Linh Đồ Sư (2)
← Ch.441 | Ch.443 → |
Thông qua sự giải thích của Tùng La, Trì Am đại khái hiểu được hệ thống sức mạnh của Nhân tộc.
Nhân tộc và Vu tộc không giống nhau, trong Nhân tộc có Kiếm Sư và Linh Đồ Sư, hai loại người này cấu thành hệ thống sức mạnh của Nhân tộc, trong đó thì Linh Đồ Sư thần bí nhất.
Kiếm Sư của Nhân tộc, chỉ cần có thể cầm được kiếm của Nhân tộc thì đều có thể luyện kiếm. Sau khi trải qua quá trình luyện tập chăm chỉ liên tục, trở thành một tên Kiếm Sư cấp tông sư, thì có thể lấy kiếm nhập đạo, kiếm chỉ thiên hạ.
Kiếm Sư có cấp bậc phân chia, từ cấp thấp kiếm Sĩ, tu luyện liên tục đến khi đạt đến cảnh giới Kiếm Sư cấp Hoàng, rồi khai sáng hoàng triều thuộc về riêng mình.
Linh Đồ Sư thì không phải vậy, Linh Đồ Sư truyền thừa thông qua huyết mạch, linh lực là năng lực ẩn chứa trong huyết mạch, bên trong cơ thể phải ẩn chứa linh lực thì mới thật trở thành một Linh Đồ Sư. Đồng thời, huyết mạch của Linh Đồ Sư càng thuần khiết, linh lực trong cơ thể cũng càng dồi dào, độ thuần khiết của linh đồ mà Linh Đồ Sư đó vẽ ra sẽ có cấp bậc càng cao.
Linh Đồ Sư dùng linh lực để tu thân, coi cơ thể con người giống như dụng cụ lưu trữ linh lực, rồi lại coi linh lực mà bản thân tu luyện làm biểu tượng, trong quá trình hợp nhất các biểu tượng trống sẽ sản sinh ra linh đồ có chứa sức mạnh thần kỳ.
Linh đồ được chia thành bốn cấp bậc là Thiên, Huyền, Hoàng, trên bốn loại cấp bậc này còn một loại linh đồ cấp Thần nữa.
Chỉ có Linh Đồ Sư cấp bậc Tông sư sau khi đã hiểu rõ sức mạnh của pháp tắc thì mới có thể ngẫu nhiên vẽ ra một linh đồ cấp Thần. Bởi vì cơ hội thành công quá thấp, cho nên linh đồ cấp Thần vô cùng hiếm có. Thế giới bên ngoài rất ít khi nhìn thấy, có thể nói là vô giá, chỉ có một số gia tộc Linh Đồ Sư lâu đời mới có thể cất giữ linh đồ cấp Thần.
Nói đơn giản, nếu như Kiếm Sư một kiếm giết người, không ngừng mở ra những lãnh địa mới, thì Linh Đồ Sư chính là lá khiên hỗ trợ. Linh đồ do các Linh Đồ Sư vẽ ra có thể dùng cho các mục đích như phong ấn, hộ vệ, tấn công... Nó có nhiều chức năng và rất được Nhân tộc hoan nghênh.
"Lúc trước ngươi nhất định là một Linh Đồ Sư vô cùng lợi hại!" Tùng La chân thành nói: "Một Linh Đồ Sư lợi hại thì có thể huy động được linh lực của trời, nhìn thấy tất cả mọi điều hư ảo, cũng giống như nhóm Đại Vu ở trong Thần Điện của Vu tộc bọn ta vậy."
Bất kể là loại sức mạnh nào, chỉ cần tu luyện đến một trình độ nhất định, nhất định sẽ có khả năng mà người phàm không thể tưởng tượng nổi.
Giống như Vu tộc tu luyện sức mạnh tinh tượng thì Linh Đồ Sư của Nhân tộc tu luyện linh lực. Còn Kiếm Sư của Nhân tộc, chỉ cần tu luyện tới chung cực, đều sẽ có sức mạnh cường đại, dời núi lấp biển, không gì không làm được.
Trì Am kinh ngạc nhìn nàng ấy: "Là như vậy sao?" Tại sao nàng vẫn không cảm thấy quen thuộc chút nào?
"Đương nhiên rồi, ngươi có thể nhìn thấy chướng khí màu đen trên vết thương, chứng minh trong thân thể của ngươi có linh lực. Hơn nữa, trước kia ngươi là một vị Linh Đồ Sư vô cùng lợi hại, ngươi nhất định là một vị Linh Đồ Sư cấp bậc Tông sư thì mới có thể nhìn thấu được." Tùng La khẳng định: "Ta từng nghe Đại Vu nói, người có cập bậc Đại Vu trở lên của Thần Điện trong Vu tộc và Linh Đồ Sư cấp bậc Tông sư của Nhân tộc đều có khả năng nhìn thấu hư không. Chỉ có bọn họ, khi đối mặt với Quỷ tộc mới không chịu ảnh hưởng bởi độc chướng của Quỷ tộc."
Nói đến đây, Tùng La rất vui mừng, nhưng chẳng vui vẻ được bao lâu, khi nghĩ đến linh độc trong cơ thể Trì Am thì nàng ấy lại không khỏi thở dài.
"Cuối cùng ta đã hiểu được vì sao người hãm hại ngươi lại đưa linh độc vào trong cơ thể người rồi. Đúng là chẳng tốt đẹp gì, chỉ cần có linh độc, ngươi sẽ không có cách nào điều động linh lực trong cơ thể để vẽ linh đồ."
Đối với một Linh Đồ Sư mà nói, không thể vẽ linh đồ là một chuyện rất đau khổ.
Tùng La không khỏi vui mừng vì Trì Am không có ký ức, bằng không nàng chắc chắn sẽ suy sụp nếu chứng kiến bản thân trở nên như thế này. Giống như nàng ấy không thể nào tưởng tượng được sau khi vu lực của mình bị ô nhiễm, không thể sử dụng vu thuật, nàng ấy cũng sẽ nhất định suy sụp.
Trì Am sững sờ ngồi một lúc, không biết nghĩ gì, rồi đứng dậy chậm rãi bước đi.
Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy thất thần của nàng, Tùng La cảm thấy có chút hối hận, lẽ ra nàng ấy không nên nói những lời như vậy với nàng.
Nếu ký ức của A Am bị người ta cố ý phong ấn, cả đời cũng không thể nhớ nổi bản thân nàng là ai, vậy thì nàng ấy nên để nàng từ bỏ mọi chuyện trong quá khứ và sống thật tốt, nói ra những điều này cũng vô ích mà chỉ khiến nàng buồn hơn mà thôi.
Trì Am ngồi trên tảng đá bên hồ, gió núi thổi mát rượi, ngây người nhìn một lúc rồi cứ thế đi mò cá như không có chuyện gì xảy ra.
Tùng La đi theo phía sau nàng, nhìn thấy sau khi nàng ngẩn ngơ một hồi thì lại vui vẻ đi mò cá, nàng ấy cũng thầm thấy nhẹ lòng, vui vẻ đi đến cùng mò cá với nàng.
Vài ngày sau, những tộc nhân được tộc trưởng phái đi kiểm tra tình hình của Quỷ tộc trở về, mang về tin tức Quỷ tộc đã đột phá phong ấn.
Địa bàn của Quỷ tộc tiếp giáp với Vu tộc và Nhân tộc, tạo thành một vùng tam giác không ai cai quản.
Trước kia, bởi vì Quỷ tộc tàn phá bừa bãi, sinh linh trên đại lục đồ thán, Nhân tộc và Vu tộc đã bắt tay với nhau phong ấn địa bàn của Quỷ tộc, trực tiếp cắt đứt thông đạo của Quỷ tộc đến địa bàn của Nhân tộc và Vu tộc.
Tuy nhiên, phong ấn cũng không tồn tại vĩnh viễn, sức mạnh phong ấn sẽ suy yếu theo từng năm. Cứ cách mỗi năm mươi năm sẽ bắt buộc phải phong ấn lại một lần.
Hiện giờ vẫn còn mười năm nữa mới đến thời hạn năm mươi năm, thế nhưng thời gian còn chưa tới thì Quỷ tộc đã có thể đột phá phong ấn, đi tới địa bàn của Vu tộc và Nhân tộc tàn phá bừa bãi rồi.
Tộc trưởng của Bộ lạc Nhã Cách cực kỳ lo lắng, vì sợ bên trong Quỷ tộc có bí mật gì không muốn người khác biết mới có thể đột phá phong ấn, nên đã vội vàng cho người đến Thần Điện ở thành Thiên Hòa để người của Thần Điện đi kiểm tra.
Chuyện về sau này thì không phải là chuyện mà bộ lạc của họ có thể lo được..
Những thứ này đều không có liên quan gì đến Trì Am.
Bộ lạc Nhã Cách nằm dưới chân núi A Nhĩ, bốn phía có trận phong ấn do các Đại Vu thiết lập. Vu tộc ở đây làm việc lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn, cuộc sống ổn định và thoải mái, người dân sống ở đây đã lâu nên họ hơi cách biệt với thế giới bên ngoài.
Trì Am mỗi ngày đều dưỡng thương và đi theo Tùng La vào trong núi hái thuốc, sau đó thưởng thức những món ăn ngon, cuộc sống trôi qua rất điềm đạm.
Sau một năm dưỡng thương, cuối cùng Trì Am đã có thể đi xa nhà.
Tùng La hào hứng dẫn Trì Am đi đến nhà của Mã Y thẩm thẩm. Vừa bước vào cửa nàng đã vui mừng hét lên: "Cách Lỗ thúc thúc, Mã Y thẩm thẩm có ở nhà không ạ? Bọn con đến lấy áo ngự thần đây."
Cách Lỗ ngồi đan giỏ mây dưới gốc cây hòe ngoài sân, thấy hai cô gái bước vào, ông ấy cười lớn nói: "Mã Y trong phòng, các con vào nhà đi."
Tùng La kéo Trì Am chạy đến như một cơn gió.
← Ch. 441 | Ch. 443 → |