← Ch.078 | Ch.080 → |
Thịnh Kỳ trả lời thản nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm, tự nhiên không biết bản thân sẽ đối xử thế nào với tình cảm. Nếu hắn tùy tiện thề thốt, rất có thể sẽ tự lừa mình dối người.
"Tính cách đa tình là bản chất, nhưng có trở nên như thế hay không là do tâm quyết định." Tống Trừ Nhiê nói, với đôi mắt sáng như nai con, chớp chớp dưới ánh trăng dịu dàng, nàng cảm thấy thoải mái hơn và không suy nghĩ nhiều khi hỏi: "Điện hạ có phải là người sẽ nhất sinh nhất thế, chỉ yêu một người không?"
Câu hỏi vừa thốt ra, nàng tự mình cảm thấy ngỡ ngàng, nàng chỉ là một thần nữ nhỏ bé, sao có tư cách hỏi người có khả năng trở thành bậc đế vương như vậy?
Nhưng trong lòng nàng thực sự muốn nghe câu trả lời. Nếu Thịnh Kỳ là người sẽ chung thủy suốt đời, nàng càng không thể chiếm lấy vị trí bên cạnh hắn lâu dài. Nếu Thịnh Kỳ gặp được người nguyện ý làm bạn cả đời, nhưng vì nàng mà bỏ lỡ, thì nàng sẽ mang tội lỗi lớn.
Nàng lo lắng liếc nhìn Thịnh Kỳ, quan sát biểu hiện của hắn. Thấy Thịnh Kỳ nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, đôi mắt thâm trầm như hồ sâu lại hiện lên gợn sóng nhẹ.
Thịnh Kỳ chỉ im lặng nhìn nàng, mãi không trả lời, khiến lòng nàng dâng lên chút buồn bã.
Cuối cùng họ cũng đi đến cuối hành lang, xe ngựa của nhà họ Tống đang chờ bên ngoài.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thịnh Kỳ thu lại ánh mắt đang nhìn nàng, không trả lời câu hỏi của nàng.
Hắn thở dài, nhìn về phía Vinh Cẩm đang vén rèm xe ngựa, hành lễ với hắn, rồi ho nhẹ: "Đình Chi huynh vẫn cần ở lại điện thượng, nên gọi ta đến hộ tống. Hôm nay đưa hai người đến đây, mong nhị vị an toàn về phủ."
"Cảm tạ thất điện hạ." Vinh Cẩm mỉm cười gật đầu, sau khi cúi chào, nắm tay Tống Trừ Nhiên và kéo nàng lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, dần dần hướng về phía Tống phủ. Thịnh Kỳ vẫn đứng nhìn theo hướng xe rời đi, cho đến khi Tầm Vũ và Cố Phong dắt ngựa của hắn tới.
Thịnh Kỳ nhận dây cương, thuần thục lên ngựa, nhìn hai ám vệ đi theo mình, bỗng nhiên hỏi: "Hai ngươi có bao giờ nghĩ đến nhất sinh nhất thế nhất song nhân không?" (Một đời một kiếp một đôi ta)
Câu hỏi bất ngờ khiến Tầm Vũ và Cố Phong hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.
Chủ tử của họ chưa bao giờ thảo luận về chuyện tình cảm với họ, hơn nữa ngay cả chủ tử cũng không có kinh nghiệm tình cảm, họ lúc nào cũng đi theo bên cạnh chủ tử, sao có thể hiểu được?
Thấy hai người phản ứng, Thịnh Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, tự trách mình vì sao lại hỏi như vậy, nàng chỉ tùy tiện hỏi một câu, mà hắn lại để tâm.
"Thôi." Hắn phất tay một cách tùy ý, giơ roi lên, phân phó: "Quay lại Ngự Vệ Tư, một trong hai ngươi về phủ nói với Đông Phúc đừng đợi ta."
Xe ngựa chạy êm ru trên đường, Vinh Cẩm quan sát Tống Trừ Nhiên đang ngồi im lặng, hỏi: "Mới vừa rồi thất điện hạ sao lại xuất hiện?"
Tống Trừ Nhiên uể oải lắc đầu: "Điện hạ không nói vì sao, chắc là được huynh trưởng nhờ cậy, đến đưa chúng ta về."
"Ngươi nghĩ huynh trưởng ngươi sẽ nói như vậy." Vinh Cẩm nắm tay nàng cười "Ta nghĩ là điện hạ tự muốn đưa, chỉ lấy cớ của huynh trưởng ngươi thôi. Rõ ràng lúc phát tâm đã gặp rồi, sao lại khó chia tay như vậy?"
Vinh Cẩm cố ý đùa vui về mối quan hệ của nàng và Thịnh Kỳ, trong mắt Vinh Cẩm, hai người họ là cặp đôi tương duyệt, nàng thích nhất là chọc ghẹo như vậy.
Tống Trừ Nhiên hiểu rõ trong lòng không phải như vậy, nhưng nghĩ đến việc mình vừa hỏi Thịnh Kỳ một vấn đề như thể là thê tử chưa qua cửa, mặt nàng lập tức đỏ bừng, nóng bừng lên.
"Tẩu chớ có trêu ghẹo ta." Nàng rút tay khỏi tay Vinh Cẩm, xốc màn xe lên một khe nhỏ, nhìn ra ngoài, giả vờ giận dỗi không để ý đến Vinh Cẩm để che giấu sự hoảng loạn, cũng vừa vặn để gió lạnh bên ngoài làm giảm nhiệt độ trên mặt.
Hôm nay về phủ sớm, hơn nữa lại là đông chí, bên ngoài còn rất náo nhiệt.
Quán sủi cảo dù lúc này vẫn đông đúc, mọi người đều chờ ăn một mâm sủi cảo hợp với truyền thống đông chí.
Mấy đứa trẻ dưới mái hiên dùng gậy gỗ cao hơn mình để hất tuyết xuống, rồi tạo thành những quả cầu tuyết chơi đùa, vui vẻ không ngừng.
Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc thoáng qua nơi xa, Tống Trừ Nhiên lập tức xốc màn xe lên muốn nhìn rõ hơn, nhưng bóng dáng đó đi quá nhanh, đã biến mất không còn thấy.
Vinh Cẩm lo lắng nhẹ nhàng gọi: "A Nhu, thật sự tức giận sao?"
Thấy nàng chậm chạp không chịu quay lại, Vinh Cẩm lo sợ đã chọc nàng không vui, vội vàng an ủi: "Được rồi, A Nhu, đừng giận, ta không đùa ngươi nữa."
Nghe Vinh Cẩm an ủi, nàng vội buông màn xe, quay lại và lắc đầu: "Ta không giận, chỉ là vừa rồi bỗng nhiên nghĩ tới chút chuyện."
Vinh Cẩm hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Không phải chuyện gì lớn, không nhắc đến cũng được." Tống Trừ Nhiên nhàn nhạt cười, vỗ nhẹ mu bàn tay của Vinh Cẩm.
Cảm giác xe ngựa càng lúc càng chậm, nàng lại vén rèm lên nhìn, vừa vặn thấy xe ngựa dừng trước Tống phủ. Trương thúc đã đứng trước cổng lớn, cười tươi đón các nàng.
Tống Trừ Nhiên nhảy xuống xe ngựa trước Vinh Cẩm, nhìn về phía Trương thúc và giả vờ hỏi một cách tự nhiên: "Trương thúc, Yên tỷ tỷ hiện tại có ở trong phủ không?"
Trương thúc ngẩn ra, sau đó lắc đầu: "Lý tiểu thư vừa mới rời phủ, nói là đi đến phủ của Trần gia tam tiểu thư, đại lý tự khanh, và sẽ ở lại đó một đêm. Tiểu thư tìm Lý tiểu thư có việc gì sao?"
Tống Trừ Nhiên cười khẽ lắc đầu nói không có việc gì, sau đó quay lại chào Vinh Cẩm rồi một mình bước nhanh về hướng Trừ Các.
Nàng cúi đầu nhìn đường, đầu óc lại tính toán rất nhanh. Bóng dáng quen thuộc nàng nhìn thấy vừa rồi chắc chắn là Lý Tử Yên.
Nhưng Lý Tử Yên nói muốn đi đến nhà khuê mật ở lại, lời này nghe sao cũng miễn cưỡng. Các khuê mật của Lý Tử Yên đều là con vợ lẽ, làm gì có quyền mời người về phủ ở lại?
Vừa rồi, dù chỉ trong chớp mắt, nàng vẫn thấy Lý Tử Yên đã trang điểm rất kỹ càng. Đi thăm khuê mật, cần gì phải trang điểm như vậy?
Có lẽ Lý Tử Yên lại đi gặp Thịnh Hằng. Giờ thì khác trước, Lý Tử Yên có thể trắng trợn mà làm điều này.
Nghĩ đến việc biểu tỷ của nàng sẽ không dám tự quyết định như vậy, sự thay đổi này rất có khả năng là do Thịnh Hằng ngầm đồng ý.
Vậy Thịnh Hằng rốt cuộc đang toan tính gì? Thật giống như trước đây nàng từng làm, đột nhiên muốn mọi người biết về mối quan hệ giữa gã và Lý Tử Yên?
- --
**Tác giả có chuyện muốn nói:**
Sắp tới lễ cập kê rồi, sau lễ cập kê thì còn xa gì nữa đến ngày thành thân!
← Ch. 078 | Ch. 080 → |