← Ch.067 | Ch.069 → |
** Nếu có thể, nàng thật sự muốn giúp hắn sửa lại tính tình này. **
Tim bỗng dưng lỡ một nhịp, Tống Trừ Nhiên theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy Thịnh Kỳ đứng sau lưng mình, vẻ mặt không vui mà cụp mắt.
Người trước mắt này đã mấy ngày nàng chưa gặp, lần này gặp lại, đối phương đã trở thành vị hôn phu của nàng.
Nghĩ đến điều này, trái tim vốn đang đập nhanh vì cái lạnh lại càng thêm không thể kiểm soát.
Nàng nhìn Thịnh Kỳ từ trên xuống dưới, thấy hắn mặc bộ cẩm phục màu đen của Ngự Vệ Tư, bộ quần áo này nàng đã từng thấy Tống Đình Chi mặc, được làm gọn nhẹ để tiện cho hành động.
Thịnh Kỳ rõ ràng vẫn phải tuần tra, đừng nói khi ngồi trên lưng ngựa, cái lạnh lại càng tê buốt. Đợi nàng trở về còn có cái lều, nhưng Thịnh Kỳ thì không có gì cả, dù cơ thể hắn khỏe mạnh cũng khó mà chịu được.
Tống Trừ Nhiên nghĩ thầm, mấy ngày trước nàng đã làm hắn bị thương, bây giờ không thể làm hắn bị lạnh nữa.
Nàng giơ tay nắm lấy áo khoác nhung lạnh, định cởi ra trả lại cho Thịnh Kỳ, nhưng chưa kịp hành động, Thịnh Kỳ dường như đã đoán được nàng muốn làm gì, liền nhanh tay buộc chặt dây áo khoác của nàng lại.
Sau khi buộc chặt, hắn còn lạnh lùng nói: "Khoác vào, biết dặn dò người khác, không biết lo cho chính mình?"
Lời này nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng lại chứa đựng sự quan tâm. Tống Trừ Nhiên không khỏi ngẩn ra một lúc.
Nàng khẽ chớp hàng mi, cúi đầu nhìn nút thắt do buộc quá nhanh nên không được đẹp mắt. Nút thắt trông lỏng lẻo, hai cái vòng còn một lớn một nhỏ.
Nàng bật cười, kéo hai cái vòng cho đều nhau, rồi ngẩng đầu nhìn Thịnh Kỳ: "Điện hạ sao lại ở đây?"
Thịnh Kỳ lạnh lùng đáp: "Tuần tra, chỉ là đi qua thôi."
"Nga, vậy điện hạ cứ đi làm việc đi." Nàng mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng non, rồi xoay người bước về phía Tiểu Vân đang chờ ở đằng xa, miệng còn cố tình nhắc: "Thần nữ cũng phải đi vội đây."
Nàng tin rằng Thịnh Kỳ đang tuần tra, nhưng câu "chỉ là đi qua thôi" kia lại như tự lừa mình dối người. Vừa rồi nàng không nhìn thấy hắn, nếu thật chỉ là đi qua, thì không cần đến tìm nàng.
Người này thật sự là rất bướng bỉnh, không chỉ đối với nàng mà cả với người khác cũng vậy. Trong lòng dù quan tâm nhưng lại tỏ ra như không để ý.
Chính vì thế, mọi người mới cảm thấy hắn cao ngạo, lạnh nhạt, lúc nào cũng âm trầm.
Nếu có thể, nàng thật sự muốn giúp hắn sửa lại tính tình này.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quả thật, nàng vừa đi vài bước thì phía sau đã vang lên tiếng thở dài bất mãn, sau đó là tiếng bước chân nhanh chóng đuổi theo.
Giọng Thịnh Kỳ vang lên từ bên cạnh, dù vẫn lạnh lùng nhưng có phần nôn nóng: "Ngươi có biết thân phận của hài tử kia là gì không? Sao lại dám một mình đi theo?"
Nghe Thịnh Kỳ hỏi, bước chân Tống Trừ Nhiên khựng lại. Nàng vừa rồi còn nghĩ Thịnh Kỳ chỉ vì bướng bỉnh mà muốn so đo với nàng, không ngờ rằng hắn lại lo lắng cho sự an nguy của nàng.
Tinh tế suy nghĩ, Thịnh Kỳ lo lắng không phải không có lý. Việc lợi dụng trẻ con để lừa gạt người khác, ở đâu cũng thường thấy. Nếu Tiểu Vân có ý đồ xấu, nàng đi theo chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiểu Vân, nàng đã cảm nhận đứa trẻ này chân thành, nên không chút do dự, không nghĩ thêm điều gì khác.
Hiện tại Thịnh Kỳ mặc cẩm phục Ngự Vệ Tư xuất hiện ở đây một thời gian, nếu Tiểu Vân có ý đồ xấu, cô bé đã sớm chạy mất, không thể còn đứng đó chờ nàng. Điều này chứng tỏ như nàng dự cảm, đứa trẻ này thật sự thuần khiết.
Nhưng để ngừa vạn nhất, cẩn thận vẫn hơn.
Nếu có Thịnh Kỳ đi theo, dù có gặp chuyện gì, nàng cũng không cần lo lắng.
"Thần nữ là nữ quyến của thế gia đến phát tâm, hôm nay bảo hộ thần nữ là trách nhiệm của Ngự Vệ Tư." Nàng nhìn Thịnh Kỳ, đôi mắt sáng trong linh động "Vậy phiền thống lĩnh Ngự Vệ Tư hộ tống đoạn đường này."
Nghe nàng nói một cách đương nhiên như vậy, Thịnh Kỳ có chút kinh ngạc nhướng mày, mấy ngày không gặp, nha đầu này dường như càng thêm "không kiêng nể gì".
Hắn không nói gì thêm, ho nhẹ một tiếng, chắp tay sau lưng và bước lên trước nàng.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |