Là cuốn thoại bản cẩu huyết ướt át
← Ch.004 | Ch.006 → |
Bạch Miểu nhàn nhạt nói: "Liên quan rắm gì đến ngươi."
Sắc mặt Chu Thận bỗng dưng trầm xuống: "Mẹ nó đừng ở chỗ này miệng lưỡi sắc bén với ta. Nói, ngươi đi Tê Hàn Phong làm gì?"
Mọi người đều biết, chủ Tê Hàn Phong ở Phù Tiêu Tông không phải ai khác, chính là Kiếm Tôn đại danh. Mà Kiếm Tôn thần bí cường đại, cao không thể chạm tới, rất ít khi xuất hiện ở trước mặt mọi người, là sự tồn tại mà toàn bộ Tu chân giới đều ngưỡng mộ kính sợ.
Tê Hàn Phong đối với đệ tử Phù Tiêu Tông mà nói, chính là thánh địa mong mà không thể được. Ngay cả sư tôn Huyền Hư trưởng lão của hắn cũng không dám tùy ý đặt chân đến đó, một tiểu nha đầu tư chất bình thường như nàng, dựa vào cái gì được lên?
Chu Thận tin, nhất định là Bạch Miểu không biết trời cao đất dày, ý đồ tiếp cận, nhìn trộm Kiếm Tôn. Hiện tại con nhóc này cả gan làm loạn đã bị hắn bắt được nhược điểm, hắn nhất định phải nhục nhã nàng một phen, để nàng biết Chu Thận hắn không dễ chọc!
Trong lòng Chu Thận đang tính đánh tiếng thật lớn, vốn tưởng Bạch Miểu sẽ kinh hoảng thất thố, ai ngờ lông mi nàng một chút cũng không động, vẫn là biểu tình lãnh đạm không để hắn vào mắt.
"Ê chim." Nàng bình tĩnh nói.
"Ê chim?" Chu Thận cười nhạo một tiếng, ngữ khí tràn ngập khinh thường, "Chim trên núi có rất nhiều, cần ngươi chạy đến Tê Hàn Phong gọi?"
Bạch Miểu: "Ta gọi không phải chim bình thường."
"Vậy ngươi gọi chim gì? Thần điểu Thanh Loan sao? Ha ha ha ha......"
Chu Thận tuỳ ý cười nhạo, tuỳ tùng xung quanh cũng cười to theo hắn.
"Đúng là mơ mộng hão huyền, chỉ bằng cô ta cũng muốn gọi thần điểu Thanh Loan......"
"Sợ là không xứng lấp kẽ răng của thần điểu!"
"Năng lực không lớn, bản lĩnh khoác lác cũng không nhỏ......"
Một đám người cùng nhau cười, tiếng cười tràn ngập bầu trời trên cánh rừng.
Bạch Miểu lặng lẽ đưa mu bàn tay ra phía sau, bấm tay kết ấn niệm chú.
Một tháng này tuy kiến thức đứng đắn nàng học không nhiều, nhưng đi theo Liễu Thiều học được không ít pháp thuật trêu người. Đối phó với đại lão Trúc Cơ trở lên khẳng định là không đủ, nhưng đối phó với đám cùi bắp này, vẫn thừa.
Đầu ngón tay nàng ngưng tụ ánh sáng xanh nhạt, cây cối xung quanh rào rạt, mấy dây đằng thô dài từ trên cây không tiếng động buông xuống, chậm rãi duỗi về hướng Chu Thận như những con rắn.
Đột nhiên, một tiếng chim trong trẻo vang lên trên bầu trời xanh thẳm. Mọi người nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy một con chim lớn toàn thân màu xanh đang tung cánh bay trong mây mù, lông chim đẹp đẽ quý giá, dưới ánh nắng chiếu rực rỡ lấp lánh.
Đám Chu Thận tức khắc phát ra tiếng ngạc nhiên.
"Đây là chim gì, thật đẹp......"
"Chim này hình như bay từ Tê Hàn Phong lại đây, hơn nữa còn là màu xanh...... Không phải là thần điểu Thanh Loan trong truyền thuyết chứ?!"
Mọi người sôi nổi nhìn, đúng lúc này, Thanh Loan đột nhiên đáp xuống, hung hăng mổ đỉnh đầu Chu Thận ——
"A, a! Đau quá đau quá...... !" Chu Thận trốn không kịp, ôm đầu chật vật hô to với đám tuỳ tùng, "Còn ngẩn người làm gì, mau đuổi con chim này đi!"
"Ố, ố......"
Đám tuỳ tùng như mới tỉnh từ trong mộng, vội vàng dùng kiếm gỗ đuổi Thanh Loan. Bạch Miểu nhân cơ hội này, đầu ngón tay hơi đổi, vận sức phát động dây đằng nháy mắt đánh úp về phía mấy người kia, trói bọn họ lại, nâng lên giữa không trung.
"Ối, đây là thứ gì?"
"Cứu, cứu mạng, ta sợ độ cao!"
"Chu huynh, đừng để ý con chim kia nữa, mau tới cứu chúng ta!"
Mấy người đột nhiên bị đánh lén, tức khắc luống cuống, lập tức rút kiếm chém lung tung. Nhưng trong tay bọn họ đều là kiếm gỗ, không thể chém đứt những dây đằng thô tráng đó, Bạch Miểu nhìn bộ dáng chật vật hoảng loạn của bọn họ, không khách khí mà nở nụ cười.
"Cho các ngươi khinh nhờn thần điểu, " nàng chậm rãi nói, "Gặp báo ứng rồi?"
Chu Thận một bên chạy vắt giò lên cổ, một bên phẫn nộ mắng to: "Là ngươi giở trò quỷ, đúng không...... A đau đau đau!"
Bạch Miểu nhún vai.
"Ngươi đừng đắc ý!" Chu Thận vừa trốn vừa buông lời hung ác, "Ta đã bắt được nhược điểm của ngươi, ngày sau tất sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Ta chờ."
Bạch Miểu từ từ ném xuống câu này, ngửa đầu nhìn về phía Thanh Loan đang hung mãnh tiến công, cười tủm tỉm nói: "Thanh Loan, cảm ơn ngươi nha, lần sau ta nhất định mang nhiều sâu cho ngươi ăn."
Thanh Loan hót lảnh lót một tiếng, mổ càng ra sức.
Bạch Miểu xua xua tay, xoay người rời đi. Ngôn Tình Cổ Đại
*
Ngày hôm sau, rốt cuộc chờ tới ngày nghỉ.
Các đệ tử trẻ tuổi ngày thường bận học cuối cùng có thể nghỉ ngơi, mọi người sôi nổi xuống núi, xuống phố dưới chân núi uống rượu mua vui, chơi đến thống khoái.
Bạch Miểu kéo Đường Chân Chân, Trình Ý, Liễu Thiều như đã hẹn, bốn người thẳng đến tửu lầu, đi ăn lẩu.
Hơi nóng từ lẩu bốc lên, nước dùng đỏ đang sôi, Đường Chân Chân bị cay đến mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ăn không dừng được.
"Vẫn là đồ ăn dưới chân núi ngon." Liễu Thiều nuốt một miếng thịt dê, thỏa mãn cảm khái.
Bạch Miểu tiếc nuối: "Đáng tiếc không thể đóng gói."
Trình Ý nhẹ nhàng nói: "Có thể mua chút đồ ăn vặt mang về."
Đúng nha, có thể đóng gói.
Bạch Miểu tinh thần phấn chấn. Sau khi ăn lẩu xong, bốn người lại đi dạo phố, mua rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi không đáng giá, Bạch Miểu còn mua đồ bện tua kiếm. Thẳng đến khi hoàng hôn, bọn họ mới lưu luyến chuẩn bị rời đi.
"Từ từ!" Khi đi ngang qua một tiệm sách, Đường Chân Chân đột nhiên lên tiếng, "Muội vào mua mấy quyển thoại bản!"
Ba người còn lại không có dị nghị, đi theo nàng vào tiệm sách.
Đường Chân Chân ngựa quen đường cũ đi đến trước một giá sách, ánh mắt nóng bỏng chọn lựa, Bạch Miểu chán chết nhìn lướt qua, đột nhiên bị một hàng sách có tên bắt mắt hấp dẫn ——
《 Mối tình khuynh thế của Tuyết Kiếm Tôn và Tiễn Đồng tiên tử 》
Bạch Miểu: "???"
Cho rằng mình nhìn lầm, Bạch Miểu lấy quyển sách kia từ trên giá xuống.
Nàng mở trang thứ nhất, chỉ thấy trên trang sách ố vàng thình lình viết một hàng chữ "Kiếm Tôn Thẩm Nguy Tuyết, đến từ Phù Tiêu Tông".
Không sai, nam chính trong này chính là sư tôn nàng, Thẩm Nguy Tuyết.
Này tính là gì, tiểu thuyết đồng nhân*, hay là truyện ký dã sử?
* Tiểu thuyết đồng nhân: là một loại truyện có bối cảnh từ phim ảnh, truyện tranh, phim hoạt hình hay một câu chuyện đã có sẵn từ trước. Nhân vật chính trong truyện đồng nhân có thể là một người đến từ thế giới thực tại hoặc một hình tượng nhân vật được xây dựng mới hoàn toàn hưu cấu. Đồng nhân là truyện ngôn tình mà tác giả đã mượn lại cốt truyện và thiết lập nhân vật trong truyện có sẵn để phát triển truyện mới theo ý muốn của mình.
Liễu Thiều thò qua: "Kiếm Tôn còn có đoạn tình cảm này?"
Trình Ý nhẹ giọng nói: "Nghe nói tính tình Kiếm Tôn cô lãnh*, cũng không có bạn thân, trên này viết hơn phân nửa là không thật."
* Cô lãnh: cô độc, lạnh lùng
Bạch Miểu không nhìn ra tính chất của cuốn sách này, dứt khoát cầm đến trước mặt chưởng quầy, hỏi: "Xin hỏi, đây là nói về cái gì?"
Chưởng quầy tươi cười: "Khách quan, đây là thoại bản, đương nhiên là kể chuyện xưa."
Bạch Miểu: "Chuyện xưa gì?"
Chưởng quầy chỉ chỉ tiêu đề bắt mắt của thoại bản, nói: "Chính là cái này, chuyện xưa của Kiếm Tôn Thẩm Nguy Tuyết và Tiễn Đồng tiên tử chứ sao."
Bạch Miểu: "Tiễn Đồng tiên tử là ai?"
Chưởng quầy nghe vậy, có chút không thể tưởng tượng mà nhìn nàng: "Khách quan, cô không biết Tiễn Đồng tiên tử là ai?"
Liễu Thiều cũng vẻ mặt khiếp sợ: "Cô đến Tiễn Đồng tiên tử cũng không biết?"
Bạch Miểu thầm nghĩ, hệ thống không nói cho ta biết, ta lại không phải dân bản xứ chỗ các ngươi.
Nàng thần sắc thản nhiên: "Không biết."
Liễu Thiều bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, vậy để vi sư tới giải thích nghi hoặc của cô......"
Bạch Miểu: "Cút mau."
"......" Liễu Thiều nhẹ giọng nói, "Tiễn Đồng tiên tử tên thật là Diệp Tiễn Đồng, là cung chủ đương nhiệm của Sơn Quỳnh Cung, cũng là đệ nhất mỹ nhân trong Tu chân giới hiện giờ."
Bạch Miểu: "Nữ sao?"
Liễu Thiều: "Vô nghĩa!"
Vẫn tốt vẫn tốt, ít nhất trong thoại bản Thẩm Nguy Tuyết không phải đồng tính luyến ái.
Nhưng nếu hai vai chính đều là người thật, vậy lời trong cuốn sách này đến tột cùng là bịa đặt, hay là căn cứ vào hiện thực để cải biên?
Chẳng lẽ nơi này cũng có tiểu thuyết đồng nhân?
Bạch Miểu tò mò: "Chuyện xưa này là thật hay giả?"
"Đương nhiên là giả." Chưởng quầy thấy nàng tựa hồ hứng thú, liền thân thiện đẩy mạnh tiêu thụ, "Khách quan có thể mua một quyển đọc thử, ai ui, viết rất xuất sắc! Nếu thích kiểu thoại bản này, chỗ chúng ta còn có hệ liệt khác, ví dụ như Kiếm Tôn và Thánh Nữ Thương Vân, Kiếm Tôn và công chúa Ma tộc......"
Bạch Miểu: "...... Sao nam chính đều là Kiếm Tôn?"
"Kiếm Tôn nổi tiếng mà!" Chưởng quầy dùng ngữ khí đương nhiên nói, "Thực lực mạnh, lớn lên lại đẹp, ai mà không thích?"
Bạch Miểu: "......"
Chưởng quầy thấy nàng không dao động, càng ra sức gạ gẫm: "Cuốn trên tay cô, gần đây bán rất chạy! Nữ tu trên núi mỗi người một quyển, còn có một số nam tu cũng trộm tới mua đấy!"
Bạch Miểu: "........." Nam tu mua cái này làm gì?!
Đúng lúc này, Đường Chân Chân ôm một chồng thoại bản tới.
"Ông chủ, tính tiền!" Nàng sảng khoái đến quầy, quay đầu nhìn về phía Bạch Miểu, "Tỷ cũng muốn mua thoại bản hả? Có cần muội đề cử mấy quyển cho không?"
Bạch Miểu đang định trả lời, ánh mắt nàng sáng lên, đã thấy thoại bản trong tay Bạch Miểu.
"Cuốn này hay!" Nàng kích động tán dương, "Tin muội, muội đọc cuốn này rồi, cực hay!"
Bạch Miểu hồ nghi nhìn nàng: "Hay thế nào?"
"Chính là......" Đường Chân Chân nhìn quanh bốn phía, tiến đến thì thầm vào tai Bạch Miểu, "Là kiểu rất ướt át...... Tỷ đọc sẽ biết."
Bạch Miểu: "......"
Nếu đến Đường Chân Chân cũng nói như thế, vậy nàng không thể không mua.
Bạch Miểu móc linh thạch ra, không nói hai lời, mua thoại bản Thẩm Nguy Tuyết là nam chính này.
Bởi vì mua đồ quá nhiều, Trình Ý thấy nàng không thể cầm bằng hai tay nữa, liền đưa túi giới tử* của mình cho nàng.
* Túi giới tử: túi đựng được nhiều đồ như túi của doremon
"Nếu đưa cho muội, Ý tỷ tỷ không phải không có sao?" Bạch Miểu ngượng ngùng.
Trình Ý bình tĩnh cười cười: "Không sao, sư tôn cho ta mấy túi mà."
Mặt Đường Chân Chân đầy hâm mộ: "Oa, sư tôn tỷ đối với tỷ thật tốt!"
Bạch Miểu nhận lấy túi giới tử, yên lặng an ủi bản thân.
Không sao, sư tôn ta cũng không kém.
Hắn chính là nam nhân sẽ bảo toàn bộ thiện đường làm móng heo kho tàu cho nàng!
*
Sau khi trở lại đệ tử uyển, Bạch Miểu tắm nước ấm, sau đó thắp ánh nến, ngồi dưới đèn, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm hôm nay.
Hạt dưa, đậu phộng, hạt thông, mứt hoa quả, bánh đường đỏ......
Hệ thống không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: 【 Cô có thể đừng nhìn đồ ăn nữa không? 】
Bạch Miểu: "Ta nên nhìn cái gì?"
Hệ thống: 【 Nhìn thứ cô nên nhìn! 】
Bạch Miểu bừng tỉnh, lấy thoại bản ra.
Hệ thống: 【...... Không phải cái này!!! 】
Bạch Miểu đương nhiên biết ý của hệ thống, nhưng nàng mới kết thúc một ngày chơi bời, vừa mệt vừa thỏa mãn, nào có tâm tư bện tua kiếm.
"Còn không phải là bện tua kiếm thôi sao, yên tâm, ta nhớ rồi." Nàng mở thoại bản ra, không chút để ý nói, "Ta xem một lát, rồi bắt đầu làm."
Nói xong, nàng chống cằm, bắt đầu đọc thoại bản.
Thoại bản nói quá trình từ quen biết đến yêu nhau của Kiếm Tôn Thẩm Nguy Tuyết và Diệp Tiễn Động tiên tử, cốt truyện giống nhau, vô cùng cẩu huyết nhàm chán, hơn nữa Thẩm Nguy Tuyết còn được miêu tả cực ooc*, nếu không phải treo ba chữ "Thẩm Nguy Tuyết", nàng cũng không biết đang viết đến sinh vật nào.
* OOC: chỉ việc người viết xây dựng tính cách, hành động nhân vật khác hay thậm chí là trái ngược với thực tế hay bản gốc
Nhưng xác thật ướt át.
Cốt truyện không đứng đắn lắm, diễn biến tình cảm mãnh liệt nối tiếp nhau. Mỗi khi Bạch Miểu sắp không đọc nổi, sẽ có cảnh không phù hợp với trẻ em nhảy ra dụ nàng đọc tiếp.
Hệ thống: 【 Ký chủ, có phải nên làm chính sự? 】
Bạch Miểu hết sức chuyên chú: "Từ từ, ta đọc thêm một chương đã......"
Hệ thống: 【 Ký chủ, chính sự. 】
Bạch Miểu cũng không ngẩng đầu lên: "Một chương cuối......"
Hệ thống: 【 Ký chủ...... 】
Bạch Miểu...... Bạch Miểu đã ghé vào trong thoại bản ngủ rồi.
*
Ngày hôm sau, Bạch Miểu ném toàn bộ thoại bản và đồ ăn trên bàn vào túi giới tử, mang đôi mắt thâm đen đến Tê Hàn Phong.
Lúc trước Thanh Loan giúp nàng giáo huấn Chu Thận, nàng rất cảm động. Vì để hữu nghĩ giữa họ thăng hoa, nàng tính mang đồ ăn vặt mình mới mua cho nó.
Trên Tê Hàn Phong cây rừng xanh um, mây mù lượn lờ. Cách hoa tử đằng trùng trùng điệp điệp, Bạch Miểu nhìn thấy Thẩm Nguy Tuyết đang pha trà, Thanh Loan cúi đầu đi bộ xung quanh, lông đuôi chậm rãi kéo lê trên cỏ.
Không đợi Bạch Miểu lên tiếng, Thẩm Nguy Tuyết liền giương mắt nhìn về phía nàng.
"Muốn uống trà không?" Hắn mặt mày như họa, thanh âm trong trẻo.
Tối hôm qua Bạch Miểu vẫn luôn thức đến rạng sáng, lúc này tinh thần còn có chút hoảng hốt. Nàng theo bản năng gật đầu, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh hạn chế trong thoại bản.
Bạch Miểu: "!"
Muốn chết hả, vừa rồi là thứ gì?
Bạch Miểu nháy mắt tỉnh táo, nàng xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn thoáng qua Thẩm Nguy Tuyết.
Nội dung trong thoại bản lại lần nữa xuất hiện trong đầu nàng, lần này càng cụ thể hơn vừa rồi, cụ thể đến mức nàng có thể rõ ràng ý thức được nam nhân trong hình ảnh là ai.
Cứu mạng, sao đại não nàng lại tự động thế sư tôn vào cuốn tiểu thuyết đồng nhân kia???
Nàng bị ô nhiễm! Đầu óc nàng bị ô nhiễm!
Bạch Miểu vẻ mặt hoảng sợ, Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng sững sờ bất động tại chỗ, nhẹ gọi một tiếng.
"Bạch Miểu?"
"...... Tới đây ạ!" Bạch Miểu vội vàng lên tiếng, bước nhanh ngồi xuống bàn.
Thẩm Nguy Tuyết đã để một ly sứ trắng trước mặt nàng. Thấy nàng ngồi xuống, hắn nhấc ấm trà, nhẹ vén ống tay áo, không nhanh không chậm châm trà cho nàng.
Xương tay hắn rõ ràng, thon dài sạch sẽ, tựa như bạch ngọc oánh nhuận trong suốt.
Bạch Miểu nhìn đôi tay đẹp này, trong đầu lại bắt đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh hoa lệ ướt át.
Mấy thứ đồ truỵ này mau cút khỏi đầu ta!
Bạch Miểu hận không thể tự chọc hai mắt, nhưng nàng sợ đau, đành phải gắt gao nhắm mắt lại, khiến bản thân không nhìn đôi tay kia.
Giọng ôn nhu quan tâm của Thẩm Nguy Tuyết vang lên bên tai nàng: "Sao vậy? Mắt không thoải mái sao?"
Bạch Miểu: "......"
Trời ơi, sao nghe tiếng cũng có thể liên tưởng?
"Không sao ạ, chỉ là bị gió thổi một chút......"
Nàng muốn chọc hỏng mất. Vì dời lực chú ý, nàng phải nói chuyện gì đó không liên quan đến thoại bản.
Vì thế nàng hỏi: "Sư tôn, người quen Tiễn Đồng tiên tử không?"
Vừa dứt lời, nàng liền lộ ra biểu tình tuyệt vọng.
Vãi, quá tuyệt vời, nàng cũng thật thông minh, đề tài này một chút cũng không liên quan đến thoại bản.
"Ai?" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ chớp mắt, thần sắc có chút mờ mịt.
"Tiễn Đồng tiên tử." Vẻ mặt Bạch Miểu chết lặng mà bổ sung, "Chính là cung chủ Sơn Quỳnh Cung, Diệp Tiễn Đồng."
Thẩm Nguy Tuyết nâng cằm, hơi trầm ngâm: "Hình như lúc trước gặp qua một lần."
Đúng là gặp qua, hình ảnh càng có cảm giác thật.
Bạch Miểu bất chấp tất cả: "Ở đâu ạ?"
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có ấn tượng. Có thể là ở đại hội thí luyện gì đó."
Hắn thoạt nhìn không hứng thú, rõ ràng ngữ khí nói chuyện rất bình thản, rồi lại lộ ra một chút tùy ý và xa cách.
Bạch Miểu nhìn hắn, hình ảnh trong đầu rốt cuộc biến mất.
Hắn và người trong thoại bản căn bản hoàn toàn không giống nhau.
Thẩm Nguy Tuyết đối với tầm mắt nàng, đột nhiên cười khẽ: "Được rồi, con hỏi cung chủ Sơn Quỳnh Cung làm gì?"
"Bởi vì......" Bạch Miểu đương nhiên sẽ không nói nguyên nhân thật sự cho hắn, vì thế tùy tiện bịa một lý do, "Con nghe nói nàng lớn lên đặc biệt đẹp, cho nên rất tò mò......"
Thẩm Nguy Tuyết cười cười, không để ý: "Nhưng phàm là nữ tử, đều đẹp."
Bạch Miểu cảm thấy mình cũng được khen, tức khắc có chút vui: "Cũng đúng."
Thẩm Nguy Tuyết sờ sờ tóc nàng, nhẹ giọng nói: "Uống trà đi."
Ngón tay hắn vừa ấm vừa lạnh, cảm giác xa cách kỳ dị đột nhiên biến mất.
Bạch Miểu: "Vâng."
Sư đồ hai người thản nhiên phẩm trà, Thanh Loan ở một bên nhìn bọn họ chằm chằm, đột nhiên phát ra tiếng kêu u oán.
Nó còn đói bụng đấy, đã tìm phạm vi mười dặm mà không thấy một con sâu nào, hai người này cư nhiên còn có tâm tư ở chỗ này uống trà tán phiếm, rốt cuộc còn có nhân tính không?!
Bạch Miểu nghe thấy tiếng kêu của Thanh Loan, lúc này mới nhớ tới mục đích hôm nay tới đây.
Nàng lấy túi giới tử ra, mở miệng túi, đang định lấy đồ ăn vặt bên trong ra. Thanh Loan ngửi thấy vị ngọt, đột nhiên vẫy cánh bay tới, ngoạm túi giới tử từ trong tay nàng, nhanh chóng bay lên không trung.
Đồ trong túi giới tử rơi xuống, trong đó có một vật vô cùng bắt mắt, "Bụp" một tiếng rơi xuống trước mặt Thẩm Nguy Tuyết.
Bạch Miểu tập trung nhìn vào.
Là cuốn thoại bản cẩu huyết ướt át kia.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |