Nàng tỉnh rồi?
← Ch.074 | Ch.076 → |
Phong Đô.
Bốn thiếu niên cẩm y hoa phục đi trên đường phố đông đúc, một bên quan sát xung quanh, một bên thấp giọng nói chuyện phiếm.
"Nói thật, lần trước ma xuất hiện ở Phong Đô, đều đã tới một lần, các ngươi cảm thấy lần này bọn chúng sẽ lại chọn nơi này sao?"
"Vì sao lại không? Không ai quy định ma đạo không thể dạo thăm chốn cũ."
"Dạo thăm chốn cũ chỗ này hình như không đúng lắm......"
"Nguyễn huynh, huynh nói đi?"
"Ách...... Cái gì?" Nguyễn Thành Thù như mới tỉnh từ trong mộng, biểu tình có chút ngốc.
"Thất thần nha, Nguyễn huynh." Giang Tạ vỗ vỗ vai hắn, "Suy nghĩ cái gì thế, nói với chúng ta đi."
Nguyễn Thành Thù nâng mắt, phát hiện trừ Giang Tạ, còn có Tông Nguyên và Tiêu Trường Bình, ba người đều đang nhìn chằm chằm hắn.
"Không có gì......" Nguyễn Thành Thù lắc đầu, khuôn mặt luôn xinh đẹp cao ngạo lộ ra vài phần cô đơn khôn kể.
Ba người khác hai mặt nhìn nhau.
Trạng thái này...... Nói không có tâm sự là không thể.
Nhưng trước khi lên thuyền hắn còn tốt, sao lên bờ không bao lâu liền trở nên mất hồn mất vía?
Tông Nguyên vắt hết óc, đột nhiên vỗ tay: "Có phải cha huynh nói gì với huynh?"
Giang Tạ và Tiêu Trường Bình nghe vậy, ngay sau đó lộ ra biểu tình bừng tỉnh.
Trước khi xuống thuyền, gia chủ Nguyễn gia đích xác gọi Nguyễn Thành Thù tới nói chuyện.
Bởi vì bọn họ là cha con, ba người Giang Tạ cũng không để ý. Hiện tại xem ra, có thể người duy nhất ảnh hưởng đến Nguyễn Thành Thù trong khoảng thời gian này, cũng chỉ có cha hắn.
Nguyễn Thành Thù: "Ông ấy đích xác...... nói với ta chút chuyện."
"Ông ấy nói gì?" Ánh mắt ba người dính trên người hắn.
Nguyễn Thành Thù bất đắc dĩ nói: "Ông ấy nói...... Trong nhà sắp xếp cho ta một vị hôn thê."
"Vị hôn thê?!"
Ba người nháy mắt chấn kinh.
"Lai lịch thế nào?"
"Lớn lên thế nào?"
"Huynh quen không?"
Ba người trăm miệng một lời, Nguyễn Thành Thù mày liễu nhíu chặt, một bộ không chịu nổi.
"Ta không quen, phụ thân nói đối phương là nữ tử môn đăng hộ đối với ta......"
Môn đăng hộ đối.
Ba người nghe thấy từ này, không hẹn mà cùng thở dài.
Bọn họ đều là con cháu thế gia, đều hiểu "Môn đăng hộ đối" là có ý gì.
Bọn họ đã nhận được tài nguyên và sự hỗ trợ từ gia tộc, tương ứng, trên phương diện nào đó cũng phải thoái nhượng và thỏa hiệp.
"Đừng quá lo lắng, nương huynh sủng huynh như vậy, khẳng định sẽ giúp huynh." Tông Nguyên an ủi nói, "Cho dù không phải đại mỹ nhân tuyệt thế, khẳng định sẽ không kém hơn Bạch Miểu."
Nguyễn Thành Thù: "......"
Giang Tạ và Tiêu Trường Bình đã đem hai chữ cạn lời viết trên mặt.
Có người an ủi như hắn sao?
"Ách......" Tông Nguyên nhận thấy không khí không đúng, vội vàng thay đổi cách nói, "Ý ta không phải là Bạch Miểu không tốt, ý ta là, mắt xanh của nương huynh cao như vậy, người bà nhìn trúng khẳng định tốt hơn Bạch Miểu......"
Tiêu Trường Bình: "Tông Nguyên, câm miệng đi."
Tông Nguyên: "Được."
Giang Tạ liếc Tông Nguyên, ra hoà giải: "Kỳ thật Tông Nguyên nói cũng không sai, cha mẹ huynh sủng huynh như vậy, nếu huynh nói chuyện Bạch Miểu, bọn họ chưa chắc không thể tiếp nhận."
Nguyễn Thành Thù thấp giọng nói: "Chỉ là bọn họ tiếp nhận cũng vô dụng......"
Ba người thấy hắn chán nản như thế, biết hắn còn chưa buông, dù cho có lòng an ủi, cũng không tiện nói nữa.
Lúc bọn họ trầm mặc, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng cười trong sáng.
"Thật trùng hợp."
Bốn người đồng thời theo tiếng nhìn lại.
Dưới ánh mặt trời chói chang, một thanh niên tướng mạo tuấn lãng đang đứng trước mặt bọn họ, tay cầm quạt xếp, cười như không cười nhìn bọn họ.
Giang Tạ hơi nhíu mày: "Ngươi là......"
"Tại hạ Tạ Thính Thu, lúc trước chúng ta đã từng gặp." Tạ Thính Thu lắc lắc quạt xếp, không nhanh không chậm nói, "Chính ở chỗ này, vì viên hóa linh châu."
Lời này vừa nói ra, đoàn người tức khắc có ấn tượng.
Hoá ra là nam nhân xa lạ tuỳ tay tặng hóa linh châu cho ca cơ......
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Nguyễn Thành Thù cảnh giác nói.
Bọn họ tổng cộng tới Phong Đô hai lần, cư nhiên hai lần đều gặp phải hắn, đây không khỏi cũng quá trùng hợp rồi.
"Ta có bất động sản ở đây." Tạ Thính Thu vẻ mặt kỳ quái, "Ta còn muốn hỏi các ngươi đấy, lần này lại tới Phong Đô làm gì?"
Tiêu Trường Bình bình tĩnh nói: "Tới tìm niềm vui."
Giang Tạ: "......"
Tông Nguyên: "......"
Nguyễn Thành Thù: "......"
"Vậy các ngươi tới thật đúng lúc." Tạ Thính Thu gấp lại quạt xếp, rất có hứng thú mà nói, "Gần đây không ít hoa lâu đều đang tranh cử hoa khôi, hấp dẫn rất nhiều người bên ngoài tới đây, ta cũng là vì lúc này mới trở về......"
Hấp dẫn rất nhiều người bên ngoài?
Bốn người Nguyễn Thành Thù cơ hồ nháy mắt liền nghĩ tới khả năng nào đó.
"Có thể dẫn chúng ta đi xem không?" Giang Tạ mở miệng hỏi.
"Đương nhiên." Tạ Thính Thu cười xán lạn, "Đúng rồi, mấy cô nương lần trước tới không?"
Đúng là cái hay không nói, nói cái dở.
Nguyễn Thành Thù đen mặt: "Không tới."
Tạ Thính Thu nghe vậy, tiếc nuối lắc lắc quạt xếp: "Vậy thật là đáng tiếc."
"Ra ngoài tìm niềm vui đương nhiên không thể dẫn theo các nàng." Tông Nguyên thuần thục tách đề tài, "Tạ huynh, thời gian không đợi người, chúng ta vẫn đi xem hoa khôi đi?"
"Cũng đúng."
Tạ Thính Thu hiểu rõ cười, nghiêng người nhường đường.
"Vậy đi theo ta."
*
Phó Thành, trong khách điếm.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Bạch Miểu nhận thấy trạng thái Thẩm Nguy Tuyết không đúng lắm, không khỏi nắm tay hắn đặt trong chăn.
"Có phải lại phản phệ rồi?" Nàng lo lắng hỏi.
Thẩm Nguy Tuyết không đáp đúng, cũng không đáp không phải.
Hắn chỉ an tĩnh nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm mà mỹ lệ, có loại lưu quang câu hồn nhiếp phách.
Bạch Miểu nhớ tới đêm đó ở trúc lâu, nàng nhìn lén hắn ngủ, kết quả đột nhiên hắn bừng tỉnh.
Lúc ấy, ánh mắt hắn cũng như vậy.
Bạch Miểu có chút lo lắng.
"Muốn con đi gọi y tiên tiền bối tới không?" Nàng cẩn thận dò hỏi.
Thẩm Nguy Tuyết lắc lắc đầu.
"...... Ở bên ta."
Giọng hắn rất nhẹ, còn nhẹ hơn thì thầm.
Bạch Miểu cơ hồ có thể từ trong giọng hắn nghe được khắc chế cùng giãy giụa nhỏ đến khó phát hiện.
Bạch Miểu không nhịn được sờ mặt hắn.
Thẩm Nguy Tuyết hơi quay mặt, ỷ lại mà dán lên lòng bàn tay nàng.
Trong bóng đêm, da thịt hắn lạnh lẽo.
Quá lạnh, phảng phất như không có độ ấm.
Đây không phải nhiệt độ cơ thể người bình thường nên có.
"Rất khó chịu sao?" Bạch Miểu nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Nguy Tuyết không trả lời. Hắn khép hai mắt, đầu ngón tay không tự giác mà đụng vào cánh tay nàng, như là đang hấp thụ nhiệt độ cơ thể nàng.
Bạch Miểu mơ hồ hiểu ra.
Phản phệ khiến hắn thống khổ, lúc này, hắn sẽ cần nàng hơn ngày thường.
Nàng nghĩ nghĩ, giơ tay khẽ đẩy đẩy Thẩm Nguy Tuyết.
"Người dịch vào bên trong một chút."
Thẩm Nguy Tuyết mở mắt ra, ánh mắt hơi mờ mịt, tựa hồ không rõ nàng muốn làm gì.
Bạch Miểu lại đẩy hắn một chút, không dùng sức, ngón tay tinh tế non mềm vừa vặn dừng trên xương quai xanh của hắn.
Hầu kết Thẩm Nguy Tuyết khẽ nhúc nhích, nằm nghiêng vào bên trong một chút, giường tức khắc trống một nửa.
Bạch Miểu nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh hắn.
Thẩm Nguy Tuyết nhắm mắt lại.
Hắn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nàng, hơi thở của nàng, nhịp tim của nàng...... Hết thảy gần gũi giơ tay có thể với tới.
Điều này làm cho hắn chịu dày vò.
Bạch Miểu nghiêng người, đối mặt với hắn, nhỏ giọng hỏi: "Như vậy có dễ chịu một chút không?"
Thẩm Nguy Tuyết lông mi khẽ run, trong bóng đêm sâu kín, giống như ánh sao nhỏ vụn.
Bạch Miểu sờ cổ hắn.
Vẫn rất lạnh.
Nàng nghĩ nghĩ, vươn tay, chủ động ôm hắn.
Cơ thể Thẩm Nguy Tuyết hơi chấn động.
Bạch Miểu có chút khẩn trương. Cũng may trong phòng rất tối, hơn nữa trước đó cũng từng nằm cạnh nhau, nội tâm nàng tuy rằng xao động bất an, lại cũng rất nhanh bình phục.
Nàng cẩn thận quan sát biểu tình Thẩm Nguy Tuyết, đôi tay dán lên phía sau lưng hắn, từng chút từng chút thong thả vuốt ve.
Nàng giống như đang an ủi một con mèo bị thương, nhất cử nhất động tràn ngập ôn nhu cùng kiên nhẫn, biểu tình ẩn trong ánh sáng tối tăm, chỉ có đôi mắt nhu hòa mà trong trẻo.
Cơ thể Thẩm Nguy Tuyết dần dần nóng lên.
"Miểu Miểu......" Giọng hắn có chút khàn.
"Vâng?" Bạch Miểu dịu ngoan lên tiếng.
Thẩm Nguy Tuyết mở to mắt, đáy mắt đen tối sâu thẳm, có dòng nước ngầm dâng trào.
Bạch Miểu đối diện tầm mắt hắn.
Thẩm Nguy Tuyết giật giật môi, vốn định bảo nàng cách xa một chút, nhưng vừa mở miệng, lại hoàn toàn thay đổi ý tứ.
"...... Lại gần một chút."
Bạch Miểu hơi giật mình, ngay sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: "Vâng."
Nàng chậm rãi thò lại gần, sườn mặt dán vào ngực hắn, tim đập đinh tai nhức óc, truyền nhiệt độ ấm áp cho hắn.
Nàng có thể nghe thấy tim Thẩm Nguy Tuyết đập, dồn dập mà hữu lực, dần trùng với tiếng tim nàng.
"Đỡ hơn chút nào không?" Giọng nàng rất nhỏ, lại lặng lẽ, phảng phất lớn một chút liền sẽ quấy nhiễu hắn.
"...... Ừm." Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi ôm eo nàng.
Bọn họ ôm nhau trong bóng đêm.
Rất an tĩnh, rất mềm nhẹ.
Tim Thẩm Nguy Tuyết đập rất kịch liệt.
Xao động trong cơ thể đang dần dần bình tĩnh, nhưng một sự tham luyến khác lại gần như tàn sát bừa bãi mà tra tấn hắn.
Hắn biết rõ, mình hiện tại bất quá là đang uống rượu độc giải khát.
Dù vậy......
Bạch Miểu dán vào ngực Thẩm Nguy Tuyết, nghe thấy tim hắn đập dần dần vững vàng.
Tóc của hắn rơi trên cổ nàng, nhiễm nhiệt độ cơ thể nàng, ấm áp, giống tấm lụa mềm mại, xúc cảm tốt khiến người ta không thể buông tay.
Bạch Miểu tính sờ thử.
Hô hấp Thẩm Nguy Tuyết rất yên ổn, trong trẻo mà đều đều, cũng không phải vì động tác nhỏ của nàng mà phát sinh biến hóa.
Lần này là thật sự ngủ rồi.
Bạch Miểu cuối cùng yên tâm. Nàng sờ soạng tóc Thẩm Nguy Tuyết trong chốc lát, sợ đánh thức hắn, không dám chạm vào chỗ khác, lại chậm rãi đặt tay ra sau lưng hắn, thật cẩn thận mà ôm hắn.
Chóp mũi quanh quẩn hơi thở hắn.
Mát lạnh mà sơ lãnh, quyện với mùi thơm của thuốc.
Nàng thích mùi của hắn.
Bạch Miểu ỷ vào Thẩm Nguy Tuyết đã ngủ, nhịn không được ngửi ngửi một hồi.
Tay đặt trên eo nàng đột nhiên nhẹ động một chút.
Bạch Miểu khẩn trương, tức khắc thành thật.
Nàng chôn đầu vào lòng Thẩm Nguy Tuyết, lại không dám lộn xộn, dứt khoát nhắm mắt lại, chậm rãi khiến mình đi vào giấc ngủ.
Ý thức dần dần mơ hồ.
Rất nhanh, Bạch Miểu cũng ngủ rồi.
*
Khi mở mắt lần nữa, hết thảy xung quanh đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không trung sương mù mênh mông, mưa phùn tí tách, Bạch Miểu nằm ở thuyền gỗ nhỏ hẹp, ngơ ngẩn nhìn những giọt mưa.
Nơi này là chỗ nào? Là mơ, hay là ảo cảnh?
Nàng lập tức đứng lên, dụi mắt, nhìn xung quanh.
Xung quanh là ao hồ mênh mông vô bờ, mưa bụi mông lung, trên mặt hồ bay lên sương trắng mờ mịt.
Không thấy rõ gì, cái gì cũng không nhìn ra.
Nhưng nàng lại có thể rõ ràng ý thức được, đây là nàng đang mơ, hơn nữa còn là giấc mơ quen thuộc.
Chẳng qua, lúc trước nằm ở thuyền vẫn luôn là thiếu niên hắc y, lần này sao lại biến thành nàng?
Thiếu niên kia đâu?
Bạch Miểu nhìn quanh bốn phía, nỗ lực tìm kiếm thân ảnh thiếu niên.
Đột nhiên, thuyền gỗ giống như bị lực lượng nào đó lôi kéo, bay nhanh về phía bờ hồ.
Tốc độ của thuyền gỗ quá nhanh, Bạch Miểu đột nhiên không kịp phòng ngừa, thân hình lắc lư, lập tức nắm chặt mép thuyền.
Đây là tình huống gì? Sóng biển? Sóng thần? Nhưng đây cũng không phải biển nha!
Bạch Miểu sợ tới mức không kịp nghĩ nhiều, mà thuyền gỗ còn bay nhanh, giống như sao băng cắt qua sương mù, đột nhiên "Phanh" một tiếng, hung hăng đụng phải bờ hồ trong ——
Bạch Miểu buông tay, giống một đường parabol, từ thuyền thất tha thất thểu ngã ra ngoài.
Đúng lúc này, một đôi tay từ trong sương mù vươn tới, ôm nàng vào lòng.
Bạch Miểu chưa hoàn hồn, hơi thở dốc, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người tới ——
"Nàng tỉnh rồi?"
Thiếu niên ôm eo nàng rất giống Thẩm Nguy Tuyết, mặt mày buông xuống, ý cười nhìn nàng.
← Ch. 074 | Ch. 076 → |