Vay nóng Homecredit

Truyện:Xuyên Nhanh – Quyến Rũ - Chương 363

Xuyên Nhanh – Quyến Rũ
Trọn bộ 834 chương
Chương 363
Hắc Ám Xâm Nhập
0.00
(0 votes)


Chương (1-834)

Siêu sale Lazada


Sau khi đổ đầy xăng, hai người lại thu thập một chút vật tư, sau đó cùng nhau tiếp tục đi về phía Bắc.

Lần này đến lượt Tư Ngang lái xe, Trì Am ngồi ở ghế phụ vừa xem bản đồ vừa lải nhải nói: "Chúng ta đã chậm trễ một tháng rồi, bây giờ vẫn chưa về đến căn cứ Hy Vọng, liệu ông nội của anh có lo lắng hay không?"

"Không đâu. Tôi đã gửi tin cho ông nội rồi, nói sẽ về trễ, đến lúc đó sẽ đưa cháu dâu về gặp ông, ông rất vui vẻ!"

Trì Am: "... Có thể lấy lòng ông cụ như vậy sao?"

Cậu thiếu niên nhìn về phía trước với vẻ mặt nghiêm túc, không để ý đến cô.

Lần này cả hai lên đường, ngoài hai người họ ra không còn ai để sai vặt. Việc ăn, mặc, ở, đi lại đều tự mình làm lấy, chất lượng ăn uống đã bị giảm đi mấy phần.

Khi người ta có điều kiện, luôn mong muốn bản thân có thể sống tốt một chút. Ngay cả người không thèm để ý đến chuyện ăn, mặc, ở, đi lại như Trì Am, nhưng từng hưởng thụ nhiều món ngon hàng đầu ở rất nhiều thế giới, giờ đây cô cũng rất coi trọng phương diện ăn uống này.

Nhưng hai người họ đều không giỏi nấu ăn, nhất là ở mạt thế không có đủ điều kiện này thì càng không ổn.

Ăn xong món bún suông do mình làm, Trì Am thở dài: "Đáng lẽ nên dẫn Lộ Minh đi cùng."

"Sau đó để anh ta ngã xuống thành đồng thịt nát khi trực thăng nổ mạnh à?" Tư Ngang bồi thêm một câu.

Trì Am trừng mắt nhìn anh: "Anh thật chẳng đáng yêu tẹo nào, có phải đến tuổi nổi loạn rồi không hả?"

Cậu hừ một tiếng, hếch cằm tỏ ra kiêu ngạo.

Quả nhiên là một đứa trẻ bướng bỉnh ngốc nghếch.

Trì Am phát hiện hình như tâm lý của anh chàng này cũng ảnh hưởng một chút bởi cơ thể bị thu nhỏ. Lúc anh còn là một đứa bé đáng yêu, thỉnh thoảng cũng sẽ nổi tỉnh bướng bỉnh không phân biệt phải trái của trẻ con, quả thật dễ thương chết người. Bây giờ anh đến tuổi nổi loạn, luôn thích đả kích cô, thực hiện theo sách lược ngốc nghếch "thích cô, nên phải ra sức bắt nạt cô" cực kỳ ấu trĩ.

Nhưng tất nhiên, Trì Am sẽ không nhắc nhở anh về những thay đổi này, nếu không người đàn ông nào đó chắc chắn sẽ nổi khùng, điểm này còn rất đáng yêu đấy.

Miễn cưỡng giải quyết xong một bữa trưa không quá ngon, bọn họ lại tiếp tục lên đường.

Lúc bọn họ đi ngang qua một chỗ cỏ dại đã mọc thành đồng ruộng, nhìn thấy trong bụi cỏ có một con dê núi đi lạc, Trì Am không nói hai lời, xách kiếm lên lao tới.

Chỉ một lát sau, bọn họ đã thu hoạch được một con dê núi.

Bốn chân của nó bị cột chắc, ném ở hàng ghế phía sau. Dù sao cũng không phải xe của mình, cũng không có gì phải tiếc cả.

"Nhiều thịt thế, nên xử lý nó thế nào đây?" Trì Am hỏi.

Tư Ngang cúi đầu nhìn máy tính bảng, không đáp lời.

Trì Am buồn rầu nói: "Giết dê có giống giết gà không? Trước cắt cổ lấy máu, sau đó nấu nước sôi rồi nhổ lông..."

Cuối cùng Tư Ngang cũng không chịu nổi nữa, lên tiếng: "Không phải như vậy."

"Vậy phải làm sao?" Cô cười khanh khách hỏi.

"Phương pháp mổ dê là trước tiên rạch một đường dài hơn hai mươi centimet trên ngực nó..."

Cậu thiếu niên giải thích một lượt quá trình làm dê chính xác bằng giọng nói bình ổn lý trí, chờ nói đến một nửa, anh không nhịn được mà nhíu mày. Nhưng thấy dáng vẻ hứng thú bừng bừng của cô, anh đành nhịn xuống sự khác thường trong lòng, tiếp tục nói. Nói đến cuối cùng, anh thản nhiên nói: "Kỹ thuật sử dụng dao của tôi có thể lột da của nó một cách hoàn chỉnh, giống như lột da người vậy...".

Lần này đến lượt Trì Am nghẹn lời.

Cậu thiếu niên công khóe môi nhìn cô rồi cúi đầu tiếp tục nhìn máy tính bảng.

Trì Am quay đầu, không thèm nói chuyện với anh nữa, tránh cho tới cuối cùng lại phải nghe những lời nói sởn tóc gáy.

Tiếp theo khi hai người đang trao đổi làm thế nào để ăn dê, thì con dê ở phía sau đáng thương kêu lên một tiếng, lại bị hai người xem nhẹ không thèm để ý đến.

Lúc chạng vạng, bọn họ đi ngang qua một thành phố nhỏ.

Lúc vào thành phải đi qua một trạm thu phí, hai người bị chặn lại thu tiền.

Thu phí?

Cửa sổ xe hạ xuống, Trì Am kinh ngạc nhìn một đám người tay cầm gậy cảnh sát, bắt chước cũng khá giống đang đứng ở trạm thu phí, thoạt nhìn như một đám xã hội đen. Cách đó không xa là một nhóm người thường tay trói gà không chặt, giống như bầy dễ bị vấy lại, giận mà không dám nói, càng tỏ ra tuyệt vọng và chạnh lòng với thế giới này.

Trì Am suy đoán không sai, nhóm người này trước mạt thế thật sự là xã hội đen. Đương nhiên xã hội đen này không giống như trong TV đã diễn, mà là một nhóm côn đồ trà trộn vào mấy bang trộm cướp trong thành phố, giúp người ta thu nợ là nghiệp vụ chủ yếu, làm một ít việc mà người thường không dám làm. Tiền tới rất nhanh, đều là những kẻ liều mạng.

Sau mạt thể, trong số họ có mấy người tiến hóa thành Chiến sĩ cuồng, tập kết một đám anh em ngày xưa tiếp tục làm nghề đòi nợ, sinh hoạt ở mạt thế cũng không tồi.

Gần thành phố này có một căn cứ an toàn loại nhỏ, ban ngày những tên này ở đây thu phí qua đường, buổi tối trở về căn cứ. Hễ là người hoặc đoàn xe đi ngang qua đều phải giao một chút lộ phí. Vì thế lực chúng quá lớn, rất nhiều người không dám chọc vào. Nhưng đi về phía Bắc chỉ có một đường này, nếu muốn đi đường vòng, cần phải đi một vòng rất lớn.

Người bên ngoài phát hiện sau xe có một con dê bị cột bốn chân, lập tức vui mừng.

"Lệ phí của hai người là con dê này." Một người trẻ tuổi nói, mới nhìn con dê kia thôi đã chảy nước miếng rồi.

Sau mạt thế, đã lâu rồi họ chưa được ăn thịt dê, nghĩ tới đủ loại mỹ vị được chế biến từ thịt dê, nước miếng càng chảy giàn lụa.

Trì Am nhướng mày: "Các người đang thu phí hợp pháp sao?"

"Dĩ nhiên là hợp pháp. Con đường này là do chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ đấy."

Trì Am "à" một tiếng. Cô ấn tay cậu thiếu niên nào đó đang muốn rút súng ra, nói: "Chúng tôi định mang con dế này về hiếu kính với người lớn trong nhà, không thế cho mấy người được, đổi cái khác đi."

"Lắm chuyện, nhất định phải là con dế này!" Người trẻ tuổi kia nhìn thấy trong xe là một cô gái trẻ và một thiếu niên đều là người thường, hoàn toàn không để họ vào mắt, thái độ vô cùng ngông cuồng.

Lời đầu ra thằng ngốc này vậy!

Trì Am mở cửa xe, một chân đá văng khiến tên ngốc kia bay ngược ra ngoài, làm đổ thanh sắt chặn đường, gã ta nằm liệt trên đất rên rỉ đau đớn.

Những người khác thấy cảnh tượng này, biết gặp phải khúc xương cứng, vội vàng móc vũ khí ra xông tới.

Hai tên Chiến sĩ cuồng nghỉ ngơi phía sau nghe được động tĩnh liền đi ra, bọn họ nhìn thấy Trì Am sắc mặt hồng hào, ăn mặc chỉnh tề, không khỏi hơi kinh ngạc. Tốt xấu gì cũng phải biết thế đạo bây giờ, người dám ở bên ngoài đi loạn đều không phải là người đơn giản, nhất là khi còn có thể giữ được khí sắc tốt như vậy. Đáng tiếc họ nhìn tới nhìn lui cũng không thấy dấu hiệu Chiến sĩ cuồng trên cổ cô, nên dĩ nhiên không để trong lòng.

Huống chi người đều đã đánh tới rồi, nếu họ không làm gì cả, vậy thì chẳng phải để người khác coi thường sao?

Thể là hai tên Chiến sĩ cuồng bước tới, lấy ra vũ khí của mình, định bắt được người trước rồi nói sau.

Trì Am một tay đỡ cửa xe, tới một người đá một người, đã đến vô cùng vui vẻ. Trong mắt những người đang đứng xem ở đó, thì đám người này giống như một bọn ngốc cứ tiến lên cho cô đá vậy, thật sự cạn lời. Mãi cho đến khi hai tên Chiến sĩ cuồng tiến đến, Trì Am mới nhảy lên, rút kiểm trong tay ra.

Hai tên Chiến sĩ cuồng lập tức bị cạo hết phần tóc ở đỉnh đầu, trở thành tên hói, rất nhiều người đứng đó đều cố nín nhịn không dám cười.

Trì Am nhìn họ từ trên cao, chỉ kiếm vào người họ: "Còn muốn thu lệ phí nữa không?"

Bọn họ lắc đầu hoảng sợ nhìn cô, sợ kiếm trên tay cô chọc một lỗ trên cổ họng của mình. Cổ bọn họ cũng không phải thứ cứng rắn như dị hình đầu.

"Vậy mới đúng chứ, cứ nhất nhất phải động đạo động kiếm làm gì. Không tốt chút nào hết." Trì Am than thở một tiếng, một lần nữa trở lại xe.

Mọi người nhìn chiếc xe lần nữa khởi động chuẩn bị rời đi, cô gái trong xe còn nói thêm: "Còn nữa, những người đó đều là người thường phải không? Mấy người dám ép buộc thu phí người thường, không cảm thấy lương tâm mình cắn rứt hay sao?"

Không, lương tâm họ không hề cắn rứt chút nào cả.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-834)