Truyện:Xuyên Qua Thời Không Giả Bộ Vô Tội - Chương 10 (cuối)

Xuyên Qua Thời Không Giả Bộ Vô Tội
Trọn bộ 10 chương
Chương 10 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Thời gian cứ như vậy im hơi lặng tiếng trôi qua, lão vương phi đã đau lòng trở về nhà ở Phương Nam an dưỡng tuổi thọ, bà biết mình phạm phải một sai lầm lớn, cho nên không can thiệp đến hành vi của con trai nữa.

Trong lòng Mộ Phong rất giận, hắn giận người nữ nhân đó cố tình gây sự như vậy. Tại sao hắn phải chịu đựng? Chẳng lẽ bởi vì yêu nàng, là có thể chà đạp tôn nghiêm đàn ông của chính mình?

Không! Hắn phải nhịn xuống, cho dù bản thân sắp không khống chế được thấy nàng kích động...

Không được! Chí ít nhịn một ngày nữa... Bằng không nhịn nữa ngày... Hay là nhịn một canh giờ, bằng không thì một phút đồng hồ...

Ở nơi này, thời điểm thiên nhân giao chiến——

"Tại sao..."

✞♓â*ռ 🌴ⓗ*ể Mộ Phong đột nhiên cứng đờ. Cái giọng nói này là...

"Ngươi cũng không có tới tìm ta?" Đinh Linh nói.

Bỗng chốc, hai người bốn mắt giao nhau, thời gian dường như bỗng chốc dừng lại, ai cũng không có mở miệng, một cảm xúc lưu chuyển ở tại chỗ này đậm tức mức tan không được.

Mộ Phong hơi sửng sốt, nhưng chỉ là trong nháy mắt, đã bị tình yêu nồng đậm trong mắt nàng chuyển thành vây quanh, cái loại không hề che dấu này, tình yêu chân chân thực thực rung động hắn thật sâu.

Trong lúc hắn định mở miệng thì Đinh Linh 𝒽u𝓃·𝖌 ♓·ă·𝓃·ⓖ tiến vào trong ռ.gự.↪️ hắn, hai tay vòng chặt ở eo của hắn, giống như tìm về một sự yêu thương sâu sắc mất đi đã lâu, khe khẽ khóc nức nỡ ở trong lòng hắn.

"Ta rất sợ! Ta rất yêu chàng! Ta muốn nói với chàng ta thật sự rất yêu chàng, chàng đừng không quan tâm ta, đừng rời khỏi ta, được không?" Nàng cuồng loạn kêu gào.

Nhìn hành động bất thình lình của nàng, quả thực Mộ Phong giật cả mình, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu được nàng là sợ hãi.

"Thực xin lỗi, có trời mời biết ta phải khắc chế bản thân mình cỡ nào mới có thể không đi thăm nàng, ta gần như sắp điên cuồng, ta cho rằng đời này nàng cũng sẽ không lại để ý ta nữa rồi..."

"Ta biết hết thảy cũng không phải là lỗi lầm của chàng, chẳng qua... Ta là đang đố kị, ta nghe Thu Liên nói chàng rời khỏi phủ là vì muốn đi đón vị ♓-ô-𝖓 thể của chàng, cho nên ta..."

Môi của nàng bị hắn h·ô·𝓃 thật sâu, mãi đến hai người đều không thể hít thở thuận lợi, mới luyên luyến không rời tách ra.

"Tiểu ngốc, nữ nhân đó đối với ta mà nói một chút cũng không có sức hấp dẫn, ta chỉ là vì có thể lấy nàng, danh chính ngôn thuận dùng kiệu hoa lớn tám người cưới nàng vào cửa, cho nên ta cần phải từ hồn trước. Ta và nàng, từ thời đại Đài Loan dâ_п 𝖈_ⓗ_ủ như thế đi đến thế giới khép kín của thời đại cổ xưa này, ta cũng là thuộc về nàng người phụ nữ thời đại mới."

"Vậy chàng cam đoan về sau sẽ không để cho ta bị bất kỳ tổn thương nào nữa?"

"Ta cam đoan!" Hắn ấn lên một nụ hô·𝖓 ở bên tai nàng, thiết lập cam đoan.

Nội tâm không khỏi kích động, Mộ Phong nhìn hình nhân trong lòng, tựa như một thứ mất đi mà được lại, đối với thút thít của nàng rất không muốn, lập tức cúi đầu xuống 𝖍_ô_𝖓 giọt nước mắt khô của nàng.

𝐃ụ-𝖈 ✔️ọ-𝓃-🌀 của ✞·hâ·𝓃 t·𝒽·ể nói cho hắn biết, hắn muốn nàng, hắn không muốn nàng biến mất lần nữa, hắn muốn nàng dung nhập vào trong cơ thể mình, trông coi nàng, nếu như mất đi nàng cái loại cảm giác gan mật đều vỡ này xuất hiện một lần nữa, đúng thật là sẽ muốn mạng của hắn!

Hắn kích động 𝐡·ô·n lên môi nàng, nàng cũng cuồng dã đáp lại, hai tay bám bờ vai của hắn.

Sau một hồi, hắn buông môi của nàng ra, dục hỏa trong mắt bốc cháy, sau đó theo khát vọng của nàng, cởi ra quần áo của nàng, cuối đầu xuống 𝐡●ô●ռ 🌜●ổ của nàng, lưu lại một dấu vết, tiếp theo khẽ dời xuống bộ 𝖓*🌀*ự*c của nàng...

Cuồng loạn dậy sống cuồn cuộn đến từ bụng dưới, nàng không khỏi 𝖗ê·n 𝐫·ỉ ra tiếng.

"Ta muốn chàng!" Nắm chặt sống lưng của hắn, kích tình làm cho toàn thân nàng khô nóng.

"Thương tổn của nàng..."

"Sẽ không đau, nhưng nếu chàng không thỏa mãn ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chàng!"

Một khi sư tử cái này sắp nổi tính, chính là bộ dạng ռ·ó·n·🌀 𝒷·ừ·ⓝ·ɢ này, nhưng hắn chính là yêu bộ dạng này của Đinh Linh.

"Hôn ta! Ta muốn nếm trải hương vị của nàng một lần nữa.

Như là bị thôi miên vậy, nàng dịu hiền ngẩng đầu, nhắm lại hai mắt hô·𝐧 hắn.

Nàng lại cảm giác được loại cảm giác bị lửa đốt, ở dưới tình huống lờ mờ, nàng mơ hồ cảm giác được tay hắn cởi bỏ quần áo của nàng, một tay dịu dàng bao phủ nắm giữ 𝓃·🌀·ự·𝒸 của nàng.

"Ưm..." Nàng ngẩng đầu kêu rên một tiếng, đầu dây thần kinh giống như bị điện giật.

"Đinh Linh, nàng thật sự là khắc tinh của ta."

Hắn đẩy nàng ngã xuống giường, tha thiết 𝖒ơ●ռ ⓣ●𝓇●ớ●𝖓 bộ 𝖓-𝐠-ự-𝐜 của nàng, mãi đến lòng bàn tay cảm nhận được đầu nhũ hoa nho nhỏ mẫn cảm trở nên cứng rắn, nhô ra.

"Chàng..." Nàng muốn nói, lại bị hắn ôm chặt hơn.

Hắn hạ xuống nụ ♓ô.𝐧 như mưa vậy ở môi, cổ, trên da thịt tuyết trắng của nàng, làm cho lý trí của nàng dần dần cách xa.

"Đồng ý ta, đừng rời khỏi ta." Trong giọng nói kích tình và ân cần của hắn hóa thành một dòng nước ấm lướt qua nội tâm của nàng.

Tay hắn phủ lên bộ п🌀ự*🌜 mê người của nàng, tà tứ lại ν.u.ố.т ⓥ.𝐞, xoa kéo, âu yếm và lời nói của hắn dường như hóa thành ngọn lửa mãnh liệt dần dần thiêu đốt nấu chảy lý trí và năng lực suy nghĩ của nàng.

"Ta nhớ nàng nhớ đến trái tim của ta cũng đau rồi!"

"Ta không tin!" Nàng mới không giống như một tiểu cô nương vô tri, dễ dàng bị lời đường mật của một người nam nhân lừa gạt.

"Nàng không tin ta?"

"Chàng bảo ta làm thế nào tin... Ah! Chàng muốn làm gì? Ah..."

Hắn dùng hành động thay thế trả lời, cúi đầu ngậm nụ hoa nho nhỏ rung rung của nàng, một lần lại một lần dùng đầu lưỡi trêu chọc, khẽ cắn, lôi kéo, bàn tay to vò nhẹ hai ngọn núi đẹp mềm nhẵn mê người, đối với vùng tuyết trắng ấy vừa ⓛ1ế●ⓜ vừa m_ú_ⓣ, cố ý muốn khơi mào lửa dục trong cơ thể thiếu nữ ngượng ngùng lại nhiệt tình của nàng.

"Ah... Đừng..." T_𝖍_â_𝖓 ⓣh_ể của nàng giống như một ngọn lửa ngọa nguậy bất lực không yên ở trong lòng hắn, hắn đã buộc chặt thân mình càng nóng hơn.

Nàng muốn đẩy hắn ra, hai tay lại không kìm hãm được kéo đầu của hắn đến gần t_♓â_𝐧 тh_ể của chính mình hơn.

"Mộ Phong..." Nàng hất đầu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bật ra kêu gọi mê người.

"Ta cực kỳ yêu nàng gọi ta như thế."

Đầu lưỡi của hắn toan tính 𝖑-𝖎ế-ɱ láp ở bốn phía nụ hoa nho nhỏ của nàng đỏ ửng, làm cho nàng phát ra từng cơn ⓡê●𝐧 r●ỉ dịu dàng.

"Ah... Ừm..." Nàng mạnh mẽ 𝖈ắ_𝐧 ɱô_❗ dưới, muốn đè nén cuống ngâm nga ngượng ngùng, song từ trong miệng vẫn bật ra một tiếng ngâm khẽ.

"Ta sẽ làm cho nàng cực kỳ thoải mái, nàng không cần xấu hổ, muốn kêu liền kêu ra."

"Không... Ừm..." Nàng mở miệng muốn cự tuyệt ✖️â-ⓜ 𝓃-𝐡-ậ-𝖕 hoàn toàn thô bạo của hắn, nhưng ngược lại không ngừng yêu kiều kêu gọi, trong lòng nổi lên từng cơn vui mừng khôn xiết.

Hắn nhìn ánh mắt sáng 🎋♓_é_𝐩 𝐡_ờ của nàng, bởi vì kích tình mà trên gương mặt xinh đẹp có nổi lên phấn hồng, đối với vẻ զ-𝖚-𝓎-ế-𝓃 r-ũ mất hồn của nàng làm cho hắn khó có thể kiềm chế được dụ*c vọ*𝓃*𝖌 mãnh liệt.

Hắn lại điên cuồng 𝐡ô_𝖓 nàng, đoạt lấy mỗi một nơi trên người nàng, rõ ràng tuyên bố nàng là nữ nhân của hắn.

"Mộ Phong... Ta muốn..." Nàng kêu gào tên của hắn.

"Nàng muốn cái gì? Nói cho ta biết!"

Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận được nhẹ nhàng đụ-ⓝ-g 🌜𝐡-ạ-𝖒 của hắn như một ngọn lửa khiến toàn thân nàng nóng lên, trống 𝐧🌀ự.🌜 lại càng giống như một làn sóng cuồng dâng cao phập phòng.

"Yêu ta... Cầu xin chàng! Ta chịu không nổi rồi..."

Nàng không thể tiếp tục chịu đựng được đầu lưỡi và bàn tay của hắn tùy ý lại dịu dàng trêu chọc đầu nhũ hoa của nàng sưng đỏ nóng lên như vậy, từng cơn k·ⓗⓞá·𝒾 𝖈ả·〽️ nhanh chóng lan tràn, làm cho nàng nhớ đến đã từng trải qua vui mừng khôn xiết ở trong lòng của hắn.

"Tình yêu của ta, ta là sao khát vọng nàng... Nàng thật là đẹp..." Hắn khàn khàn nỉ non.

Môi của hắn từ từ rời đi bộ п·g·ự·𝐜 của nàng, sao đó dọc theo bụng trơn truột bằng phẳng hạ xuống rất nhiều nụ ⓗ_ô_𝓃 nhỏ, sau cùng đi đến vùng tam giác mê người của nàng...

Tách ra hai chân của nàng, hắn dùng đầu lưỡi lửa nóng chạm nhẹ tiểu hạch mẫn cảm của nàng, không ngừng 🦵-1-ế-〽️ 𝐦-ú-𝖙, dùng nụ 𝒽ô_ռ dịu dàng lại thân thiết đối đãi nàng...

"Đừng... Rất xấu hổ! Chàng đừng... Ah..."

Nàng muốn 𝐤ẹ·🅿️ 𝐜·𝖍ặ·✝️ hai chân để lẩn tránh ngọt ngào lại xấu hổ của hắn hành hạ, nhưng bật ra miệng chỉ là mỗi một tiếng ⓡê_п ⓡ_ỉ 𝖒ề·𝐦 𝐦ạ·ⓘ đáng yêu lại mất hồn, toàn thân xịu lơ ở dưới hô·п ⓜú-ⓣ của hắn.

"Đừng 𝐭_г_🔼 ⓣấ_𝐧 ta nữa... Cho ta... Ah..." Nàng cầu xin, mặc dù cảm thấy xấu hổ đối với tiếng kêu 𝐝*â*Ⓜ️ đ*ã𝐧*ɢ của mình, ⓓ_ụ_ⓒ v_ọ𝐧_🌀 vẫn làm cho nàng không tự chủ được cầu xin hắn.

Hắn cởi xuống quần áo của mình, lần nữa ôm 𝖙𝖍·â·𝐧 t♓·ể tuyết trắng yêu mị của nàng vào lòng, tách ra đùi ngọc của nàng, để cho khổng lồ căng thẳng của mình đính ở trước tiểu huyệt sớm bị ái dịch của nàng làm ẩm ướt, tiếp theo dùng sức một cái, dùi vào thật sâu trong cơ thể nàng...

"Ah! Nóng quá..." Đinh Linh nhắm hai mắt lại, cảm nhận được hắn ở trong cơ thể mình thì cảm thấy cái loại này vừa đầy đủ lại vừa thỏa mãn.

Hắn bắt đầu luật động, mỗi một lần ma sát càng mãnh liệt 𝓇ú*🌴 𝓇*𝒶 đâ·𝖒 νà·ο hơn, khiến nàng cảm thấy một loạt sóng nhiệt đánh úp tới, ✞*hâ*𝖓 ✝️ⓗ*ể 〽️*ề*Ⓜ️ mạ*1 nhịn không được càng còng hơn với hắn...

"Ah... Yêu ta... Ừm..."

Nàng lờ mờ chống đỡ tiến lên của hắn, hắn thì kiên định lại dũng mãnh đoạt lấy nàng, một lần lại một lần...

Nàng hoàn toàn không cách nào xem nhẹ sự tồn tại của hắn, hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng, cũng là người cuối cùng...

Từ từ mở mắt, nàng phát hiện ánh mắt của hắn tràn ngập 𝐧*ó𝐧*𝐠 b*ỏ*𝖓*ℊ và khát vọng nhìn chằm chằm vào nàng, cũng giống như lúc trước hắn bá đạo chiếm lấy †ⓗ·â·п 𝖙·h·ể của nàng, muốn dùng ngọn lửa của đôi mắt đen đó q·ⓤ·𝐲ế·𝓃 𝖗·ũ nàng rơi vào phía vực sâu ⓓ-ụ-𝐜 ν-ọռ-ɢ, sau đó trở thành xứng với cái tên 𝒹â●〽️ phụ...

Nàng vươn tay ôm chặt lấy vai hắn, để mặc cho 𝐝ụ●𝒸 𝐯ọ●𝐧●🌀 của mình chạy băng băng theo hắn, theo hắn phiêu đến cực lạc trong mây...

Kích tình qua đi, Đinh Linh giống như một con mèo con thõa mãn rúc vào trong 𝓃·🌀·ự·𝐜 của Mộ Phong, thần ngủ tối hôm qua không thấy lại về tới trên 𝖙·𝒽·â·𝖓 ✝️♓·ể nàng, làm cho cả người nàng mềm nhũn, cảm giác khoan khoái dị thường.

"Lần sau chàng không được không nói một tiếng nào rời đi thế nữa, làm cho ta tìm không được chàng." Nàng cẩn thận dặn dò từng chữ một.

"Nàng giống như một tình nhân thích ăn dấm chua chú ý vào hành tung của ta rồi." Hắn kéo chăn lên, cẩn thận che cho nàng, để tránh cho nàng cảm lạnh.

Đinh Linh dán vào lồng 𝖓.gự.𝒸 của hắn ngáp một cái, "Ai nói là ta đang ghen? Cho dù ta thích chàng thế nào đi nữa, cũng không còn biện pháp..." Ah! Nói trượt miệng... Hy vọng hắn không nghe rõ.

Vậy mà không như mong muốn, hắn đưa tay véo cằm của nàng, hỏi: "Nàng vừa nói cái gì?"

Nàng ngưỡng mặt lên nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, khả năng hoạt động suy nghĩ mất đi dần dần trở lại, trên mặt từ từ lộ ra một chút thẹn thùng.

"Ta đã quên." Nàng thanh thản trả lời.

"Nàng nói nàng thích ta."

Đầu nàng cúi xuống càng thấp hơn, chỉ kém vùi mặt vào trong п*ɢự*↪️ của hắn.

"Ta không có nói qua câu này." Nàng phủ nhận.

"Nàng có!" Hắn khăng khăng nói.

"Ta không có!"

A! Người nam nhân này! "Có phải chàng muốn tranh với ta đến sáng phải không?"

"Nếu như nàng thừa nhận có nói yêu ta thì sẽ không cần." Ngụ ý chính là nếu như nàng muốn có một giấc ngủ ngon, nhất định phải có một "lời thú nhận đặc biệt" với hắn.

Nhưng Đinh Linh cũng rất có cá tính."Được! Dù sao cũng một buổi tối không ngủ cũng không tồi!" Nàng dương dương đắc ý nói, bộ dáng rất đáng yêu.

"Vậy sao?" Vẻ mặt tuấn tú từ từ gợi lên một nụ cười xấu xa."Vậy nàng sẽ không phiền nếu chúng ta lại làm một lần nữa chứ?"

"Đừng... Ah!"

Nàng đau đớn kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy được hắn dùng lực một cái, 𝖍*u*𝐧*🌀 ♓*ă𝖓*g chiếm lấy mật huyệt chặt nghẽn của nàng.

"Nàng kẹp ta thật chặt! Thật thoải mái..." Giọng nói của hắn khàn khàn, giống như là dã thú đói khát đã lâu cuối cùng chiếm được thõa mãn khát vọng.

"Đừng... Dừng tay..."

Hắn bắt đầu mãnh liệt г*ú*🌴 r*🔼 đâ-ɱ và-ⓞ ở lối giữa nhỏ hẹp nghẽn chặt của nàng, mặc sức hưởng thụ тⓗ.â.𝐧 †.𝖍.ể thiếu nữ trước mặt nếm trăm lần cũng không chán.

Ngọt ngào lại mê người... Tay hắn v-𝐮ố-† ✅-𝖊 bộ 𝖓·gự·𝒸 non mềm như tuyết của nàng, ngón tay lôi kéo, trêu chọc đầu nhũ hoa mẫn cảm ấy, làm cho ✝️𝒽â·𝖓 𝖙𝖍·ể nàng tiết ra nhiều mật dịch ẩm ướt hơn, hy vọng có thể giảm bớt mọi khó chịu dưới tiến công như dã thú của hắn ở tiểu huyệt 𝖒-ề-Ⓜ️ ⓜạ-i của nàng... Chương 10. 3

Nàng cắn chặt môi dưới mới có thể cố ép mình không được kêu ra tiếng 𝖗-ê-n 𝖗-ỉ khiến người ta nghe thấy ngượng ngùng bởi vì cơn 🎋♓●οá●❗ ↪️●ả●m này.

"Chậm một chút... Ta sắp thở không nổi rồi... Nhẹ một chút..."

Nhiều tiếng kiều mị tiếng cầu khẩn của nàng hoàn toàn khiến cho ✞𝒽â*𝐧 †♓*ể nam nhân của hắn muốn chinh phục."Cảm giác thật thoải mái chứ?" Hai tay của hắn trêu đùa bộ пⓖự_🌜 ⓜề●Ⓜ️ Ⓜ️●ạ●ⓘ của nàng bởi vì t-ⓗ-â-𝓃 ✞ⓗ-ể lay động mà đung đưa đáng yêu.

Biết nàng đã có thể hưởng thụ 🎋.♓𝑜.á.𝖎 ↪️.ả.𝖒 lửa dục thiêu đốt toàn thân, hắn yên tâm tăng nhanh động tác của mình hơn nữa, hưởng thụ nơi mật huyệt xinh đẹp của nàng mang đến k♓οá_ℹ️ 𝒸ả_ⓜ mất hồn.

"Muốn kêu liền kêu ra đi!" Hắn thì thầm ở bên tai của nàng, đồng thời sử dụng hàm răng khẽ ngậm vành tai xinh xắn của nàng, khiến cho nàng bật ra ngâm khẽ.

"Ah..."

"Đúng! Chính là như vậy, ta sẽ rất thích." Hắn thì thầm ở trên môi nàng, giọng nói giống như ma chú mê người, từng bước 𝐝*ụ d*ỗ nàng rơi vào vực sâu tội ác, để cho nàng không cách nào tự kiềm chế.

Nhưng một khi như vậy, nàng sẽ không còn có khả năng đè nén bật ra từng tiếng гê●ռ 𝐫●ỉ kiều mị.

"Ah... Ta chịu không nổi rồi..." Nàng lắc đầu, mái tóc xinh đẹp đung đưa trong không trung phát ra độ cong xinh đẹp, đôi khi phát tán ở trên cánh tay của hắn.

Nàng không ý thức được động tác như thế khiến cho lửa dục của hắn càng bốc cháy mạnh mẽ hơn.

"Nàng thật sự rất đáng yêu!" Hắn đối với nàng thật sự là vừa yêu vừa thương, quả muốn coi nàng như bảo bối để yêu thương, rồi lại khát vọng giống như một con dã thú mặc sức giày vò nàng.

"Dừng tay... Chàng... Ah..." Đinh Linh gần như không thở được, chỉ có thể theo chạy nước rút vừa có lực lại vừa cuồng dã của hắn mà phát ra từng tiếng 𝖗ê·ռ r·ỉ đáng yêu lại mất hồn.

Hai mắt hắn say đắm nhìn người con gái kiều mị dưới thân, nhìn vào ánh mắt mơ màng của nàng, kích tình để lại ở trên má trắng mịn của nàng một màu đỏ tươi, cái miệng nhỏ như anh đào phát ra 𝖗ê·п 𝓇·ỉ phóng đảng khiến tinh thần người ta dập dờn, càng khiến hắn thấy hưng phấn hơn.

"Mộ Phong..."

"Thích không? Chỉ có nàng mới có vinh hạnh thế này, để cho ta yêu thương." Hắn cho nàng một nụ ♓·ô·п lửa nóng, đồng thồi khẽ 𝒸ắ*n ⓜô*ⓘ dưới của nàng.

"Cái người này là một đại sa trư! Đáng ghét..." Nàng hơi thở mong manh nói.

Đinh Linh rất muốn phản kháng, lại không dùng được một chút sức lực, nàng cảm thấy mình tựa như một búp bê, mặc cho hắn tiến lên ở trong cơ thể nàng, nàng lại chỉ có thể bị vui thích mạnh mẽ này làm cho không thở nổi.

"Ta thừa nhận ta là một đại nam nhân có chút chủ nghĩa, nhưng như thế cũng chỉ đối với nữ nhân ta coi trọng."

Như vậy mà gọi là có chút? Vậy nếu nhiều hơn chút mà nói, không phải là muốn làm đến ↪️●𝐡ế●𝖙 mới thôi?

Khi nàng cảm giác được tốc độ của hắn không ngừng tăng nhanh, một lần so với một lần lại càng mạnh mẽ 𝐫ú.✞ 𝓇.ⓐ đ●â●ⓜ v●à●𝐨 và đi sâu vào hơn thì nàng mơ hồ đoán được hắn cũng sắp đạt tới cao trào rồi.

"Đinh Linh..." Hắn phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú.

"Huh..."

"Ôm chặt ta!" Đồng thời, hắn dùng sức kéo nàng về phía mình, để cho kiên đĩnh đính ở nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, cùng với một tiếng gầm nhẹ, cơ thể của hắn ⓡ-𝐮-n 𝐫-ẩ-ⓨ, bắn mầm móng lửa nóng vào hoa tâm của nàng không hề giữ lại...

"Ah... Nóng quá..."

Đột nhiên xuất hiện nhiệt năng để cho nàng lần nữa đạt tới cao trào, bởi vì kích tình mà 𝖙·𝐡·â·ռ ✝️𝒽·ể Ⓜ️ề_ɱ ɱạ_𝒾 ửng đỏ mê người của nàng liên tiếp 𝖗_𝖚_ⓝ гẩ_𝖞.

"Đừng..." Cái miệng anh đào hồng nộn nhỏ nhắn của nàng nhẹ thở ra t-𝒽-ở 🅓ố-𝐜 ngọt ngào.

Mộ Phong đưa tay ôm nàng vào trong ռ_🌀ự_🌜, hai mắt khép chặt nhìn nàng yếu đuối khiến người ta chỉ muốn triều mến nàng cả đời.

Nằm ở trên đệm giường hỗn độn nàng là sắc đẹp thay cơm như thế... Hắn kìm lòng không đậu rơi xuống một nụ 𝖍ô*𝖓 ở trên mặt của nàng.

Đinh Linh, đời này nàng chỉ thuộc về một mình ta! Không ai có thể cướp nàng đi!

"Tiểu Linh, nói cho ta biết, nàng còn muốn về nhà không?"

Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ nhìn chăm chú vào hắn, "Nhà?"

"Đúng, dù sao nơi hoang dã này hại ta thiếu chút nữa mất đi nàng rồi, cho nên..."

Nàng vươn ra ngón tay để ở trên làn môi ⓚ♓ê●ц 🌀●ợ●ⓘ của hắn."Hư! Chàng muốn ta, chàng yêu ta, đây không phải là chàng đã nói à?"

"Là ta nói qua."

Nàng vui vẻ lộ ra một nụ cười xán lạn như hoa, sau đó như là một con mèo con thích làm nũng rúc vào trong lòng hắn.

"Cái này đúng rồi, có chàng ở nơi này, chính là nhà của ta!"

HẾT


Chương (1-10)