← Ch.146 | Ch.148 → |
<images>
"Đến thư viện Sùng Đức đọc sách, bắt buộc phải được phụ mẫu người nhà đồng ý. Trò gạt phụ mẫu, tự mình đi học..." Giọng điệu Trình Khải trầm xuống, khe khẽ lắc đầu, "Thư viện không thể thu trò."
"Người nhà trò không phản đối." Tiểu cô nương vội vàng nói.
Trình Khải tương đối nhẫn nại: "Nếu không phản đối, vậy mời lệnh tôn đến thư viện một chuyến. Trò là người kinh thành phải không? Kinh thành cách nơi này cũng không xa..."
"Tại, tại sao?" Tiểu cô nương gương mặt huyết sắc tẫn cởi, đôi mắt tròn trừng to. Không đợi Trình Khải trả lời, nàng lại nói: "Những học sinh khác thì sao? Người khác cũng yêu cầu phụ mẫu đến sao?"
"..." Trình Khải câm nín trong phút chốc, "Người khác tất nhiên cũng yêu cầu người nhà đồng ý."
- - Thật ra phần phụ mẫu đồng ý này, là hôm nay mới thêm vào.
Trông tiểu cô nương rất không phục: "Trò có thể thông qua kiểm tra nhập học, trò cũng đã nộp tiền học. Tại sao lại không chịu thu nhận trò? Không phải nói muốn tuyển chi sĩ dốc lòng học tập sao?" Nàng tạm dừng một chút, lại nói: "Gia phụ rất bận, chỉ sợ không thể phân thân đến thư viện được."
Trình Khải nhíu mày: "Vậy chờ lệnh tôn nhàn rồi nói sau."
Thật ra nhận tiểu cô nương này cũng không sao cả, hắn có thể sắp xếp chỗ ở thích đáng, có thể nghĩ biện pháp dạy nàng đơn độc trong phòng riêng. Nhưng, nếu người nhà nàng không đồng ý, vậy không thể nhận nàng vào.
Tiểu cô nương đảo mắt tràn đầy kiên định, gật đầu nói: "Vậy được, ta sẽ mời phụ thân ta tới."
-
Vài canh giờ sau tiểu cô nương này mới trở về. Nàng vẫn trang điểm như trước, khi trở về phía sau đi theo một nam tử trung niên. Nhìn thấy Trình Khải, nàng hai mắt sáng ngời: "Phu tử, phụ thân ta đồng ý. Không tin, người hỏi ông một chút."
Nam tử theo phía sau nàng lập tức chắp tay cười nói: "Đúng vậy, phu tử, ta đồng ý để nó tới thư viện đọc sách, cố gắng học hỏi, thi đỗ Trạng Nguyên, quang diệu môn mi...". truyện tiên hiệp hay
Sắc mặt Trình Khải phía đối diện lập tức chùng xuống: "Huynh là người đứng đầu miếu Thành Hoàng dưới chân núi, Cao Tứ? Quả nhiên, Phật dựa kim trang, người dựa y trang. Cao Tứ ca thay đổi xiêm y, cứ thật như là thay đổi thành một người khác, thế nhưng ta thật sự không biết, Cao Tứ ca cưới vợ khi nào, còn có một hài tử lớn như vậy..."
Khuôn mặt Cao Tứ ngay lập tức chuyển thành màu gan heo, hắn bối rối khua khua tay: "Trình phu tử, không phải, ta..."
Ánh mắt Trình Khải chuyển hướng sang người tiểu cô nương: "Trò không phải họ Chu sao? Tại sao Cao Tứ ca lại thành phụ thân của trò? Thư viện Sùng Đức, không thu loại học sinh lừa gạt sư trưởng này..."
Cao Tứ ca ở dưới chân núi Lão Quân, đối với người đọc sách tự nhiên có tâm lý kính sợ. Bây giờ bị Trình Khải nói toạc ra, vội vàng giải thích: "Trình phu tử, này trách ta ham tiền bạc, tới giả mạo phụ thân hắn. Ta không biết là lừa gạt phu tử ngài, ta chỉ nghĩ là giúp một chuyện nhỏ. Xin lỗi." Hắn nói từ trong lòng n. g. ự. c móc ra một cái nén bạc, ném trả tiểu cô nương: "Không dám bắt ngươi trả tiền, trả lại ngươi, ta đi đây."
Hắn thi lễ với Trình Khải, xoay người vội rời đi.
Tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, nàng vội la lên: "Ngươi, ngươi sao lại như vậy?" Nhất thời lại xoay người nhìn Trình Khải, trên mặt mang chút căm giận: "Đúng, là trò lừa gạt phu tử. Nhưng đây cũng là có nguyên nhân! Trò đã hỏi học sinh khác, căn bản chưa từng nói phải có phụ mẫu đi cùng chứng minh đồng ý! Đều nói chỉ cần có thể thông qua kiểm tra nhập học là được. Tại sao phu tử muốn nhằm vào trò?"
Nàng càng nghĩ càng tủi thân, hai mắt tròn xoe trừng to, nước mắt như ẩn như hiện.
Trình Khải lớn tuổi hơn nàng nhiều, cũng không muốn ức h. i. ế. p tiểu cô nương như vậy. Thấy nàng gần như muốn khóc, hắn ho nhẹ một tiếng, dứt khoát cũng không gạt nàng: "Không phải nhằm vào với trò, mà là bởi vì trò khác với những người khác."
"Hả?" Giọng nói tiểu cô nương mang theo tiếng nức nở.
"Hơn nữa, nữ giả nam trang đọc sách, cần phải được phụ mẫu trò đồng ý. Rất rõ ràng, phụ mẫu trò cũng không biết."
"Phụ thân trò ông... Người, người đã nhìn ra?" Tiểu cô nương vội la lên, "Nhưng mà, thư viện Sùng Đức không phải tuyển nhận nữ học sinh sao? Trình Diệc Nhiên năm trước đứng đầu bảng Bác Học Hoành Từ Khoa, còn không phải là cô nương sao?"
Trình Khải xoa xoa thái dương: "Thư viện Sùng Đức tuyển nhận nữ học sinh không phải là giả, nhưng điều kiện tiên quyết là phải được sự đồng ý của người nhà."
"Trò muốn đọc sách học tập, tại sao còn cần có người khác đồng ý?" Tiểu cô nương nói, "Trò không để lộ thân phận, không phải không ai biết sao? Hơn nữa, trò sẽ không gây thêm phiền toái cho thư viện."
Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, nàng hơi có chút hào khí nói: "Trò kiên quyết không liên lụy thư viện là được. Phụ thân trò tìm tới, hết thảy trách nhiệm đều do trò gánh vác."
Giữa mày Trình Khải nhảy đến lợi hại hơn. Đây căn bản là không phải gánh vác, không phải vấn đề gánh vác mà.
Thư viện Sùng Đức là nơi dạy học và giáo dục, không muốn chọc phiền toái. Loại người nữ giả nam trang gạt người nhà tới học, vừa nhìn đã biết hiển nhiên là phiền toái, không chừng người trong nhà nàng còn đang lo lắng.
Trình Khải cũng không còn kiên nhẫn: "Vậy trước tiên trò để lệnh tôn đồng ý đã."
"Phụ thân trò mặc kệ trò, thật đấy." Tiểu cô nương mặt mày trắng bạch, "Trò làm gì ông đều mặc kệ. Mẫu thân trò mất sớm, mẹ kế rất lợi hại, từ nhỏ chỉ có trò và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau. Phụ thân trò bức tỷ tỷ xuất gia, không lâu sau đó, ông cũng sẽ bức trò như vậy. Phu tử, trò đem hết trang sức đi đổi, đổi thành quà nhập học. Ngài để trò vào thư viện đọc sách đi, chờ trò học được bản lĩnh, miễn cưỡng có thể dựa vào chính mình sống tạm, vậy không cần sợ hãi..."
Cảm xúc của tiểu cô nương chuyển biến cực nhanh, lệnh người táp lưỡi.
Trình Khải nhất thời không thể phân rõ câu nào là thật, câu nào là giả. Hắn rất cứng rắn, không chút mềm lòng. -- Thư viện tuyển nhận học sinh, tuy rằng phải xem học vấn, nhưng cũng coi trọng nhân phẩm.
Tiểu cô nương này có thể mướn người tới giả mạo phụ thân mình, thế nên Trình Khải đối với lời nói của nàng vẫn còn hoài nghi, cũng không dám tùy tiện nhận nàng.
Nhưng tiểu cô nương rất bướng bỉnh, nàng cũng không rời khỏi thư viện, cứ đứng canh giữ ngoài học đường, "mời" cũng không đi.
Tháng hai lúc ấm lúc lạnh, ban ngày còn tốt, ban đêm nhiệt độ không khí hạ thấp, tiểu cô nương kia liền tránh ở hành lang dài, tạm qua một đêm.
Trình Khải nhìn không được, tiểu cô nương này trẻ con cố chấp, hơi có chút giống tiểu muội DIỆC NHIÊN. Vừa lúc DIỆC NHIÊN trở về thư viện, Trình Khải nói với nàng việc này.
Trình Diệc Nhiên kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy? Người đó đâu rồi?"
Nàng tự nhủ, tiểu cô nương này thật cố chấp, cũng thật hiếu học. Nếu trong nhà không có việc gì, nhận nữ sinh như vậy cũng khá tốt.
"Người à?" Trình Khải nói, "Có lẽ còn chưa đi."
-
Huynh muội Trình Khải nhìn thấy tiểu cô nương ở bên ngoài học đường.
Hắn ho nhẹ một tiếng hỏi: "Sao còn ở nơi này?"
"Trò là tới đi học." Dung mạo nàng có chút tiều tụy, nhìn buồn bã ỉu xìu.
Trình Khải nhíu mày: "Việc ăn ở của trò giải quyết thế nào?"
"Trò không phải học sinh ở thư viện, không thể đi thiện đường ăn cơm." Tiểu cô nương lại có chút nhút nhát sợ sệt, thế nhưng đôi mắt đen láy vẫn sáng ngời, "Cũng không có học xá, liền ở hành lang dài này đợi một đêm. Đáng tiếc đêm qua không có sao..."
Gió nhẹ thổi qua, nàng hắt xì một cái, lộ ra vài phần chật vật.
"Hôm qua đến giờ nàng cũng chưa ăn cơm sao?" Trình Diệc Nhiên đột nhiên hỏi nói. Nàng liếc mắt nhìn nhị ca một cái, nhẹ giọng nói: "Nhị ca, trước để nàng tắm qua, rồi ăn chút gì đi."
Nàng tuy ăn vận nam trang, nhưng vẫn không thoa phấn đen, cũng không cố tình hạ giọng. Lúc này vừa mở miệng, hai mắt tiểu cô nương lập tức sáng ngời, nhanh chóng nhào lên, kéo lấy tay nàng: "Tỷ, tỷ chính là Trình Diệc Nhiên?"
Trình Khải hoảng sợ, theo bản năng kéo tiểu muội lui về phía sau mấy bước: "Trò muốn làm gì?"
"Phải, làm sao vậy?" Trình Diệc Nhiên cũng khó hiểu, sao tiểu cô nương này vừa thấy nàng, giống như là nhìn thấy hi thế trân bảo gì đấy, hai mắt phát sáng đến dọa người.
"Tỷ nói với phu tử đi, để muội cũng đến thư viện đọc sách đi mà." Tiểu cô nương mang theo vẻ mặt năn nỉ, "Đây là thư viện nhà các ngươi, tỷ nói với ca ca tỷ một tiếng. Muội cũng muốn đến thư viện đọc sách, muội cũng đã thông qua bài kiểm tra nhập học rồi."
Nàng tuổi không lớn, nhưng sức lực thật ra không nhỏ, nắm c. h. ặ. t t. a. y Trình Diệc Nhiên, làm Trình Diệc Nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói
Trình Diệc Nhiên bình tĩnh, tránh tay nàng. Nàng hoạt động cổ tay một chút, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy, trước mắt chuyện muội cần làm là tắm nước nóng, ăn chút gì đó. Tốt nhất là uống thêm chén canh gừng. Nếu không, dễ bị nhiễm phong hàn."
Nàng nhìn tiểu cô nương, nghiêm túc nói.
Tựa như đang nghiệm chứng lời nói này của nàng, tiểu cô nương vững chắc lại hắt xì một cái.
Trình Diệc Nhiên né sang bên cạnh một chút, lại nói thêm một câu: "À, có lẽ còn phải thông báo với người nhà một tiếng. Muội cả đêm không về, nói không chừng bọn họ tìm muội đến phát điên rồi."
Tiểu cô nương cười hì hì, không đáp lại.
-
Thanh tẩu hỗ trợ nấu nước nóng, tiểu cô nương thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước ấm. Chờ nàng ra, thay y phục cũ mấy năm trước của Trình Diệc Nhiên. -- Nói là y phục cũ, nhưng Trình Diệc Nhiên quần áo nhiều, căn bản không mặc được mấy lần.
Xiêm y vẫn còn mới bảy tám phần. Ngâm nước ấm, mặc xiêm y sạch sẽ, lại dùng một ít thức ăn trong gia đình cùng cháo trắng. Vành mắt tiểu cô nương lại có thể đỏ lên.
Hôm nay Trình Diệc Nhiên nghỉ ngơi, không cần phải đến Sùng Văn Quán, nàng cũng coi như có thời gian nhàn rỗi, liền ngồi một bên. Chờ tiểu cô nương ăn xong, trực tiếp hỏi: "Tại sao muội muốn tới thư viện đọc sách cũng không nói cho phụ mẫu một tiếng?"
Nghe ý tứ của nhị ca, tiểu cô nương này lén đi tới?
Tiểu cô nương tóc còn hơi ướt, gương mặt ửng hồng, vẻ mặt sượt qua tia xấu hổ. Nàng nhỏ giọng nói: "Mẫu thân muội mất sớm, phụ thân muội, phụ thân muội cả ngày bận chuyện của ông, cũng mặc kệ muội."
Trong lòng Trình Diệc Nhiên vô cùng kinh ngạc lại nhiều hơn một chút đau lòng, nàng dịu dàng nói: "Vậy cũng phải nói với phụ thân muội một tiếng, bằng không ông sẽ lo lắng. Muội nghỉ một lát rồi về nhà đi thôi. Việc đọc sách, tạm thời không vội."
"Phụ thân ta sẽ không lo lắng." Tiểu cô nương vội vàng cãi lại, "Ông thật sự sẽ không lo lắng, ta không biết mọi người sợ cái gì, tại sao lại ngăn muội đọc sách. Quà nhập học muội cũng giao đến rồi, kiểm tra nhập học muội cũng có thể thông qua. Hơn nữa muội một lòng dốc lòng học tập, khẳng định sẽ chăm chỉ học tập." Nàng nói dáng vẻ lại có vài phần ủy khuất: "Muội cho rằng, tỷ có thể hiểu muội..."
"Hả?"
Tiểu cô nương khụt khịt mũi, tiếp tục nói: "Muội nghĩ giống như tỷ vậy, đọc sách học bản lĩnh, tương lai cũng tham gia khảo thí Bác Học Hoành Từ Khoa, để phụ thân muội biết, nữ nhi không hề kém nhi tử."
Trong lòng Trình Diệc Nhiên thở dài, là như vậy? Nữ nhi không hề kém nhi tử, một tiểu cô nương cổ đại, cũng có thể có ý tưởng như vậy.
Tiểu cô nương lại nói: "Mẫu thân muội chỉ sinh hai nữ nhi, tỷ tỷ của muội mệnh không tốt, chỉ có thể xuất gia. Mẹ kế muội thật sự sinh một nhi tử, được phụ thân ta cưng đến mức dường như..." Nàng đột nhiên nghiêng người về phía trước, cầm tay Trình Diệc Nhiên, nghiêm túc nói: "Lời này ta chỉ nói cho một mình tỷ nghe, tỷ nhất định phải giúp ta."
Dáng vẻ vô cùng tin tưởng này, khiến Trình Diệc Nhiên kinh ngạc đến cực điểm. -- Nếu nàng nhớ không lầm, đây mới là lần đầu tiên các nàng gặp gỡ nha. Hay là nàng lớn lên cực kỳ thân thiện, làm người ta nhịn không được sinh ra ý muốn thân cận?
"Hôm qua muội nói với Trình phu tử, muội gọi Chu Việt, thật ra không phải, đây là tên giả, muội vốn gọi là Chu Lệnh Nguyệt, muội có một tỷ tỷ, gọi là Chu Hoản Nguyệt..."
Trình Diệc Nhiên không nghĩ tới nàng sẽ nói với mình những chuyện này.
Lại nghe tiểu cô nương Chu Lệnh Nguyệt tiếp tục nói: "Vốn dĩ muội và tỷ tỷ sống nương tựa vào nhau. Đáng tiếc tỷ tỷ của muội mệnh không tốt, lập tức phải làm Thái tử phi..."
Trong đầu Trình Diệc Nhiên ong một tiếng, không ngừng run rẩy. Nàng nghĩ, nàng đã biết người này là ai.
Khi Thái tử Hoài Mẫn còn trên đời, Hoàng đế vì người này tuyển nữ nhi Chu Thái phó làm Thái tử phi. Đáng tiếc còn chưa thành hôn, Thái tử Hoài Mẫn liền té ngựa mà chết, cũng không nghe nói Chu cô nương người vốn nên trở thành Thái tử phi hiện giờ thế nào.
Hôm nay nàng đã biết.
Theo như lời Chu Lệnh Nguyệt, thê tử nguyên phối của Chu Thái phó sinh hạ hai nữ nhi. Trưởng nữ Chu Hoản Nguyệt, thứ nữ Chu Lệnh Nguyệt. Chu Hoản Nguyệt hiền lương thục đức, dung nhan thù lệ, có tiếng ở kinh thành, sau lại được Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho Hoài Mẫn Thái tử Tiêu Tông.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, Chu Hoản Nguyệt sẽ vào làm chủ Đông Cung, là mẫu nghi thiên hạ. Đáng tiếc, Thái tử Hoài Mẫn mất sớm, tình cảnh vị hôn thê của hắn cũng xấu hổ theo. Từ đây Chu Hoản Nguyệt để tóc tu hành, lúc đầu là ở tiểu Phật đường nhà mình, sau vì trong lòng buồn bực, dứt khoát tạm cư ở Bạch Vân Am ngoại ô.
Chu Lệnh Nguyệt từ nhỏ đã dính tỷ tỷ, quan hệ giữa nàng và mẹ kế không thuận, thường xuyên đến Bạch Vân Am làm bạn với tỷ tỷ.
Ngày một tháng sáu năm ngoái, Trình Diệc Nhiên dùng thân phận nữ tử, ở Dao Quang điện, phá giải đề thứ ba do sứ giả Hồ Chử cố tình chơi xấu, danh dương thiên hạ. Khi đó Chu Lệnh Nguyệt liền sinh ra không ít tâm tư hâm mộ. Trước đó không lâu Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho Trình Diệc Nhiên và Thái tử, hâm mộ trong lòng Chu Lệnh Nguyệt trực tiếp lên tới đỉnh điểm.
- - Rất nhiều sự hâm mộ này, còn mang theo một tia chua xót không thể nói rõ. Suy nghĩ của nàng xoay chuyển, lập tức quyết định, cũng muốn giống như Trình Diệc Nhiên, đọc sách, nổi danh.
-
Chu Lệnh Nguyệt cũng không giấu giếm tâm tư của mình, nàng ngồi đối diện Trình Diệc Nhiên, trong mắt mang theo tia sáng rực rỡ: "Thật ra, khi muội còn nhỏ là tỷ tỷ của muội đưa cho muội lừa gạt muội mở ra, muội cũng đọc qua mấy quyển sách. Nếu muội giống như nam tử, những thứ học được giống nhau, muội không thấy có gì thua kém bọn họ cả. Bọn họ có thể làm được, muội cũng có thể làm. Muội nghĩ tỷ cũng như vậy..."
Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, đây là bị nàng ảnh hưởng? Sắc mặt nàng không chút thay đổi, tiếp tục nói: "Muội có cái tâm học tập, thật tốt, nhưng muội vẫn phải thương lượng với người nhà một chút. Muội không nói với bọn họ một tiếng, bọn họ không nhìn thấy muội, tất nhiên sẽ lo lắng."
"À không..." Chu Lệnh Nguyệt vẫy vẫy tay, "Phụ thân muội cho rằng muội ở cùng với tỷ tỷ, tỷ tỷ muội lại cho rằng muội đã về nhà. Bọn họ cũng không biết muội đến nơi này." Trong lòng nàng kích động, thậm chí tóm lấy tay Trình Tìm, lắc nhẹ hai cái: "Tỷ tỷ tốt của muội, cái gì muội cũng nói với tỷ rồi. Tỷ không giúp muội một chút sao."
Trình Diệc Nhiên không chút dấu vết rút về tay, nàng kéo kéo khóe miệng, tự nhủ Chu Thái phó là trọng thần trong triều, khôn ngoan sắc sảo. Nữ nhi Chu Hoản Nguyệt này, dù nàng chưa gặp qua, lại mơ hồ nghe nói hiền lương thục đức, tính tình trầm ổn. Mà Chu gia nhị tiểu thư này, thực khiến nàng ngoài ý muốn.
Chu Lệnh Nguyệt xoay chuyển tròng mắt: "Dĩ nhiên, muội cũng tin tưởng tỷ sẽ không hại muội."
Trình Diệc Nhiên khẽ mỉm cười: "Nếu thật sự tin ta, liền nghe ta một câu, đừng khiến người nhà lo lắng. Muội gạt hai bên như vậy, hơn phân nửa sẽ xảy ra chuyện. Đến lúc đó, phụ thân muội và tỷ tỷ muội đều sẽ phát điên mất."
Chu Lệnh Nguyệt thật trông cậy Trình Diệc Nhiên sẽ giúp mình một phen, lại không nghĩ nàng vẫn bảo tự mình thông báo với người nhà, cũng không nhả ra. Nàng không khỏi cảm thấy nhụt chí chán nản.
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ôn nhu nói: "Thư viện Sùng Đức vẫn luôn ở đây. Nghe nói muội đã thông qua kiểm tra nhập học, chỉ cần muội giải quyết ổn thỏa chuyện trong nhà, là có thể trở về. Nghiêm túc nói chuyện với người nhà, Chu đại nhân là người thông thấu, sẽ không làm khó dễ muội."
Chu Lệnh Nguyệt vẻ mặt khổ sở: "Phụ thân muội sẽ không đồng ý."
-
Thay xiêm y sạch sẽ ăn uống no nê Chu Lệnh Nguyệt vẫn chưa chịu trở về thông báo người nhà, nàng khăng khăng lưu lại thư viện, dù sao cũng không ai có thể đem nàng quăng ra ngoài.
Thái độ nàng thật là kiên quyết, sau khi Trình Diệc Nhiên cùng phụ huynh thương lượng, quyết định trước để nàng ở thư viện, cho nàng ăn cơm nghỉ ngơi. Tiểu cô nương thân thể kiều quý, không ăn không uống không ngủ không nghỉ, khẳng định ăn không ổn.
Về phần Chu gia, liền tìm thời gian uyển chuyển báo cho bọn họ, nữ nhi ở chỗ này, vẫn còn an toàn đi.
"Tại sao không trực tiếp công khai thân phận của nàng?" Giọng nói điện tử lạnh băng bỗng nhiên vang lên, "Để người ta biết thư viện tuyển nhận nữ sinh, không phải cho thư viện rồi sao? Vừa lúc cũng có thể mượn cơ hội tuyên truyền."
Hệ thống bỗng nhiên phát ra tiếng, chân Trình Diệc Nhiên lảo đảo. Nàng trầm mặc trong chốc lát, trả lời trong lòng: "Bởi vì tiểu cô nương này là nữ giả nam trang tới, nàng đối với thân phận của mình có điều cố kỵ. Chúng ta sao có thể trực tiếp công khai thân phận của nàng? Đúng là ta hy vọng có nhiều nữ sinh có thể đến thư viện đọc sách, nhận được sự giáo dục và quyền lực bình đẳng, nhưng không nên dùng phương thức này."
"Mời ký chủ sớm ngày sửa đúng phần nội dung đã lệch khỏi cốt truyện, trở về chính tuyến."
"Biết biết." Trình Diệc Nhiên thật muốn vẫy vẫy tay, bắt nó câm miệng.
-
Lần trước Trình Diệc Nhiên nói, nâng cao địa vị nữ tử là một nguyện vọng tốt đẹp của nàng, hiện tại có chút giống như trách nhiệm. Nàng rất rõ ràng việc này không thể nóng vội, phải từng bước một, từ từ tới.
Lần tiếp theo gặp lại Tô lăng, nàng không khỏi lại nhắc tới một vài ý tưởng của mình.
Tô Lăng khẽ rũ mi, biết nàng để bụng chuyện này, cũng không cảm thấy kỳ quái, cậu gật đầu, chậm rãi nói: "Thật ra, chuyện này nếu phụ hoàng gật đầu mà nói, sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Suy nghĩ của Trình Diệc Nhiên xoay chuyển, nhìn chằm chằm Tô Lăng trong chốc lát, cũng không suy nghĩ sâu thêm. Nàng không muốn nghĩ nhiều quá, liền cười nhắc tới một chuyện khác: "Sắp tới tháng ba rồi."
Hai mắt Tô Lăng sáng lên, nhẹ nhàng "A" một tiếng: "Tháng ba chúng ta cùng đi xem hoa đào."
Nghe thấy hoa đào, Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng cười: "Cây trâm vàng ngọc đính hoa đào kia ta vẫn còn giữ đấy." Nàng đảo tròng mắt: "Lại nói tiếp, thím Giang vẫn còn tiếc nuối cơ."
"Tiếc nuối gì chứ?" Tô Lăng khó hiểu.
Trình Diệc Nhiên cười nói: "Ý chỉ tứ hôn vừa định xuống, thím Giang cứ nhắc mãi, đáng tiếc Tô công tử."
"Hả?" Tô Lăng có chút ngoài ý muốn, rất nhanh đã phản ứng lại.
Thái tử là cậu, Tô công tử cũng là cậu.
"Sau đó ta liền nói cho bà." Trình Diệc Nhiên cố nén cười.
Ánh mặt trời rơi trên gương mặt nàng, da thịt trắng nõn tinh tế, giống như loại sứ tốt nhất. Trong lòng Tô Lăng rung động, cũng không để ý nàng đang nói gì, chỉ nhẹ nhàng "A" một tiếng, vươn tay vén lọn tóc trên trán nàng, cực kỳ dịu dàng.
Mặt Trình Diệc Nhiên không chịu khống chế, bắt đầu nóng lên.
-
Mấy ngày sau, Chu Thái phó đã biết hành tung của nữ nhi mình. Ông vô cùng kinh ngạc, lại không muốn kinh động người khác, dứt khoát sau khi hạ triều, ngồi xe ngựa đi thư viện Sùng Đức.
Trình Khải nhìn thấy ông, cũng không chút ngoài ý muốn, suy đoán ông tới đón nữ nhi về.
Chu Thái phó còn chưa đi vào học đường, đã nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh. Ông dừng bước, đứng bên cửa sổ, nhìn bên trong đang chăm chỉ học hành.
Đây đều là học sinh mới nhận vào, tuổi đều không lớn. Từng bước từng bước rung đùi đắc ý, đọc vô cùng chuyên chú. Trong đó, còn có nữ nhi của ông.
Chu Lệnh Nguyệt vận nam trang, ôm sách vở, người làm phụ thân như ông đã nhiều năm không thấy được nét mặt nàng nghiêm túc như vậy.
Chu Thái phó bỗng nhiên có chút hoảng hốt. -- Bởi thê tử nguyên phối của ông sớm qua đời, ngược lại với trưởng nữ nghiêm khắc, ông đối với tiểu nữ nhi ngoại trừ yêu thương, còn có vài phần dung túng. Thế nên đã dưỡng nên tính tình nàng vô cùng xảo quyệt.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |