Xâm phạm
← Ch.067 | Ch.069 → |
Mấy ngày sau, công việc của Bạch Miểu bắt đầu lu bù lên.
Bởi vì phản phệ, đa phần thời gian Thẩm Nguy Tuyết đều ngủ say. Mỗi ngày Kinh Phỉ đều sẽ đến Tê Hàn Phong giúp hắn trị liệu nội thương, lúc đó, Bạch Miểu cũng đến, chủ yếu là giúp Kinh Phỉ, thuận tiện "để trấn định thứ trong người Thẩm Nguy Tuyết".
Đây là nguyên lời của Kinh Phỉ, Bạch Miểu còn rất thích cách nói này.
Cảm giác vô cùng quan trọng.
Thời gian còn lại, nàng đều dùng thiền để tu luyện, cũng đi theo Kinh Phỉ học một số pháp quyết chữa thương.
Nàng còn đột phá Luyện Khí, thành công bước vào cảnh giới Trúc Cơ.
Người khác đột phá cần bế quan, không chỉ phải có chút căn cơ thậm chí cần dùng đến đan dược củng cố tu vi, mà Bạch Miểu cứ như vậy mà đột phá, thuận lợi đến chính nàng cũng có chút khó hiểu.
Kinh Phỉ phỏng đoán nói: "Gần đây ngươi có khúc mắc không?"
Bạch Miểu cẩn thận nghĩ.
"Nhắc tới thì, xác thật có."
Kinh Phỉ rất có hứng thú nói: "Là khúc mắc gì?"
Bạch Miểu đương nhiên sẽ không nói cho hắn.
Kỳ thật căn bản không có khúc mắc gì, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt một số chuyện.
Ví dụ cảm giác nàng đối với Thẩm Nguy Tuyết, là không thể thông qua trốn tránh mà xem nhẹ. Nếu xem nhẹ không được, vậy chỉ có thể thuận theo tự nhiên, tuy rằng như vậy hệ thống khẳng định không đồng ý, nhưng ít nhất nàng sẽ vui.
【 Hừ. 】 hệ thống ở trong đầu Bạch Miểu yên lặng hừ lạnh, 【 Khúc mắc gì, rõ ràng muốn tạo phản. 】
Bạch Miểu: "Nói thế đừng nói nữa."
【 Không phải sao? Tôi bảo cô đừng tiếp xúc với Thẩm Nguy Tuyết, hiện tại thì hay rồi, chẳng những coi lời tôi như gió thoảng bên tai, mỗi ngày chạy tới chữa bệnh cho hắn? 】
【 Bệnh của hắn cô có thể chữa sao? 】
"Đương nhiên, y tiên tiền bối nói với ta rất chắc chắn." Bạch Miểu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Hơn nữa ta hỗ trợ chữa cho hắn, cũng là vì để cốt truyện khôi phục bình thường, này đã vượt qua phạm vi công việc của ta, ngươi hẳn là cảm tạ ta mới đúng."
Hệ thống: 【...... 】
Nó đã lười tranh cãi với Bạch Miểu, trực tiếp thúc giục: 【 Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, dù sao cô không thể quên nhiệm vụ, thời gian lần này cho cô đã đủ dài rồi. 】
"Được rồi. Ta hiện tại liền đi làm nhiệm vụ."
Bạch Miểu cũng không mâu thuẫn, nói với Kinh Phỉ xong đừng lên trở về tìm Tống Thanh Hoài.
Nàng đã nhiều ngày bận chuyện Thẩm Nguy Tuyết, Tống Thanh Hoài cũng thường xuyên không thấy bóng dáng, tính ra hai người cũng đã mấy hôm không gặp.
Hệ thống: 【 Còn nhớ tên nam chính là gì không? 】
Bạch Miểu: "Nhớ chứ."
【 Woa, thật lợi hại. 】
"Trình độ âm dương quái khí của ngươi đúng là vững bước tăng lên." Bạch Miểu tán dương.
【...... 】
Một người một hệ thống kẹp dao giấu kiếm ở cửa động phủ của Tống Thanh Hoài, ngươi một câu ta một câu, đợi đến trời tối, Tống Thanh Hoài rốt cuộc đã trở lại.
Màn đêm đen nhánh buông xuống, Tống Thanh Hoài đi sớm về khuya, nện bước vững vàng, xa xa nhìn thấy Bạch Miểu trước động phủ, theo bản năng nhíu mày.
Bạch Miểu lập tức chạy tới.
"Ngươi ở đây làm gì?" Tống Thanh Hoài kỳ quái nói.
Hắn giống như đã cam chịu Bạch Miểu không có việc gì không đến gõ cửa, chỉ cần là chủ động tới tìm hắn, hơn phân nửa không phải chuyện tốt.
Bạch Miểu sờ sờ mũi: "Ta đạt Trúc Cơ......"
Tống Thanh Hoài nhàn nhạt lên tiếng: "Ừm."
Chỉ "Ừm" một cái? Không thể cho thêm chút phản ứng sao?
Cho dù tùy tiện khen một câu cũng được, ít nhất cho nàng một cơ hội mang tua kiếm ra chứ!
Bạch Miểu không thể tưởng tượng mà nhìn Tống Thanh Hoài, nhẫn nhịn, tiếp tục nói: "Đây đều là do sư tôn ngài dạy tốt."
Tống Thanh Hoài hơi nhíu mày, làm như khó hiểu: "Ta dạy ngươi cái gì?"
Bạch Miểu: "......"
Nàng nỗ lực nghĩ lý do: "Ngài dạy ta tu đạo không thể sợ khổ......"
Tống Thanh Hoài: "Ta cũng chỉ là đề điểm một câu, không tính là dạy đi?"
Bạch Miểu chưa từng thấy người cố chấp như vậy.
"Đề điểm cũng được, dù sao ngài khiến ta được lợi không ít, ta có thể Trúc Cơ đều là công lao của ngài!" Bạch Miểu mặc kệ tất cả, mang tua kiếm đã làm xong ra, nhét vào tay Tống Thanh Hoài, "Tua kiếm này là chút tâm ý của ta, tặng cho ngài, ngài nhất định phải nhận lấy!"
Nàng nói nhiều từ "Ngài" như vậy, Tống Thanh Hoài nghe không quen.
Hắn nhìn tua kiếm được nhét vào trong tay, đang định trả lại Bạch Miểu, lại bị nàng mạnh mẽ đẩy về.
"Khoảng thời gian trước...... Là ta đối với ngài có oán khí, cho nên mới lạnh lùng với ngài." Bạch Miểu có chút ngượng ngùng, "Tua kiếm này, coi như là nhận lỗi với ngài."
Tống Thanh Hoài không nghĩ nàng sẽ nói như vậy.
Hắn dừng một chút, khép lại lòng bàn tay, không trả lại tua kiếm nữa.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng nói: "Tâm tình của ngươi ta có thể hiểu. So với Kiếm Tôn, ta đích xác kém quá xa."
Hắn thần sắc bình đạm mà nghiêm túc: "Ta cũng có khuyết điểm."
Bạch Miểu cười cười: "Chúng ta xem như hoà nhau?"
"...... Ừm." Tống Thanh Hoài vắt tay ra phía sau, ngữ khí có chút không tự nhiên, "Nhưng có chuyện, ta muốn nói với ngươi một chút."
Bạch Miểu nghe vậy, lập tức chăm chú lắng nghe: "Mời ngài nói."
"...... Đừng "ngài" mãi nữa, ta không quen."
Bạch Miểu: "......"
Tật xấu gì vậy, chút cung kính với hắn còn chưa quen đâu.
"Được rồi, vậy ngài muốn nói gì?" Bạch Miểu lập tức sửa miệng.
Tống Thanh Hoài gật đầu: "Ngày mai là ngày cuối của đại hội giao lưu, nhớ tới."
"Vâng." Bạch Miểu đồng ý.
"Còn nữa......" Tống Thanh Hoài dừng một chút, "Tình hình Kiếm Tôn thế nào?"
Mấy ngày gần đây hắn quá bận rộn, cũng không thể đi thăm Thẩm Nguy Tuyết, nội tâm rất hổ thẹn.
Bạch Miểu nhớ tới lời dặn của Kinh Phỉ.
"Sư tổ rất khoẻ." Nàng nói, "Đang chuyển biến tốt đẹp."
Tống Thanh Hoài nghe vậy, mày hơi giãn ra, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy là tốt rồi."
*
Ngày hôm sau, Bạch Miểu cùng đám Liễu Thiều đúng giờ đến quảng trường, cùng những đệ tử khác quan sát "Nghi thức giao lưu" cuối cùng.
Trên quảng trường đứng đầy người, rất là náo nhiệt.
"Nghe nói trận luận bàn hôm nay, người thắng có thể được pháp bảo đấy."
"Pháp bảo gì? Mau nói nghe một chút!"
"Sao chúng ta có thể biết được, ta chỉ biết lần này là pháp bảo ba đại môn phái tạo ra, hẳn là đồ tốt hàng thật giá thật đi?"
"Sơn Quỳnh Cung và Phù Tiêu Tông chúng ta còn không rõ lắm, nhưng ta nghe nói lần này Thanh Yếu Cốc bỏ hết vốn liếng."
"Vốn liếng gì?"
"Nghe nói là nội đan giao long......"
"Hoắc!"
Đám người xung quanh nói đến khí thế hừng hực, Đường Chân Chân nghe được hai mắt tỏa ánh sáng.
"Nội đan giao long, hẳn là rất đáng giá?"
Liễu Thiều cười nhạo: "Không chỉ đáng giá, căn bản dù ra giá cũng không có ai bán."
Bạch Miểu liếc hắn một cái: "Sao, huynh có ý tưởng?"
"Đương nhiên, thứ tốt này, ai lại không muốn chứ?" Tầm mắt Liễu Thiều dạo qua một vòng, "Muội nhìn xem, đều đang chờ này."
Như lời hắn nói, đệ tử xung quanh đều xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử, hiển nhiên đều tràn ngập chờ mong với đan giao long.
Chỉ có các đệ tử Sơn Quỳnh Cung đứng ở quảng trường đối diện bình tĩnh như cũ, tựa hồ đối với đan giao long trong truyền thuyết cũng không cảm thấy hứng thú.
"Các nàng không muốn đan giao long sao?" Bạch Miểu kỳ quái nói.
Trình Ý nhẹ giọng giải thích: "Công pháp các nàng tu hành xung khắc với đan giao long, cho dù có đan giao long cũng không dùng được."
Sư tôn của Trình Ý là Thúy Vi phong chủ quen biết chủ Sơn Quỳnh Cung đã lâu, cho nên chuyện liên quan đến Sơn Quỳnh Cung nàng cũng có biết một chút.
"Thì ra là thế." Bạch Miểu gật đầu, như suy tư gì mà nhìn đệ tử Sơn Quỳnh Cung phía đối diện.
"Mọi người nhìn người kia." Nàng hạ giọng, dùng ánh mắt ý bảo một chút.
Mấy người nghe vậy, sôi nổi nhìn theo ánh mắt nàng.
Trong một đám nữ đệ tử nói nói cười cười, có một người có vẻ vô cùng lạc lõng. Nàng không nói chuyện với người xung quanh, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ nhìn chằm chằm hướng đài, khi người khác đàm luận "Đan giao long", ánh mắt rõ ràng cuồng nhiệt một chút.
"Người kia......" Trình Ý trầm ngâm nói, "Ta nhớ hình như nàng tên Phó Vân."
"Muội cũng có ấn tượng với người đó." Đường Chân Chân gật đầu, "Lần trước Thôi Y tỷ tỷ có nói, nàng tính tình không tốt, bảo chúng ta không cần lo cho nàng......"
Bạch Miểu: "Nàng giống như rất muốn đan giao long."
"Xác thật, nhưng nàng có cũng không dùng được, chẳng lẽ là muốn cầm đi bán......"
Lời Đường Chân Chân còn chưa dứt, Phó Vân đột nhiên nhận thấy được tầm mắt bọn họ, thẳng lăng nhìn lại.
"Nàng nhìn chúng ta, mau mau mau, cúi đầu!"
Đường Chân Chân liên tục thúc giục, mấy người lập tức nhìn trời, nhìn đất, ánh mắt đảo khắp nơi, nhanh chóng dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh.
Phó Vân nhìn trong chốc lát, chậm rãi thu hồi tầm mắt.
"Á, cảm giác ánh mắt vừa rồi của nàng có chút dọa người." Đường Chân Chân vỗ vỗ ngực.
Minh Song Dao gật đầu phụ họa: "Ta cũng cảm thấy giật mình."
Trình Ý: "Đích xác có chút cổ quái......"
Bạch Miểu và Liễu Thiều liếc nhau.
Khi mọi người nói chuyện với nhau, người phụ trách ba đại môn phái rốt cuộc trình diện.
Chưởng môn Phù Tiêu Tông, chủ Sơn Quỳnh Cung và y tiên Kinh Phỉ cùng xuất hiện trên đài ngắm cảnh, ánh nắng lóa mắt, các đệ tử dưới đài không thể không nheo mắt nhìn lên bọn họ.
"Hôm nay là ngày cuối đại hội giao lưu, cũng là ngày kiểm tra chư vị trong khoảng thời gian này có tiến bộ hay không."
Giọng chưởng môn trầm ổn vang lên khắp quảng trường.
"Tin các ngươi đã biết, sau khi tỷ thí hôm nay kết thúc, chúng ta sẽ chọn ra ba đệ tử ưu tú, tặng cho ba pháp bảo."
Nói xong, một bệ ngọc nhô lên phía quảng trường, trên bệ ngọc bày ba pháp khí chỉnh tề.
Mọi người nghe vậy, tức khắc duỗi dài cổ về phía trước, phía sau cao hơn phía trước, từ phía trên nhìn xuống, giống như đàn gà con đang gào khóc đòi ăn.
Chưởng môn ho một tiếng: "Phù Tiêu Tông muốn tặng chính là kiếm Trường Canh."
Giọng ông ta phát ra, trường kiếm trên bệ ngọc lơ lửng, tản ra ánh sáng nhạt.
Chúng đệ tử dưới đài tức khắc ồ lên.
"Cư nhiên là Trường Canh! Đây chính là thần kiếm trong truyền thuyết!"
Chủ Sơn Quỳnh Cung cũng nhàn nhạt mở miệng, giọng như u lan trong cốc: "Sơn Quỳnh Cung tặng chính là chuông Lục Đạo."
Nói xong, chuông trên bệ ngọc cũng bay lên, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.
"Woa, bên này cũng là danh tác!"
Các đệ tử dưới đài càng sôi trào, nhìn từng pháp bảo trên bệ ngọc, nhiệt tình tăng vọt.
Cuối cùng đến phiên Kinh Phỉ lên tiếng, nhìn qua hắn không chút để ý, chỉ ngắn gọn nói một câu.
"Đan Giao long."
"Quả nhiên là đan giao long!"
"Này cũng quá khó chọn đi!"
"Không được không được, lần này phải liều mạng......"
Mọi người nhìn ba pháp bảo lơ lửng trên không trung, ánh mắt cuồng nhiệt, cảm xúc mênh mông, không khí trên quảng trường trực tiếp đạt tới đỉnh núi.
"Bạch Miểu, muội muốn cái nào?" Liễu Thiều hứng thú bừng bừng hỏi.
Bạch Miểu một bên nhìn chằm chằm Phó Vân trong đám người, một bên có lệ nói: "Cái nào cũng được......"
Lời còn chưa dứt, Phó Vân đột nhiên quay đầu nhìn nàng một cái.
Tầm mắt đối nhau, Bạch Miểu bỗng dưng nhớ tới điều gì.
Ánh mắt vừa rồi, với Lục Lĩnh nhập ma ở Phong Đô lúc trước cơ hồ giống nhau như đúc......
Đối phương là ma!
Bạch Miểu ngộ ra, nháy mắt rút kiếm khỏi vỏ, Miên Sương lạnh thấu xương, đánh úp về phía nữ tử trong đám người.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |