Ma môn mở rồi
← Ch.080 | Ch.082 → |
Nghe thấy cái tên "Kinh Phỉ", Bạch Miểu đột nhiên nhớ tới, trước đó mình còn từng học với hắn không ít thuật pháp chữa thương......
Vậy tự nàng trị liệu không phải được rồi, còn phải dùng thuốc gì?
Bạch Miểu nghĩ thầm biểu hiện một chút, vì thế lập tức nhấc tay: "Cái kia, kỳ thật con có thể tự mình chữa thương, không cần chờ Kinh Phỉ......"
Lời còn chưa dứt, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên nhìn nàng một cái.
Cái liếc mắt này rất bình tĩnh, thậm chí có thể dùng ôn nhu để hình dung, nhưng tim Bạch Miểu không hiểu sao đập cứng lại.
Nàng loáng thoáng đã nhận ra.
Tình hình giờ phút này giống với lần trước khi nàng chủ động duỗi tay ôm hắn.
Rõ ràng Thẩm Nguy Tuyết chưa làm gì, chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú nàng.
Nàng lại có thể dễ như trở bàn tay mà cảm nhận được...... luồng nhiệt đang cuồn cuộn.
Liền ở trong tầm mắt hắn, liền ở trong ngực hắn.
Bạch Miểu không nói, tai nàng hơi nóng, chậm rãi tiến vào trong lòng Thẩm Nguy Tuyết, cuộn tròn giống một con mèo con mềm mại.
Hơi thở hai người đang dần dần hoà vào nhau.
Nửa người Bạch Miểu đều dán lên Thẩm Nguy Tuyết, tóc nàng nhẹ nhàng áp vào ngực cùng xương quai xanh của hắn, nhiệt độ cơ thể thấm vào da thịt hắn, một loại ấm áp đặc biệt ấp ủ, quanh quẩn giữa bọn họ.
"Nàng muốn tự chữa thương sao?" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói.
"Không cần......" Bạch Miểu rúc trong lòng hắn, thanh âm rầu rĩ, "Vẫn là giao cho y tiên tiền bối đi."
Nàng tạm thời chưa muốn rời khỏi cái ôm ấm áp của hắn.
Cho nên...... Vẫn là chờ trở về rồi nói sau.
"Vậy......" Thẩm Nguy Tuyết dừng một chút, "Chúng ta phải trở về."
Bạch Miểu ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."
Hai tay Thẩm Nguy Tuyết đặt trên đùi và eo nàng, vì để ôm nàng, ngón tay hắn hơi thu lực, đầu ngón tay lạnh lẽo cách vải dệt ấm áp, lực đạo cùng xúc cảm đều được truyền tới rõ ràng trên da thịt nàng.
"...... Ôm chặt ta." Giọng Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên trở nên rất thấp.
Mặt Bạch Miểu càng nóng, nàng lập tức ôm cổ Thẩm Nguy Tuyết, cả người đều dính sát vào hắn.
Thẩm Nguy Tuyết rũ mắt nhìn nàng, tiến một bước, cảnh sắc xung quanh đột nhiên biến ảo, trong nháy mắt, hai người đã về tới Phó Thành.
Lúc này vẫn là đêm khuya, trên đường phố Phó Thành một mảnh yên tĩnh. Thẩm Nguy Tuyết ôm Bạch Miểu trở lại khách điếm, mới vừa đi vào cửa, Kinh Phỉ liền đẩy xe lăn từ đại đường tới.
"Đây là làm sao vậy?" Hắn vừa thấy Thẩm Nguy Tuyết ôm Bạch Miểu, thần sắc tức khắc trở nên khẩn trương, "Miểu Miểu bị thương?"
Thẩm Nguy Tuyết không tiếng động gật đầu, xem như đáp lại.
Bạch Miểu ngượng ngùng nói: "Chỉ là trầy da một chút thôi......"
"Đừng gạt ta, đường ngươi cũng không thể đi, sao có thể chỉ là trầy da một chút?" Kinh Phỉ nghiêm túc nhìn nàng, ngược lại nói với Thẩm Nguy Tuyết, "Thả nàng xuống, để ta xem thế nào."
Thẩm Nguy Tuyết không động: "Cứ xem như vậy đi."
"A?" Kinh Phỉ khó hiểu, "Ngươi ít nhất phải đặt nàng xuống, thế này ta xem thế nào?"
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: "Chỉ xem chân là được."
Bạch Miểu xấu hổ không dám nhìn Kinh Phỉ. Không khí làm đến khẩn trương như vậy, nếu như bị hắn phát hiện mình chỉ bị trầy da một chút......
Nàng cũng không dám tưởng tượng chờ lát nữa Kinh Phỉ sẽ mắng nàng như thế nào —— dù sao Kinh Phỉ hiểu rõ khả năng sử dụng những thuật pháp đó của nàng hơn bất kỳ ai.
"Xem chân?" Kinh Phỉ nghe vậy, chọn hạ mi, "Thật ra ta không có ý kiến, cũng không biết lát nữa ngươi có thể hay không có......"
Hắn còn chưa dứt lời, ngoài khách điếm đột nhiên vang lên một âm thanh hơi dồn dập.
"Tiền bối chậm đã!"
Ba người Bạch Miểu đồng thời nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Tống Thanh Hoài bước nhanh đến.
Hắn nhìn thấy Thẩm Nguy Tuyết ôm Bạch Miểu, theo bản năng hạ mi, ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Kinh Phỉ.
Kinh Phỉ thở dài: "Sao ngươi đã trở về nhanh như vậy?"
"Sư tôn đã trở lại, tất nhiên ta phải về xem." Ngữ khí Tống Thanh Hoài lãnh đạm mà nghiêm túc, "Kinh tiền bối, đối thoại vừa rồi ta đã nghe thấy. Thứ ta nói thẳng, Bạch Miểu là nữ tử, lời nói việc làm của ngài như vậy sợ là không ổn."
Bạch Miểu nhịn không được che mặt.
Cái tên già cổ hủ này lại bắt đầu rồi.
Kinh Phỉ nghe vậy, khoanh tay trước ngực, cười như không cười nói: "Ta chưa làm gì, sao lại không ổn? Sư tôn nhà ngươi còn ôm tiểu cô nương nhà người ta đấy, sao ngươi không nói hắn?"
"Sư tôn dù sao cũng là......"
Tống Thanh Hoài đang định phản bác hắn, đột nhiên khựng lại, như là phản ứng lại, quay đầu nhìn phía Thẩm Nguy Tuyết và Bạch Miểu trong lòng hắn.
Thẩm Nguy Tuyết thần sắc như thường, Bạch Miểu thật ra hơi xấu hổ, trộm rụt hai tay đang ôm hắn về.
Tống Thanh Hoài nhìn nàng, ánh mắt hơi mang trách cứ: "Bạch Miểu, mau buông sư tôn ra."
Ánh mắt hắn tràn ngập cảnh cáo, làm như là Bạch Miểu ăn vạ Thẩm Nguy Tuyết. Bạch Miểu thậm chí hoài nghi nếu nàng không xuống khỏi người Thẩm Nguy Tuyết, Tống Thanh Hoài có thể trực tiếp túm nàng xuống.
"Được rồi được rồi......"
Bạch Miểu bất đắc dĩ đáp, đang định trượt xuống từ trong lòng Thẩm Nguy Tuyết, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên lên tiếng.
"Đừng nhúc nhích."
Bạch Miểu: "A?"
"Như vậy rất tốt......" Thẩm Nguy Tuyết hơi chặt tay, thanh âm ôn hòa, "Nàng không cần động."
Bạch Miểu sửng sốt, gương mặt hơi nóng, theo bản năng nhìn Tống Thanh Hoài.
Tống Thanh Hoài cũng ngây ngẩn cả người.
Hành động sư tôn ôm Bạch Miểu tuy rằng quái dị, nhưng chưa thể dùng lý do "Bạch Miểu bị thương, không thể đi" để giải thích. Nhưng ngữ khí của sư tôn vừa rồi thật sự vi diệu, vi diệu đến hắn căn bản không thể dùng tâm trí bình thường để nghĩ......
Trong lòng hắn có ngờ vực, lại thấy cử chỉ của Bạch Miểu và Thẩm Nguy Tuyết, càng nhìn càng cảm thấy cổ quái.
Bọn họ tựa hồ...... Quá thân mật, cho dù chưa nói gì, giữa hai người vẫn có bầu không khí người khác không thể chen chân.
Không chỉ có như thế, vừa rồi lời nói việc làm của sư tôn, cũng lộ ra dục vọng chiếm hữu khó nói.
Nhưng sư tôn luôn thờ ơ xa cách, vô dục vô cầu, sao có thể......
Ánh mắt Tống Thanh Hoài không ngừng đảo giữa Bạch Miểu và Thẩm Nguy Tuyết, thần sắc càng thêm phức tạp.
"Được rồi được rồi, ta xem thương thế một chút, chỗ khác tuyệt đối không xem." Kinh Phỉ không kiên nhẫn mà đẩy Tống Thanh Hoài ra, duỗi tay xốc làn váy Bạch Miểu lên, "Hai sư đồ các ngươi cũng thật là, dong dong dài dài, chậm trễ bệnh tình của Miểu Miểu, hai người các ngươi chịu nổi không?"
Hắn vừa xốc làn váy, Tống Thanh Hoài lập tức phản xạ có điều kiện mà dời tầm mắt.
Kinh Phỉ nhìn vết trầy trên cẳng chân Bạch Miểu, không nói một lời.
Bạch Miểu đã che lỗ tai trước.
Thẩm Nguy Tuyết còn đang ở một bên nhẹ giọng dò hỏi: "Sao rồi?"
"Thẩm Nguy Tuyết......" Kinh Phỉ buông làn váy Bạch Miểu, hít sâu một hơi, "Đầu óc ngươi có vấn đề à?"
Bạch Miểu: "......"
Sao không mắng nàng, lại mắng sư tổ?
Thẩm Nguy Tuyết rất bình tĩnh: "Ngươi muốn nói gì?"
"Ngươi nói xem ta muốn nói gì?" Kinh Phỉ vẻ mặt cạn lời, "Chỉ có vết trầy da nhỏ này đáng để ngươi làm ầm lên thế à, hại ta còn tưởng rằng Miểu Miểu chịu trọng thương gì!"
Bạch Miểu nhịn không được nói hộ Thẩm Nguy Tuyết: "Ta ngay từ đầu đã nói là trầy da......"
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói?" Kinh Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Miểu, "Chút trầy da này cần tìm ta sao? Tự mình trị đi!"
Bạch Miểu bị hắn nói đến hổ thẹn, vì thế đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết.
Thẩm Nguy Tuyết biết nàng đây là muốn xuống.
Tuy rằng rất không muốn thả ra, nhưng hắn vẫn thở dài, nhẹ nhàng thả Bạch Miểu xuống.
Bạch Miểu đứng trên mặt đất, vén làn váy lên, dùng pháp quyết với vết thương trên đùi.
Một ánh sáng trắng nhu hòa loé lên, miệng vết thương của nàng nhanh chóng biến mất, đảo mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, trên da thịt trắng tinh chỉ còn lại một vết máu khô nhỏ.
"Không tồi, khá đấy." Kinh Phỉ lúc này mới bớt giận, gật gật đầu, đưa ra đánh giá.
Lúc này Tống Thanh Hoài mới một lần nữa dời tầm mắt về.
Dù vậy, hắn vẫn nhìn Thẩm Nguy Tuyết, chau mày, một bộ muốn hỏi lại không dám hỏi.
Thẩm Nguy Tuyết làm lơ ánh mắt hắn, trực tiếp hỏi Kinh Phỉ: "Những người khác thế nào rồi?"
"Còn chưa tỉnh." Kinh Phỉ lắc đầu, "Ngươi cũng biết, ta không am hiểu thuật pháp giải ảo giác, huống chi đây còn là bí thuật của ma đạo, ta không tiện giải."
Thẩm Nguy Tuyết đã sớm liệu đến kết quả này.
Hắn không nhiều lời, trực tiếp lấy túi giới tử từ trong tay áo ra, giao cho Kinh Phỉ.
Kinh Phỉ: "Đây là......"
"Người giàn cảnh đều ở đây." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng giải thích, "Cẩn thận một chút, ném đi là khó tìm lắm."
Mặt Tống Thanh Hoài lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn chưa bao giờ làm việc cùng Thẩm Nguy Tuyết, không biết thói quen của hắn, cho nên cũng không rõ ý hắn.
Kinh Phỉ thật ra không kinh ngạc, hắn tiếp nhận túi giới tử, giơ lên quơ quơ bên tai.
"Ngươi biến nàng ta thành cái gì?"
Thẩm Nguy Tuyết nhìn Bạch Miểu, đang định mở miệng, Bạch Miểu đột nhiên vỗ tay: "Chờ một chút!"
Nàng lấy ra túi giới tử của mình, tìm bên trong một phen, rất nhanh tìm ra một cái bình thủy tinh.
Đây là thứ lúc trước nàng dùng để đựng sâu, mặt trên còn cố ý đục mấy cái lỗ thông khí, vừa vặn có thể dùng để nhốt hamster nhỏ.
"Nhốt nàng ta vào cái bình này đi." Nàng đề nghị.
Kinh Phỉ không rõ nguyên do, mở túi giới tử ra, nhắm ngay miệng bình run run, một con hamster lông xù từ túi giới tử rơi ra, "Bụp" một cái ngã vào cái bình.
Tống Thanh Hoài: "......"
Du Ngư Tâm biến thành hamster lắc lắc đầu, chậm rãi bò dậy.
Nàng ta cố sức mở mắt ra, còn chưa định thần, liền thấy gương mặt bên ngoài cái bình.
"Chít ——!"
Du Ngư Tâm sợ tới mức lông cả người đều dựng lên, tiếng kêu bén nhọn mà thê lương.
Tống Thanh Hoài hoài nghi: "Đây là ma đạo đó?"
Bạch Miểu gật gật đầu: "Đừng thấy hiện tại nàng ta đáng yêu, nàng ta nóng giận là sẽ mắng chửi người."
Tống Thanh Hoài: "......"
"Hiện tại nàng ta không mắng được." Kinh Phỉ cười lạnh một tiếng, giơ tay gõ gõ vách bình, "Vật nhỏ, tỉnh chưa?"
Du Ngư Tâm vừa nghe thấy hắn kêu mình là "Vật nhỏ", tức khắc nổi giận, ở trong bình kêu chít chít.
Bạch Miểu: "Nàng ta hiện tại hẳn là đang mắng ngài."
"Xem ra còn chưa tỉnh." Kinh Phỉ cầm lấy cái bình, dùng sức lắc lắc, "Làm sao bây giờ?"
Du Ngư Tâm lăn qua lăn lại trong cái bình, mắt đầy sao xẹt, nháy mắt mất đi sức lực chửi bậy.
Chờ Kinh Phỉ lắc xong cái bình, vết thương trên bụng nàng ta cũng rách ra, chỉ có thể nằm ở đáy bình, thở thoi thóp che lại miệng vết thương đang chảy máu.
"Ngươi bị thương chỗ trí mạng, trừ ta, không có bất kỳ ai có thể cứu ngươi." Kinh Phỉ không nhanh không chậm nói với cái bình, "Ngươi muốn sống không?"
Du Ngư Tâm nằm trong bình, suy yếu gật gật đầu.
"Thả mọi người từ trong mơ ra, ta liền cứu ngươi. Nếu không......" Kinh Phỉ dừng một chút, kéo dài âm đuôi, "Ta có rất nhiều cách, có thể cho ngươi sống không bằng chết."
Du Ngư Tâm nhịn không được rùng mình.
Kinh Phỉ: "Sao? Tiếp nhận đề nghị của ta không?"
Du Ngư Tâm sợ hãi nhìn hắn, run run gật đầu.
"Tốt."
Kinh Phỉ lật ngược cái bình, Du Ngư Tâm nháy mắt rơi xuống đất.
Nàng ta vừa rơi xuống đất liền muốn chạy trốn, nhưng Kinh Phỉ nhanh hơn nàng ta. Chỉ thấy Kinh Phỉ chỉ tay, một đại trận nháy mắt hiện lên dưới chân nàng ta, đại trận sáng lên, nàng ta từ hamster lại lần nữa biến trở về thiếu nữ xinh đẹp quỷ mị, nàng ta che bụng, máu tươi theo miệng vết thương nhỏ giọt xuống, dừng trên đại trận, nổi lên ánh sáng lúc sáng lúc tối.
"Còn không mau bắt đầu?" Kinh Phỉ lạnh lùng nói.
Du Ngư Tâm cắn răng căm tức nhìn hắn, gian nan nâng tay, đầu ngón tay ngưng tụ lại ánh sáng màu xanh.
Nàng ta nhắm mắt lại, thấp giọng niệm chú, đột nhiên, ánh sáng phi tán khắp nơi, có bay về phía phòng cho khách trên lầu, có bay ra ngoài khách điếm.
Rất nhanh, khách điếm vang lên tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác.
"Sao ta tỉnh rồi?"
"Hiện tại là giờ nào......"
"Hình như vừa rồi ta mơ thấy ác mộng rất dài......"
Du Ngư Tâm oán hận nhìn chằm chằm Kinh Phỉ, thở dốc nói: "Hiện tại có thể đi chưa?"
Kinh Phỉ không trả lời, quay đầu nhìn Thẩm Nguy Tuyết.
Thẩm Nguy Tuyết hiểu ý, hơi nhấc tay áo, lại biến Du Ngư Tâm trở về hamster.
"Chít? Chít chít! Chít chít chít ——"
Du Ngư Tâm vô cùng hoảng sợ mà nhìn Kinh Phỉ ném nàng ta trở về bình.
"Đừng lo lắng, ta sẽ chữa thương cho ngươi." Kinh Phỉ vỗ vỗ cái bình, "Nhưng trước đó, ngươi ở chỗ này đi."
"Chít ——!"
Giải quyết xong Du Ngư Tâm, hắn ngước mắt nhìn Thẩm Nguy Tuyết.
"Hiện tại chúng ta tới nói chuyện vấn đề của ngươi đi......"
Tống Thanh Hoài nghe nói thế, cũng lập tức nhìn Thẩm Nguy Tuyết.
Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày, đang định mở miệng, túi giới tử của Bạch Miểu đột nhiên sáng lên.
Bạch Miểu lên tinh thần: "Là truyền âm phù!"
Nàng lập tức lấy truyền âm phù ra, đầu ngón tay vừa chạm vào, truyền âm phù đột nhiên vang lên tiếng Nguyễn Thành Thù gấp gáp.
"Mọi người mau tới Phong Đô, Ma môn mở rồi!"
← Ch. 080 | Ch. 082 → |