ngày nửa tháng trở lại, có lẽ dăm ba năm cũng chưa về."
Đỗ Duật nghe vậy, âm thầm thở ra một hơi. Cậu gật gật đầu: "Thì ra là thế, đa tạ tiểu sư phó báo cho."
"Nếu thí chủ không tin, có thể cho người tìm xem, cũng có thể hỏi trụ trì một chút."
Khoát tay chặn lại, Đỗ Duật vốn muốn nói không cần, nhưng lời nói đến bên môi, rồi lại nuốt xuống. Nếu phải cho người xem, vậy công phu mặt ngoài cũng làm đủ chút chứ. Cậu gật đầu một cái: "Cũng được." Lại phân phó người hầu đi theo xem xét dò hỏi.
Ước chừng qua ba mươi phút, cậu mới tuyên bố kết thúc tìm kiếm, dẫn người rời khỏi Bạch Vân Am, trước đi đến phủ của Chu Thái phó, dò hỏi có biết Chu đại tiểu thư đi vân du nơi nào.
Chu Thái phó hơi ngạc nhiên: "Cái gì?"
Đỗ Duật cười cười: "Hạ quan mới từ Bạch Vân Am trở về, biết được đại tiểu thư ra ngoài vân du, không biết tung tích, ngày về chưa định."
"Cái gì?" Chu Thái phó càng thêm kinh ngạc, nhưng trong lòng lại tràn ngập vui mừng, "Ồ, vân du, vân du..." Ông lại lắc lắc đầu: "Không biết nàng đi nơi nào. Xem ra quả thật nàng không có phúc phận, Hoàng Thượng ban cho linh dược, chỉ sợ là không có may mắn để dùng."
Đỗ Duật cẩn thận quan sát sắc mặt ông, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của ông không giống giả bộ, thầm nghĩ, hay thật sự là ý trời? Vậy cũng quá khéo quá đi?
Kìm nén những cảm xúc này xuống, Đỗ Duật cười cười: "Nếu Chu Thái phó cũng không biết, vậy hạ quan liền trở về phục mệnh." Cậu lại thi lễ, cáo từ rời đi.
-
"Đi ra ngoài vân du? Trùng hợp như vậy?" Sắc mặt Hoàng đế tối sầm, không rõ mừng giận.
Nhưng Đỗ Duật rõ ràng cảm giác được sự tức giận phát ra từ người Hoàng đế, cậu chỉ làm như không biết, trả lời: "Những ni cô ở Bạch Vân Am xác thật đã nói như vậy, thần phái người tìm khắp Bạch Vân Am, vẫn chưa nhìn thấy Chu đại tiểu thư." Ngừng lại một chút, cậu lại nói tiếp: "Thần lại đi Chu phủ, Chu gia cũng không biết việc này."
Hoàng đế than nhẹ một tiếng, lộ vẻ mệt mỏi, thật lâu sau đối phương mới chậm rãi nói: "Nếu không thấy người, vậy đi tìm."
Đỗ Duật vội nói: "Vâng."
Cậu hy vọng vị Chu đại tiểu thư kia có thể đúng như lời tiểu ni cô, đi trời nam biển bắc, tốt nhất là trước khi Hoàng đế băng hà, không cần trở về.
Hoàng đế không làm khó Đỗ Duật, ông chỉ phất phất tay, cho Đỗ Duật lui ra: "Ngươi trước tiên lui ra đi, trẫm lại ở bên Hoàng hậu một lát."
"Thần cáo lui." Đỗ Duật trịnh trọng thi lễ, trước khi rời đi, còn nhắc nhở một câu, "Hoàng Thượng vẫn xin bảo trọng long thể."
Hoàng đế tựa như không nghe thấy lời cậu nói, không lên tiếng.
Sau khi ra khỏi Tấn cung, Đỗ Duật ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, lặng lẽ thở ra một hơi. Từ khi Hoàng hậu hoăng thệ, Hoàng Thượng càng ngày càng không thích hợp. Cậu nhìn Bạch Vân Am phía xa xa, tự nhủ, tốt nhất vẫn là đừng tìm được thì hơn.
-
Lúc này, Chu Hoản Nguyệt đang lưu lại ở chùa An Quốc.
Hậu cung của Hoàng đế có mười một vị phi tần rời hoàng cung, tự mình nhập chùa, vì Đại Chu cầu phúc. Người có nhà hoặc là người thân ở kinh thành, lục tục trở về nhà. Nhưng cũng có người người thân trong nhà đã qua đời, núi cao đường xa về quê không tiện, dứt khoát lưu tại chùa An Quốc tại kinh thành. Ăn mặc không lo, không cần tuân thủ quy củ nghiêm ngặt trong cung, lại có tỷ muội trong cung làm bạn.
Hôm qua Chu Hoản Nguyệt đang sao chép kinh văn, bỗng nhiên có người mật báo, yêu cầu nàng rời khỏi Bạch Vân Am tạm lánh một thời gian. Lúc đầu nàng cũng không tin, mãi đến khi người nọ tự xưng đến từ Đông Cung. Biết người nọ không phải Thái tử Hoài Mẫn, nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng như xưa.
- - Nàng nghĩ, nàng ngay cả cái danh Thái tử phi trước đều không phải, Thái tử hiện nay cũng đâu cần thiết phải lừa gạt nàng? Hơn nữa, trước mắt người này nếu có thể dễ dàng tiến vào Bạch Vân Am, nếu thật sự muốn đối phó nàng, có thể nói dễ như trở bàn tay, hà tất phải phiền toái như vậy.
Sư phụ trên danh nghĩa của nàng, vốn là ma ma bên người nàng, bởi không yên lòng, mới cùng nàng theo tới Bạch Vân Am này.
Biết tình huống khẩn cấp, nàng vội vội vàng vàng cùng sư phụ rời khỏi Bạch Vân Am, nghe theo kiến nghị của người nọ, trăn trở vào chùa An Quốc.
Chu Hoản Nguyệt từ nhỏ lớn lên trong kinh, dĩ nhiên là biết chùa An Quốc. Năm kia Thái hậu minh sinh, nàng nghe nói mười mấy phi tần trong cung tự mình xả thân nhập chùa, vì Đại Chu cầu phúc.
Chùa An Quốc này, đã có hậu cung phi tần, như vậy nhiều thêm một người thiếu chút nữa trở thành Thái tử phi trước như nàng cũng không tính là gì.
Liễu tài tử mặt mày hiền lành dường như sớm biết nàng sẽ đến, nhìn thấy nàng cũng không thấy lạ, còn bắt chuyện tán gẫu cùng nàng, hỏi nàng mỗi ngày làm những việc gì.
"Chính là niệm kinh, lễ Phật." Chu Hoản Nguyệt trả lời đúng sự thật.
Nàng hết sức kinh ngạc, không phải nói có mười một vị nương nương đều ở chùa An quốc sao? Sao hiện giờ chỉ có bốn người? Càng làm cho nàng kinh ngạc chính là, những vị nương nương này, không giống như ở đây lễ Phật cầu phúc, phải nói tĩnh dưỡng thì đúng hơn.
Nàng nhớ rõ nàng lần cuối cùng nhìn thấy Diêu Hoàng hậu, Diêu Hoàng hậu nói với nàng, có thể chăm hoa trồng cỏ, đánh đàn vẽ tranh, đọc sách viết chữ... Không cần mỗi ngày đều trông coi thanh đăng cổ phật. Khi đó nàng có chút mờ mịt, có thể thấy được bốn vị nương nương từ trong cung ra này, nàng bỗng nhiên phát hiện, thật sự có thể như vậy.
Những nương nương này sống trong những tiểu viện riêng biệt, có hoa có cỏ có trà đài có ao cá, so với nàng tưởng tượng muốn tự tại hơn nhiều.
"Muội cứ ở nơi này trước." Liễu tài tử nhẹ giọng an ủi nói, "Chúng ta sống ở đây, người ngoài đều không dám tiến vào. Hiển nhiên, trước tiên muội cũng không cần rời nơi này. Nếu muội cảm thấy nhàm chán, có thể học chăm sóc hoa cỏ, đánh đàn vẽ tranh. Ngày ngày cứ trôi qua như vậy. Chờ cơ hội thích hợp, lại trở về đoàn tụ với người nhà."
Trong lòng Chu Hoản Nguyệt có rất nhiều nghi hoặc, lại không dám hỏi. Nàng nghĩ chính mình nếu đã mang tóc tu hành, như vậy ở chùa An Quốc hay là Bạch Vân Am, cũng chẳng khác nhau mấy. Nàng chỉ lo lắng phụ thân cho rằng nàng đã bỏ mình.
Trên thực tế, lúc này Chu Thái phó ngược lại càng hy vọng vĩnh viễn cũng không biết tung tích của nữ nhi. Ông thậm chí ở trước bài vị nguyên phối Trương thị thắp một nén nhang, hy vọng nàng trên trời có linh thiêng có thể phù hộ trưởng nữ.
-
Diêu Hoàng hậu hoăng thệ hạ tuần tháng tư, sau khi mệnh phụ khóc tang, tử cung của Diêu Hoàng hậu được chuyển qua Tấn cung ở kinh giao, Hoàng đế vẫn luôn lưu lại nơi đó, nói là muốn bầu bạn bên cạnh Hoàng hậu.
Trình Diệc Nhiên biết khoảng thời gian này, Tô Lăng rất bận. Nàng mơ hồ có chút ảo não, đáng tiếc năng lực của nàng có hạn, không thể san sẻ bớt cho Tô Lăng.
Mắt thấy mồng bốn tháng năm ngày sinh nhật tuổi mười chín của Tô Lăng sắp tới gần, nàng rất rõ ràng, hiện giờ Hoàng hậu còn chưa hạ táng, cả nước đều thương xót, Tô Lăng cũng còn trong thời gian để tang, sinh nhật lần này hơn phân nửa sẽ cho qua.
Chỉ là, người khác không nhớ rõ, nàng cũng không thể quên. Quà sinh nhật cho Tô Lăng nàng sớm chuẩn bị tốt, trừ cái này ra, tự nhận là người không mê tín, nàng lại đi xin bùa bình an.
Nhân sinh vô thường, nàng hy vọng Tô Lăng có thể vĩnh viễn bình an hạnh phúc.
Thế nhưng, mồng ba tháng năm, nàng bỗng nhiên nhận được tin tức: Thái tử Tiêu Cẩn trên đường từ Tấn cung hồi cung bị ám sát, không rõ tình huống.
Đại ca Trình Gia sắc mặt ngưng trọng: "DIỆC NHIÊN, muội trước đừng lo lắng, Thái tử là người tốt tất có trời thương, lại có thần y ở Thái Y Viện, chắc chắn sẽ không có việc gì."
"Đại ca, tin tức này là thật sao?" Trình Diệc Nhiên cố gắng giữ mình trấn định, nhưng giọng nói lại không tự giác phát run, tay cũng không chịu khống chế mà run lên.
Bị ám sát? Nàng tự nhủ với mình rằng, không có việc gì, khẳng định không có việc gì. Lúc trước ở Thục Trung, không phải đã bị đ. â. m một lần sao? Chắc chắn lần này cũng sẽ như vậy, hữu kinh vô hiểm.
Trình Gia nhìn tiểu muội cố gắng đè nén lo âu cùng sợ hãi, than nhẹ một tiếng: "Tin tức là thật, thần y trong Thái Y Viện đều đã tiến cung."
Các thái y đều tiến cung? Điều đó chứng minh thương thế rất nghiêm trọng sao?
Trình Diệc Nhiên thoáng rùng mình: "Đại ca, muội muốn tiến cung một chuyến, muội muốn nhìn thấy chàng. Đại ca, muội muốn nhìn thấy chàng."
"DIỆC NHIÊN, muội nghe lời đi, lúc này, muội không thích hợp tiến cung." Trình Gia ôn hòa nói, "Trong cung hiện tại đang rối loạn, muội đi khả năng sẽ thêm phiền."
"Ca, muội không thêm phiền, muội chỉ đi nhìn một cái thôi." Trình Diệc Nhiên vội la lên, "Đại ca, muội không yên tâm, muội thật sự không yên tâm..."
Nàng nói năng lộn xộn: "Muội không biết hiện tại chàng thế nào, lần trước gặp chàng muội nên đưa lá bùa bình an cho chàng. Muội không nên chờ đến sinh nhật chàng. Ca, là muội không đúng, muội không nên kéo dài tới ngày mai. Muội chỉ liếc nhìn chàng một cái, muội khẳng định sẽ không thêm phiền. Muội nghĩ, chàng lúc này, cũng muốn nhìn thấy muội mà..."
Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống đôi gò má xinh đẹp của người thiếu nữ. Nàng tựa như không hề phát giác, mặc cho chúng rơi xuống.
Nàng không biết tại sao lại như vậy, nàng thậm chí còn nghĩ: Có phải bởi vì tuyến nguyên tác lệch khỏi quỹ đạo, thế nên mới xảy ra chuyện hôm nay?
Trình Gia thở dài một hơi: "Được, ta cho người sắp xếp."
Trình Diệc Nhiên lau nước mắt, qua quýt gật đầu một cái: "Lúc muội làm thư đồng có đeo thẻ bài ở thắt lưng, không có chiếu chỉ cũng có thể tiến cung."
Trình Gia không nói nữa, chỉ gọi người đi chuẩn bị xe.
-
Trình Diệc Nhiên lần đầu tiên cảm thấy xe ngựa chạy chậm như vậy, nàng hận không thể chạy nhanh thêm một chút, lại nhanh thêm chút nữa.
Cuối cùng cũng đã tới cửa cung, thủ vệ ở cửa cũng không ngăn cản nàng, để nàng đi vào.
Trình Diệc Nhiên quen thuộc phương hướng trong cung, đi thẳng về phía Hành Vân Các. Còn chưa tiến vào Hành Vân Các, đã thấy được đám thái y vây quanh, trong lòng Trình Diệc Nhiên lộp bộp, trái tim tựa như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến nàng không thở nổi. Nàng không khỏi sinh ra sợ hãi, lại không tự giác thả chậm bước chân.
Bình tĩnh lại, nàng hít sâu một hơi, đi về phía các thái y.
"Điện hạ thế nào?"
Có thái y chú ý tới nàng, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: "Tần thái y cùng Phương thái y đang ở bên trong."
Thấy ông hỏi một đằng trả lời một nẻo, trong lòng Trình Diệc Nhiên càng thêm bất an càng: "Tình huống bên trong rốt cuộc là như thế nào?"
"Trình đại nhân, Trình đại nhân --" Giọng nói bén nhọn bỗng nhiên truyền đến.
Trình Diệc Nhiên nghe ra đây là giọng của Lâm công công, nàng theo tiếng nói nhìn lại, quả thật là Lâm công công. Nàng bước nhanh qua: "Lâm công công, chàng thế nào rồi?"
"Nơi này không thể nói chuyện." Lâm công công nhỏ giọng nói, "Trình đại nhân mời theo ta."
Trình Diệc Nhiên gật đầu một cái, theo hắn tránh khỏi đám người, dừng ở một nơi yên lặng.
"Trình đại nhân không cần lo lắng." Lâm công công hạ giọng.
"Hiện tại chàng thế nào rồi?" Trình Diệc Nhiên cũng sẽ không vì một câu này của hắn mà yên lòng.
Lâm công công nói: "Đây là điện hạ nói, để Trình đại nhân không cần lo lắng."
"Hả?" Trình Diệc Nhiên nghe vậy ngẩn ra, chợt hiểu được, hai mắt lập tức sáng ngời, "Là thật?"
Khe khẽ gật đầu, Lâm công công nói: "Dĩ nhiên là thật. Điện hạ vừa rồi mới tỉnh lại, dặn dò riêng tiểu nhân chuyển lời cho Trình đại nhân."
"Tỉnh lại?" Trình Diệc Nhiên nhíu mày, "Vậy nói hiện tại chàng đang hôn mê sao? Ta muốn gặp chàng một lần."
"Kia chỉ sợ không được." Lâm công công mặt lộ vẻ khó xử, "Điện hạ dùng thuốc, thương thế đã khống chế được, hiện tại đang nghỉ ngơi, thái y dặn dò không thể gặp người. Chờ ngày mai đi, có lẽ ngày mai là có thể gặp được."
"Ta chỉ lặng lẽ nhìn một chút..." Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng nói, "Cũng không được sao? Không thấy người, ta thật sự không yên tâm."
Lâm công công cắn cắn răng: "Vậy được, Trình đại nhân đi theo ta đi."
-
Trong nội điện Tô Lăng.
Trình Diệc Nhiên cho rằng nàng sẽ nhìn thấy Tô Lăng đang hôn mê bất tỉnh, không nghĩ tới Tô Lăng thế nhưng vẫn còn tỉnh.
Sắc mặt cậu tái nhợt, tinh thần vẫn còn tốt, thấy nàng, thậm chí còn cười cười với nàng: "Sao nàng lại tới đây?"
Lâm công công cả kinh nói: "Điện hạ không phải uống thuốc rồi nên nghỉ ngơi sao?"
Tô Lăng phất phất tay: "Nói sau đi."
"Chàng, chàng vẫn ổn chứ?" Trình Diệc Nhiên đánh giá cậu, thấy tình huống so với tưởng tượng của nàng còn tốt hơn nhiều, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng, cuối cùng cũng chậm rãi hạ xuống. Nàng thấp giọng nói, "Ta nghe nói chàng bị ám sát, bị thương ở nơi nào? Thương thế có nặng lắm không? Có đau không? Để ta nhìn vết thương của chàng..."
"Ta vẫn ổn, vết thương này không thể lấy mạng người." Tô Lăng liếc mắt nhìn Lâm công công phía sau một cái, lại dời ánh mắt về, sắc mặt có chút không được tự nhiên, "Nàng nhìn cơ thể ta làm gì? Chờ về sau thành thân, nàng có thể từ từ nhìn."
"Chàng--" Trình Diệc Nhiên không nghĩ cậu lại đột nhiên nói một câu như vậy, nàng phải thay đổi suy nghĩ, cậu còn có tâm tư nói đùa như vậy, có lẽ vết thương cũng không quá nghiêm trọng lắm. Trong lòng nàng an ổn hơn một chút, xoay chuyển đề tài: "Tin tức này sao lại truyền ra ngoài?"
Hoàng Hậu hoăng thệ, Hoàng đế ở kinh giao túc trực bên linh cữu, Thái tử lại bị ám sát, lẽ ra phải phong tỏa tin tức trước mới đúng, sẽ không sợ có người thừa cơ làm loạn sao?
Tô Lăng tựa như không nghe hiểu lời nàng, cậu kéo kéo khóe miệng: "Chuyện xảy ra ở kinh giao, một đường hồi kinh, khó tránh khỏi để người ta bắt gặp." Cậu ngáp một cái, thấp giọng nói: "DIỆC NHIÊN, ta có hơi mệt, hôm nay không thể nói chuyện cùng nàng. Ta để người đưa nàng trở về trước."
"Thế, chàng ngủ trước đi, ta ở chỗ này chăm sóc chàng?" Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng nói. Nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ Tô Lăng suy yếu như vậy, muốn ở bên cạnh cậu, giúp cậu sớm tốt lên.
Tô Lăng lắc đầu: "Nàng sao có thể chăm sóc ta được? Lại nói, chuyện này nàng muốn giúp đỡ cũng không được. Có thái y, có thái giám, nàng cứ về trước đi, đừng làm ta lo lắng, ngoan chút."
Thấy cậu lộ vẻ mệt mỏi, trong lòng Trình Diệc Nhiên không đành lòng, nàng gật đầu: "Được." Lấy bùa bình an từ trong tay áo ra, đặt ở bên người Tô Lăng: "Đây là ta xin được trong miếu, vốn nên giao cho chàng sớm hơn, hy vọng nó có thể phù hộ chàng bình bình an an. Ta về trước, ngày mai lại đến gặp chàng."
"Được." Tô Lăng gật gật đầu, chậm rãi khép lại hai mắt.
Trình Diệc Nhiên nhìn cậu suy yếu khốn đốn như vậy, việc cần thiết nhất bây giờ là phải nghỉ ngơi cho tốt, nàng cũng không dám ở đây quấy rầy cậu, càng lo lắng mình không cẩn thận càng thêm loạn. Nghĩ đến thêm phiền, nàng không khỏi nhớ đến đại ca đang ở kinh thành, nàng đi vội vàng, nếu chậm chạp không về, đại ca cũng sẽ lo lắng.
Nghĩ như vậy, nàng không ở lại lâu, đợi trong chốc lát rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi Trình Diệc Nhiên rời khỏi, Tô Lăng vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt.
-
Thái tử bị ám sát, chuyện lớn như vậy, hiển nhiên sớm có người tới báo cho Hoàng đế.
Hoàng đế đang ở Tấn cung, nghe nói này tin tức cũng không ngoài ý muốn. Ông nhẹ giọng hỏi: "Thương thế nghiêm trọng không?"
"Các thái y đang hội chẩn, sinh tử không rõ."
Hoàng đế im lặng, ông biết. Chuyện xảy ra ở kinh giao, mũi tên ngay chính giữa tim, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ đến lúc hồi cung đi.
Người của ông một kích trôi chảy, đã sớm hồi báo với ông. Chỉ là hiện tại thích khách kia, đã không còn tính mạng.
"Thỉnh Hoàng Thượng sớm hồi cung, chủ trì đại cục."
Hoàng đế nhẹ nhàng phất phất tay: "Trẫm đã biết, ngươi lui xuống đi." Ông nhìn về hướng tử cung của Diêu Hoàng hậu, khẽ thở dài: "Lại thêm một người."
Người quỳ trên mặt đất báo tin trong lòng hoảng loạn, lại thêm chua xót, không biết một câu "Lại thêm một người" này của Hoàng đế là thở dài người nhà luân phiên xảy ra chuyện, hay là than thở lại thêm một Thái tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa đây.
-
Ban đêm, ánh nến lay động.
Hoàng đế lẳng lặng đứng trước tử cung Diêu Hoàng hậu, thì thầm: "Thù Nhi, nàng có vui không? Trẫm biết nàng chán ghét hắn, ước gì hắn chưa từng sinh ra. Trẫm không nên để người ta sinh hạ hắn, cũng không nên một hai phải cho các ngươi thử chung sống hòa thuận. Là trẫm làm sai rồi, có phải không? Hiện tại tốt rồi, trẫm không có đứa con trai này, trẫm chỉ có Tông Nhi, Tông Nhi của chúng ta..."
Lòng ông lên men: "Chính là Tông Nhi không có, nàng cũng không cần trẫm. Thù Nhi, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy? Sao nàng lại nhẫn tâm như vậy?"
Hoàng đế chậm rãi ngồi xuống, dán mặt vào quan tài: "Thù nhi, có phải nàng không thích nơi này không? Vì sao không trở lại nhìn trẫm một lần? Trẫm cũng không thích nơi này, nơi này không phải nhà chúng ta. Bây giờ cùng nhau về nhà được không?"
Ông vuốt ve quan tài lạnh lẽo, ánh nến lay động ở trên mặt ông đỗ xuống như bóng ma. Giọng nói cực thấp: "Thù Nhi, trẫm rất nhớ nàng..."
"Không phải bà ta không thích nơi này, là bà ta không thích ông."
Giọng nói nghẹn ngào bỗng nhiên vang lên, trong đêm tối phá lệ càng thêm đáng sợ.
"Ai?" Hoàng đế kinh hãi, theo bản năng nhìn lại, lại nhìn không thấy ai cả.
Chỉ có ánh nến, cùng với cái bóng của ông dưới ánh nến, kéo thật dài.
Hoàng đế dường như mới hồi tưởng lại những gì được nghe, hừ nhẹ một tiếng, nói từng chữ từng chữ một: "Mặc kệ ngươi là người hay là quỷ, ngươi đều không nên nói hươu nói vượn. Thù Nhi ở bên cạnh trẫm hơn hai mươi năm, sao có thể không thích trẫm? Trẫm với nàng là tình cảm chân thành."
Tấn cung chỉ là nơi tạm thời đặt quan tài, thủ vệ không thể so sánh với hoàng cung. Nhưng có cấm quân, lại có ám vệ của Hoàng đế, nói như vậy, an toàn không cần bàn cãi.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng triều thần có thể yên tâm để Hoàng đế ở nơi này.
Nhưng mà Tấn cung tối nay, cũng không thái bình.
Mọi ngày Tấn cung đều rất an tĩnh, bỗng nhiên lại có thêm tiếng động ồn ào. Càng khiến Hoàng đế thêm tức giận chính là, ông đang nói chuyện với Thù Nhi, thế nhưng có người không có mắt tới quấy rầy bọn họ.
-
Hoàng đế nhìn người không nên xuất hiện ở trước mắt, chậm rãi đứng dậy, hai hàng lông mày nhíu chặt: "Là ngươi? Sao ngươi lại đến nơi này?" Ông hơi hơi híp híp mắt: "Tiêu Cẩn, ngươi không bị thương sao?"
Kinh ngạc qua đi, lửa giận trong n. g. ự. c quay cuồng, nghĩ đến cái c. h. ế. t ám ảnh kia. Sát ý trong lòng ông càng nặng.
Là người nọ lừa ông? Thật sự đáng giận.
Tô Lăng cúi cúi người, nhẹ nhàng vỗ hướng ngực, đáp: "Bị thương. Một mũi tên nhọn trực tiếp b. ắ. n tới chỗ này. Nhi thần phúc lớn mạng lớn, lại có phụ hoàng che chở, mới may mắn sống sót."
Lấy lại bình tĩnh, Tô Lăng tiếp tục nói: "Nhi thần sợ phụ hoàng nghe được tin tức lo lắng, liền suốt đêm chạy tới đây. Phụ hoàng, trước n. g. ự. c nhi thần có đặt gương đồng bảo hộ trái tim, thương thế cũng không tính quá nặng."
Cậu cười cười: "Vẫn có thể tới nơi này trò chuyện cùng phụ hoàng."
← Ch. 153 | Ch. 155 → |