← Ch.135 | Ch.137 → |
<images>
Học sinh mới tới này, tên là Tô Lăng.
[Dịch Thoa Ký] tiêu phí không ít bút mực để miêu tả người này, viết về ngoại hình, viết về con người, viết về tính cách cậu.
Nếu đây là một quyển sách đơn thuần, Trình Diệc Nhiên sẽ cho rằng cậu là nhân vật chính trong quyển sách này.
Nhưng mà những gì [Dịch Thoa Ký] miêu tả, lại không trùng khớp với ký ức của nàng. Thẳng đến khi kết thúc chương này, nàng cũng chưa thấy DIỆC NHIÊN và Tô Lăng có chút tương tác nào.
"Tô Lăng" xuất hiện, tựa như móng vuốt mèo cào qua làm nhộn nhạo cõi lòng Trình Diệc Nhiên. Nàng bắt đầu tò mò và chờ mong những gì xảy ra tiếp theo.
-
Ngày hôm sau tại Hành Vân các, sau khi chương trình học kết thúc, Tô Lăng đột nhiên nói: "Có một việc nàng phải biết."
"Hả?" Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu, trong con ngươi sâu thẳm mà trong trẻo tràn ngập tò mò.
Tô Lăng chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói: "Phụ hoàng cố ý lập ta làm Thái tử."
"A?" Trình Diệc Nhiên ngây người trong phút chốc, mau chóng phản ứng lại, chớp chớp mắt, "Thật tốt quá."
Trong lòng nàng lại nghĩ, Hoàng đế chỉ có duy nhất một nhi tử, không lập cậu, hình như cũng không lựa chọn khác.
Tô Lăng đứng ở bên người nàng, vẻ mặt thản nhiên, không nhìn ra chút vui mừng nào. Cậu nhẹ giọng hỏi: "Vậy còn nàng?"
"Ta cái gì?" Trình Diệc Nhiên khó hiểu.
"Trong khoa thi Bác Học Hoành Từ, nàng đã giành được vị trí đầu bảng." Khóe môi Tô Lăng ẩn chứa ý cười, "Lẽ ra nên vào triều làm quan, vì triều đình mà dốc sức. Phụ hoàng có ý định ban chức quan cho nàng, chỉ là không biết nàng có tính toán gì chưa."
Cậu lẳng lặng nhìn nàng, muốn nghe xem ý nàng thế nào.
"Làm quan sao?" Trình Diệc Nhiên nhất thời im lặng. Nàng xác thật cũng từng suy xét đến vấn đề này, chỉ là đời trước nàng vẫn luôn đi học đọc sách, phần lớn thời gian đời này cũng là ở thư viện. Đến tột cùng nàng thích hợp làm quan gì, có thể đảm nhiệm tốt chức quan hay không, nàng cũng không lắm rõ. Ở phương diện làm quan này, lý luận tri thức thì nàng đã có, chỉ là...
Tô Lăng mỉm cười gật đầu một cái: "Nàng nỗ lực đọc sách như vậy, còn không phải là vì muốn có cơ hội tham gia khoa thi hay sao?"
Trình Diệc Nhiên không nói gì, trong lòng khẽ nói cũng không phải tất cả đều như vậy. Nàng có chấp niệm với việc đọc sách, đi học, nàng không ham mê quyền chức, không có hứng thú với việc làm quan. Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Sẽ phái ta đến nơi khác sao? Giống đại ca ta vậy? Cũng giống Khương Thành vậy?"
"Sĩ tử hạng nhất và sĩ tử hạng ba, vẫn là không giống nhau." Tô Lăng cười cười, "Tất nhiên nàng sẽ ở lại kinh thành rồi." Cậu cũng không chịu để nàng ra bên ngoài. Cậu lại nói: "Mấy ngày trước phụ hoàng đưa ra mấy lựa chọn, nàng muốn nghe một chút không?"
"Muốn."
"Giáo thư lang ở Sùng Văn Quán, Trường sử của Đông Cung..." Tô Lăng một mặt đang nói, mặt khác lại liếc nhìn sắc mặt DIỆC NHIÊN.
Cậu hy vọng nàng có thể đến nơi nàng muốn đến, nhưng mà ý tứ Hoàng đế đã rất rõ ràng, muốn để Trình Diệc Nhiên lưu lại Đông Cung.
Hoàng đế cũng không thật sự có ý định để Trình Diệc Nhiên vào triều làm quan. Chung quy vương triều này cũng chưa có tiền lệ nữ tử làm quan.
"Sùng Văn Quán thuộc sự quản lý Đông Cung, Giáo thư lang của Sùng Văn Quán chưởng quản sách cổ, Trường sử Đông Cung..."
Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu đánh gãy lời cậu nói: "Ta biết, Trường sử Đông Cung là thất phẩm, Giáo thư lang là cửu phẩm." Nàng nhíu nhíu mày: "Ta không phải ngại chức quan nhỏ, ta chỉ cảm thấy kỳ quái thôi, hình như đều có quan hệ với Đông Cung. Đây là ý tứ của Hoàng Thượng sao?"
Tô Lăng chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy." Cậu do dự một hồi, rồi nói tiếp: "Trước kia không có tiền lệ."
"Ta biết, ta xem như là người đầu tiên ăn cua thôi." Trình Diệc Nhiên cười cười, "Để ta lựa chọn sao?" Nàng có chút không thể tin nổi.
Tô Lăng cười cười, coi như ngầm thừa nhận.
Trình Diệc Nhiên chậm chạp dạo tới dạo lui, đối với chính nàng mà nói, nếu nhất định phải chọn giữa trường sử Đông Cung và Giáo thư lang ở Sùng Văn Quán, không thể nghi ngờ nàng càng vừa ý cái sau hơn. Chỉ tiếc phẩm cấp thấp có điểm khác biệt.
Giọng nói của Tô Lăng vang lên phía sau nàng: "Vốn dĩ ta cho rằng sẽ có học sĩ ở Sùng Văn Quán..."
"Việc này không vội." Trình Diệc Nhiên xua tay. Học sĩ chưởng quản sách cổ ở Sùng Văn Quán, giảng dạy đệ tử. Nàng tự nhận thấy với học thức bây giờ của nàng, đi giảng dạy cho người khác, vẫn kém như vậy một chút.
Không đúng, bây giờ quan trọng nhất, chẳng lẽ không phải là chưa lập Thái tử, còn chưa có Đông Cung Thái tử sao? Đuổi kịp suy nghĩ này, nàng quay đầu nhìn cậu một cái, nghĩ thầm, đây là mặc kệ nàng chọn thế nào, đều phải làm quan dưới trướng cậu.
"Đúng là không vội, Thái tử còn chưa lập, nàng vẫn còn thời gian chậm rãi suy xét, cũng có thể thương lượng với người nhà một chút." Tô Lăng cười, "Nói chung nàng sẽ trở thành nữ quan đầu tiên của Đại Chu."
Giọng nói của cậu cực nhẹ, nhưng Trình Diệc Nhiên lại nghe đến trong lòng nóng lên. Trong lúc điện quang thạch hỏa, nàng tâm niệm như nước, nhanh chóng xoay người, nhìn vào đôi mắt đen láy tràn ngập nóng bỏng của cậu. Nàng không khỏi hỏi: "Đầu tiên? Như vậy có phải còn sẽ có cái thứ hai, cái thứ ba không?"
Vừa nghĩ như vậy, trách nhiệm của nàng lại lớn thêm một bậc rồi. Tô Lăng khẽ cười: "Bác Học Hoành Từ Khoa không giới hạn nam nữ, như vậy sau khi có lần thứ nhất, chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba." Cậu nhướng mày, cười nói: "Nàng không có nghe nói sao? Gần đây trong kinh thành không ít người tìm kiếm nữ phu tử dạy cho nữ nhi nhà mình."
Thật không may, nữ phu tử không nhiều lắm, nữ phu tử chân chính học rộng tài cao lại càng ít.
Trình Diệc Nhiên ngạc nhiên lắc đầu: "Ta chưa có nghe nói." Tim nàng đập thình thịch không ngừng, phảng phất thật sự nhìn thấy nhiều năm sau, địa vị nữ tử được đề cao.
Nhĩ như vậy, nàng không khỏi tự giác nghĩ tới hệ thống, nghĩ tới [Dịch Thoa Ký]. Trái tim như bị siết chặt, nàng đột nhiên hỏi một câu: "Tô Lăng, chàng có nghĩ tới? Nếu, ta nói là nếu, chúng ta quen biết trong một bối cảnh khác, bây giờ chúng ta sẽ như thế nào?"
Trong [Dịch Thoa Ký], DIỆC NHIÊN và Tô Lăng không xuất hiện cùng nhau, thay vào đó là cùng Đỗ Duật lui tới.
Tô Lăng ngẩn ra, không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy. Khung cảnh lần đầu tương ngộ nhanh chóng hiện ra trong tâm trí cậu, khẽ cười nói: "Không có nếu. DIỆC NHIÊN, không có nếu như."
Tuy rằng bọn họ từ quen biết đến yêu nhau rồi hiểu lầm cũng đều không chia cách, nhưng trong suy nghĩ của cậu, đây đều là những điều sớm được định trước. Đã định cậu và nàng sẽ gặp nhau, bên nhau, không ai có thể chia cách.
-
Triều thần lại lần nữa dâng tấu thư thỉnh cầu lập Thái tử, Hoàng đế im lặng một hồi, hạ chỉ lệnh Lễ Bộ bắt tay vào chuẩn bị.
Gần đây Tô Lăng rất bận, chương trình học ở Hành Vân Các tạm thời gác sang một bên. Trình Diệc Nhiên cũng trở về thư viện.
Nàng trở lại thư viện, người vui mừng nhất không ai ngoài mẫu thân Lôi thị. Lôi thị tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm nữ nhi thích, nhìn nữ nhi vui vẻ ăn, bà cũng lộ ra tươi cười.
Dù rằng trù nghệ của Lôi thị vẫn thường thường, nhưng Trình Diệc Nhiên vẫn khen không dứt miệng. Sau khi ăn xong, nàng cùng phụ mẫu huynh trưởng nói đến chuyện Hoàng đế muốn ban tặng chức quan.
"Giáo thư lang Sùng Văn Quán và Trường sử Đông Cung, cái nào tốt hơn? Lại thích hợp với con hơn?"
Trình Khải nhíu mày: "Trao tặng chức quan nào, còn phải xem thánh ý." Trong lòng hắn còn bồi thêm, đây là chuyện nàng cảm thấy thích hợp là được sao?
Trình Diệc Nhiên cười: "Nhị ca, chính là thánh ý để muội chọn mà." Nàng đơn giản truyền đạt lại ý tứ của Tô Lăng, tự mình nói trước: "Tuy rằng chức quan Giáo thư lang thấp một chút, nhưng mà muội lại vừa ý cái này hơn. Muội rất thích tiếp xúc với sách."
Trình Uyên trầm ngâm một lát: "DIỆC NHIÊN, con thật sự muốn vào triều làm quan sao?"
"Hả?" Trình Diệc Nhiên khó hiểu, nàng nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói, "Triều đình tuyển chọn nhân tài, con thi đứng đầu bảng, đương nhiên phải làm quan."
Trình Uyên bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải lý lẽ như vậy, nhà chúng ta là do ông cố con mở, sẽ không ra quá coi trọng thân thế, nhưng ở triều làm quan cũng không phải chỉ có vài người."
"Con biết." Trình Diệc Nhiên gật đầu, quy quy củ củ, "Ông cố nói, có thể không làm quan, vậy thì làm thầy hiền. Cho nên ông cố, ông nội, phụ thân..." Nàng lại liếc mắt nhìn nhị ca một cái, "Còn có nhị ca, tham gia khoa cử lại không ra làm quan, lấy dạy học và giáo dục làm nhiệm vụ của mình. Bây giờ làm quan trong triều chỉ có nhị thúc và đại ca."
Trình Uyên chậm rãi gật đầu một cái: "Thật đúng là như vậy."
Trình Diệc Nhiên lại nói: "Phụ thân, là con nghĩ tới tương lai mở một thư viện trong nhà, chính là, bây giờ, con muốn thử đi con đường khác." Nàng nói trong mắt lóe ánh sáng khẩn thiết: "Phụ thân, tàng thư trong cung, so với kho sách ở thư viện còn nhà chúng ta còn lớn hơn rất nhiều. Còn có, triều đình thừa nhận thân phận của con, đồng ý bổ nhiệm nữ quan. Nếu con còn từ chối, chẳng phải cô phụ ý tốt của Hoàng Thượng rồi sao?"
"DIỆC NHIÊN, chung quy vẫn phải gả con đi." Trình Uyên than nhẹ một tiếng.
"Nhị ca cũng cưới vợ rồi, sau khi nhị ca cưới tẩu tẩu vẫn tiếp tục ở lại thư viện, cũng đâu có thay đổi gì." Trình Diệc Nhiên nói, "Lại nói con vẫn còn nhỏ mà, tạm thời cũng không vội thành thân."
Trình Khải đột nhiên nói: "Lại nói tiếp, mấy ngày trước đây còn có người hỏi thăm muội, muốn tới cửa cầu hôn."
"Không không không." Trình Diệc Nhiên liên tục xua tay, "Chuyện của muội không vội, đều từ chối tất cả đi, nói muội đã đính hôn rồi."
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, Trình Uyên không khỏi nở nụ cười: "Gấp cái gì? Sẽ không hứa loạn với người ta đâu."
Chẳng qua, Trình Uyên có chút không hiểu. Cách thời gian năm trước Tô Lăng tới cửa cầu thân, cũng đã gần một năm. Đến bây giờ cũng không có văn định chính thức. Ông liếc mắt nhìn nữ nhi, suy nghĩ, nếu sớm định ra, có lẽ bây giờ nàng cũng không cần suy xét làm quan hay không, còn làm quan gì nữa.
-
Suốt mấy ngày Trình Diệc Nhiên đều xem nội dung mới xuất hiện trong [Dịch Thoa Ký] của hệ thống, càng xem càng khó chịu.
Trong [Dịch Thoa Ký], Tô Lăng cũng giống vậy, vừa đến thư viện không bao lâu, liền cùng người ta tư đấu, ở riêng tại kho sách bên cạnh tiểu xá, kỹ năng cưỡi ngựa b. ắ. n cung cũng áp đảo toàn trường... Bất quá những chuyện đó đều không phải trọng điểm, chỉ sơ lược mà thôi.
Miêu tả nhiều nhất vẫn là DIỆC NHIÊN và Đỗ Duật.
DIỆC NHIÊN phát hiện ra bí mật của Đỗ Duật, biết gia cảnh bần hàn của cậu, biết mẫu thân cậu chính là Tiêu đại thẩm múc cơm ở thiện đường. Hai người bởi vì bí mật này mà dần dần thân thuộc.
...
Trình Diệc Nhiên mơ hồ cảm thấy, DIỆC NHIÊN trong [Dịch Thoa Ký], cũng không phải là nàng. Tuy rằng đều đến từ tương lai, nhưng chung quy nàng cho rằng, các nàng cũng không phải cùng một người.
Trong [Dịch Thoa Ký], thứ tự của DIỆC NHIÊN trong các bài kiểm tra hằng tháng ở thư viện cũng dựa theo trước, nhưng lại am hiểu những môn học khác so với nàng, cũng không tương đồng. Nói chuyện, hành sự cũng không quá giống nhau.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |