← Ch.02 | Ch.04 → |
Hôm nay chính là ngày cô về nước. Ngồi trên giường, cô gấp quần áo để vào vali rồi thu dọn một số đồ dùng cần thiết. Xong xuôi, cô kéo hành lí rời đi và bắt xe tới sân bay. Cô đến sân bay trước 2 giờ để hoàn thành các thủ tục cần thiết. Sau khi làm xong các thủ tục cũng là lúc tiếng thông báo vang lên:
- Chuyến bay tới nước A chuẩn bị cất cánh. Xin mời các hành khách mau chóng lên máy bay.
Nghe thấy tiếng thông báo, cô nhanh chóng theo các hành khách khác lên máy bay. Hiện tại, cô đang tìm chỗ ngồi thích hợp cho mình. Cô tiến đến ngồi cạnh một người đang chăm chú đọc sách, thấy động người bên cạnh rời ánh mắt khỏi quyển sách rồi đặt trên người cô. Cô cũng quay đầu định bắt chuyện, nhưng khi nhìn thấy người trước mắt, cô quên luôn lời mình định nói
Bởi vì, người trước mặt cô quá đẹp trai! Mái tóc màu bạch kim phiêu dật, khuôn mặt tuấn mĩ bất phàm. Đôi mắt trong veo như nước khiến người khác một khi nhìn vào sẽ không thể rời mắt khỏi nó. Ngoài ra còn có sống mũi cao, bạc môi mỏng và nước da trắng. Anh ta mặc một chiếc sơ mi màu trắng đơn giản, hai cái cúc áo để mở, lộ ra vòm ngực rắn chắc và mặc quần kaki màu đen. Cả người toát ra khí chất dịu dàng, ôn nhu như ngọc nhưng cũng khiến người khác thấy mơ hồ tựa như anh không phải người phàm. Quả thật là cực phẩm trăm năm khó gặp a!
Trong khi cô đang ngắm nhìn người đối diện thì anh ta cũng đang đưa mắt đánh giá cô. Người con gái trước mắt anh rất xinh đẹp. Một vẻ đẹp thuần khiết không nhiễm bụi trần. Mái tóc xoăn sóng màu hạt dẻ được buộc hờ hai bên thả trước ngực. Khuôn mặt khả ái với đôi mắt màu nâu nhạt to tròn lấp lánh. Đôi môi chúm chím đỏ mọng làm nổi bật nước da trắng không tì vết. Cô trông vô cùng dễ thương với áo phông trắng cùng chân váy màu đen. Anh thấy dáng vẻ nghiêng đầu nhíu mày nhìn anh từ trên xuống dưới của cô thật sự rất đáng yêu. Tim anh bỗng đập nhanh bất thường, anh đưa tay trấn an con tim đang thổn thức. Chẳng lẽ đây gọi là "nhất kiến chung tình" trong truyền thuyết sao?
Mắt của hai người vô thức giao giữa không trung khiến cả hai đỏ mặt quay đi. Thấy không khí có chút xấu hổ. Anh ho khan hai tiếng rồi mở lời:
- Khụ khụ, chào em! anh là Diệp Thuần Phong, còn em
Anh vừa dứt lời chỉ thấy người con gái đối diện khựng lại. Trời ơi! Sao cô xui dữ vậy? Cư nhiên lại gặp một trong các nam chủ ở đây chứ. Theo nguyên tác, Diệp Thuần Phong- 24 tuổi, tổng giám đốc của tập đoàn Diệp thị, một trong các tập đoàn lớn bậc nhất thế giới. Anh được miêu tả là người có vẻ đẹp ôn nhu, phong nhã nhưng con người thật lại là một người lạnh lùng, không quan tâm tới bất kì điều gì. Theo diễn biến thì anh ta sẽ gặp nữ chủ vào buổi tiệc sinh nhật của nữ phụ và bị hạ gục trước sự yếu đuối, thánh thiện của nữ chủ và quyết tâm theo đuổi cô ta. Mặc dù sau đó biết được nữ chủ không chỉ có một nam nhân là anh, nhưng vì quá yêu nữ chủ nên anh cũng đành chấp nhận cuộc sống chung vợ. Trong tiểu thuyết, anh là nam chính cô có ấn tượng nhất nên cô cũng không quá bài xích với anh và cũng nghĩ đơn giản rằng: " Chắc sau ngày hôm nay, anh cũng chẳng nhớ gì về cô đâu". Nghĩ vậy cô quay lại mỉm cười trả lời:
- Dạ, em là Kiều Gia Bảo
Thấy nụ cười của cô, con tim vừa được trấn an của anh lại một lần nữa đập nhanh. Giờ đây, anh chắc chắn rằng cô chính là người con gái anh chọn. Suốt quá trình bay, hai người ngồi nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ nhưng cô không tiết lộ thông tin gì về mình ngoài cái tên.
- Máy bay đã hạ cánh, xin mời hành khách xuống máy bay
Cô chờ giây phút này lâu lắm rồi, dù nói chuyện với Thuần Phong rất vui nhưng dù gì anh cũng là nam chủ, tốt nhất là mau chuồn lẹ. Vì vậy vừa nghe thấy tiếng thông báo cô nhanh chóng kéo vali rời đi. Thuần Phong thấy cô vội vàng rời đi thì cũng nhanh chóng kéo hành lí đuổi theo nhưng không còn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đâu nữa. Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vét đen bước tới, cung kính cúi đầu với anh:
- Tổng giám đốc, mừng ngài đã về
Anh đưa hành lí cho người đàn ông rồi nói với anh ta:
- Anh mau điều tra thông tin về cô gái tên Kiều Gia Bảo cho tôi
- Dạ, thưa tổng giám đốc_ Anh ta nhận lấy hành lí rồi trở về chiếc xe màu đen hạng sang đang đậu bên vệ đường.
Đôi mắt của Thuần Phong lóe lên tia tinh quang, anh nở một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, bá đạo nói:
- Bảo nhi, em không thoát khỏi lòng bàn tay anh đâu
Nói rồi, anh cất bước tới chiếc xe đang đợi mình rồi lên xe rời đi
← Ch. 02 | Ch. 04 → |