← Ch.029 | Ch.031 → |
Đây là nhân cơ hội muốn tìm kiếm quan hệ hợp tác.
Vẫn còn có nhiều phụ huynh không động đậy, định quan sát xem Hồ Trân Trân có bản lĩnh thật sự hay không.
Đương nhiên, cũng phải quan sát xem cô có đủ tiêu chuẩn cho vị trí người đại biểu ban giám sát hay không.
"Thật ngại quá, tôi còn chưa nói xong."
Vẻ mặt Hồ Trân Trân không thay đổi, cô bình tĩnh bước lên bục giảng một lần nữa, các phụ huynh cũng trở về ghế ngồi.
"Quyên góp thư viện cho trường học chỉ là ý muốn cá nhân của tôi, đương nhiên không phải ám chỉ anh Lý quyên góp sân bóng rổ, tôi chỉ muốn nhấn mạnh một chút về điều trước đó tôi đã đề cập, quyên góp nên xuất phát từ trái tim, không nên dùng lợi ích để đổi lấy vị trí người đại biểu."
Nói đến đây, nếu hắn ta còn không tặng sân bóng rổ thì quả thật quá xấu hổ, nhục nhã.
Sắc mặt Lý Minh không đẹp lắm, lựa chọn duy trì hình tượng của mình.
"Cô Hồ nói cũng có lý, ngày mai tôi lập tức bảo thư ký liên lạc với nhà trường, nói một chút về việc quyên góp sân bóng rổ."
"Anh Lý thật hào phóng", Hồ Trân Trân dẫn đầu vỗ tay.
Các bậc phụ huynh khác cũng vỗ tay theo, tiếng vỗ tay làm cho sắc mặt Lý Minh tốt hơn không ít, ánh mắt nhìn Hồ Trân Trân cũng trở nên thân thiện hơn một chút.
"Vậy bây giờ tiếp tục phát biểu về chuyện ban giám sát."
Hồ Trân Trân nói một câu, các ánh mắt đang tản ra lại trở về trên người cô.
"Có lẽ rất nhiều phụ huynh thắc mắc tại sao tôi chưa từng tham gia buổi họp phụ huynh nào của Tiểu Thầm, thật ra tôi không phải mẹ ruột của thằng bé."
Một câu nói, làm cho cả phòng học có chút hơi ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Ngồi ở đây có lẽ cũng có cha dượng mẹ kế, nhưng trong suy nghĩ của người dân nước ta không có ấn tượng gì tốt về thân phận mẹ kế lắm, họ cũng sẽ không tự mình nhắc tới thân phận này.
Hồ Trân Trân trực tiếp nói rằng cô không phải mẹ ruột, không khác gì trực tiếp ném một quả b. o. m vào trong lớp học.
Các vị phụ huynh lại thắc mắc sao cô lại nói ra như vậy, đồng thời muốn biết mục đích làm người đại biểu của cô.
"Cha ruột của Giang Thầm vừa mới qua đời, tôi và anh ấy không có duyên phận, nhưng tôi lại có duyên với đứa bé Tiểu Thầm này, tôi hy vọng có thể dành nhiều thời gian hơn để làm bạn với thằng bé, để nó lớn lên trong một môi trường tràn đầy tình yêu thương, cũng giống như các đứa trẻ khác, được hưởng thụ tình yêu và sự chăm sóc của mẹ."
Nụ cười của Hồ Trân Trân rạng rỡ hơn nữa.
"Tuy rằng tôi không phải mẹ ruột, nhưng tôi tin rằng mình có thể làm một người mẹ tốt, nuôi Giang Thầm thật tốt, dạy dỗ thằng bé trở thành một người có ích cho xã hội, đồng thời cũng có thể làm cho đứa nhỏ vui vẻ."
"Tôi nghĩ đây cũng là lý do tại sao các phụ huynh lại chọn ngôi trường này cho con cái học tập, trong môi trường học tập tốt, trường cũng không tước đi thời gian vui chơi của con em mình."
"Các vị phụ huynh ở đây, có bao nhiêu người có ý định sẽ để thư ký trở thành người đại biểu phụ trách công việc của trường? Theo tôi, như vậy quả thực không ổn, nếu đã là giám sát, nhất định phải tận mắt thấy được mới tin. Chỉ có những người là cha làm mẹ như chúng ta mới chú ý được những chi tiết nhỏ, thư ký chưa chắc đã chú ý được."
Cô chuyển đề tài, "Điều tôi có thể đảm bảo với mọi người là tôi sẽ đối xử với tất cả các đứa trẻ trong trường theo tiêu chuẩn giống con tôi. Nếu phát hiện ra bất kỳ thiếu sót nào, tôi nhất định sẽ giúp nhà trường bổ sung vào đầu tiên."
"Nói cách khác chính là, tôi sẽ trả tiền."
Không ít phụ huynh đã động tâm.
Nụ cười trên khóe miệng Hồ Trân Trân không thay đổi, lại nhẹ nhàng ném xuống thêm một quả bom.
"Người đại biểu và các phụ huynh cần giao tiếp thêm nhiều với nhau, tôi nghĩ rằng mặt đối mặt là cách tốt nhất."
"Thật trùng hợp, tôi vừa vặn có một tầng lầu ở trung tâm thương mại."
Trong phòng lập tức náo loạn.
"Có phải như ý tôi nghĩ không?" Các phụ huynh trong phòng nhanh chóng quay sang thì thầm với nhau.
Rõ ràng là Hồ Trân Trân đứng ở ngay trước mặt, nhưng trong lúc nhất thời không ai hỏi cô.
"Khu trung tâm thương mại gần quảng trường Vạn Hoa không phải nói một tuần sau mới mở cửa sao? Sao bây giờ cô ấy đã mua được một tầng rồi?"
"Cái trung tâm thương mại kia tôi biết, rất nhiều cửa hàng xa xỉ đều ở đó."
"Lời này của cô ấy là có ý gì, cô ấy muốn để tầng này làm địa điểm họp phụ huynh sao?"
Nhiều người nói chuyện, mặc dù giọng nói không lớn nhưng gộp lại cũng thật sự ầm ĩ.
Hồ Trân Trân im lặng đứng ở trên bục giảng chờ đợi, đợi khoảng một phút, mới có người đứng lên hỏi cô chi tiết.
"Ý của cô Hồ là muốn đem toàn bộ tầng trung tâm thương mại đó dùng để làm nơi tụ tập cho các phụ huynh sao?"
"Anh hiểu lầm rồi", Hồ Trân Trân mỉm cười: "Tầng đó tôi đã lên kế hoạch và sẽ xây dựng một công viên trò chơi lớn dành cho trẻ con."
"Nếu để tôi làm người đại biểu ban giám sát, để thuận tiện cho việc các phụ huynh giao tiếp với nhau, tôi sẽ cung cấp địa điểm cho mọi người, dù sao phụ huynh cũng không thể chiếm dụng tài nguyên của trường để họp."
Cô tiếp tục nói: "Nói cách khác, mỗi cuối tuần, nơi đó đều mở cửa miễn phí cho các vị."
Nói xong, Hồ Trân Trân đi xuống bục, về chỗ ngồi.
Đằng sau cô vẫn còn rất nhiều phụ huynh, nhưng không một ai lên phát biểu nữa, có lẽ đã quyết định không cạnh tranh.
Dù sao thì họ cũng không đủ tài nguyên để cạnh tranh.
← Ch. 029 | Ch. 031 → |