Vay nóng Homecredit

Truyện:Xuyên Nhanh – Quyến Rũ - Chương 280

Xuyên Nhanh – Quyến Rũ
Trọn bộ 834 chương
Chương 280
Nam Nhiều Nữ Ít (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-834)

Siêu sale Shopee


Kỷ Tu không hiểu sao sự việc lại phát triển thành dạng này, chỉ cảm thấy trước mắt rối tung, đầu cũng căng trưởng.

Nhìn thấy người phụ nữ đang nắm bò trong lòng Tư Ngang vừa khóc vừa mách lẻo, nũng nịu giống như những người phụ nữ khác. Nhưng sao anh ta nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa nhỉ? Dù sao chỉ cần đã từng nhìn thấy biểu hiện của cô trong buổi lễ trưởng thành lần trước, thật sự không có cách nào nghĩ rằng người phụ nữ này là kẻ yếu.

Sau khi Tư Ngang bình tĩnh nghe xong Trì Am cáo trạng liền khăn tay lau nước mắt trên mặt cho cô, đôi mắt chậm rãi nhìn về phía Kỷ Tu.

Trì Am nằm gọn trong lòng anh, thỉnh thoảng lại nấc nghẹn hai tiếng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Ít nhất các quan quân ở xung quanh tham gia hội nghị lần này đều cảm thấy Đoan Mộc Linh thật đúng không phải người. Anh ta lại dám bắt một người phụ nữ điềm đạm xinh đẹp yêu kiều nhường này về nhà, đã thế còn không ăn được, thử hỏi có còn là đàn ông nữa hay không? Cuối cùng còn để người ta chạy tới tố cáo, ngẫm lại cũng rất đáng thương.

Kỷ Tu đã hiểu sơ lược Đoan Mộc Linh đã làm ra chuyện tốt đẹp gì qua lời tố cáo của Trì Am. Đầu trái tim có hơi chột dạ, nhất là khi nhìn thấy cô khóc như đóa hoa lệ dính mưa, lại nghĩ đến tính cách thô lỗ không giống con người của tên kia. Cán cân trong lòng bất giác nghiêng về kẻ yếu, lập tức nói: "Tự Ngang, nếu chuyện này thật sự giống như những gì cô Trì đã nói, tôi nhất định sẽ cho các anh một lời giải thích hợp lý."

Tư Ngang lạnh lùng nói: "Vậy tôi chờ đấy."

Nói xong, anh cũng không tiếp tục họp nữa, đỡ Trì Am đứng dậy, sau đó ôm cô nghênh ngang rời khỏi dưới ánh mắt của tất cả các quan quân của khu bốn.

Các quan quân của khu năm tới đây tham gia hội nghị cũng đồng loạt đứng dậy, thái độ lạnh lùng, bảy tỏ thái độ lần này khu bốn nhất định phải đưa ra một lời giải thích với họ. Nếu không họ sẽ không ngần ngại dừng lại chuyện hợp tác quân sự giữa hai khu lần này.

Từ trước đến nay, chuyện có liên quan đến người phụ nữ chưa bao giờ là việc nhỏ. Đoan Mộc Linh làm ra loại chuyện như vậy nên cũng không cần thiết phải tiếp tục hội nghị này nữa.

Kỷ Tu cũng không giữ bọn họ ở lại, sau khi Tư Ngang rời khỏi, tâm trạng lập tức trở nên nóng nảy, ngay sau đó gọi người đi điều tra rõ mọi chuyện, nhân tiện kêu Đoan Mộc Thư lại đây.

Một tiếng đồng hồ sau, Đoan Mộc Thư mới trở lại.

Trên đường tới đây, anh ta đã biết Trì Am biến mất khỏi nhà của Đoàn Mộc Linh đã chạy tới từ lâu, hơn nữa còn làm trò cáo trạng trước mặt các quan quân cấp cao của khu bốn.

Tuy rằng Đoan Mộc Linh đuối lý trong chuyện lần này, nhưng chỉ cần nghĩ tới những vết thương trên người em trai mình cùng với lời nói của bác sĩ, tâm trạng anh ta vô cùng tệ.

Kỷ Tu thấy vẻ mặt anh ta khó coi, cuối cùng không hề lập tức chất vấn, mà dò hỏi một câu trước: "Đoan Mộc Linh thế nào rồi?"

Đoan Mộc Thư mệt mỏi nói: "Đã giữ được tính mạng, chẳng qua..." Trên mặt anh ta lộ ra biểu cảm cực kỳ vi diệu, còn hơi kỳ quái.

Trong lòng Kỷ Tu chợt có dự cảm chẳng lành: "Chẳng lẽ... bị thương rất nặng hả?"

"Quả thật rất nghiêm trọng nhưng không có di chứng gì, chỉ có điều..." Đoan Mộc Thư có chút khó mở miệng, liếc nhìn những người đàn ông có mặt ở đây, cuối cùng cũng muốn chừa chút mặt mũi cho em trai mình về mặt kia của đàn ông, chỉ đành thay đổi đề tài nói: "Chỉ huy quan, chuyện lần này thật sự là do A Linh ra tay trước. Nếu khu năm tức giận, về tình mà nói có thể tha thứ, nhưng A Linh đã bị thương thành như vậy rồi, cũng không có thật sự làm hại đến cô Trì. Anh xem có thể trao đổi một chút với khu năm được không?"

Ít nhất có thể miễn tội cho Đoan Mộc Linh.

Kỷ Tu cười khổ nói: "Nhưng Tư Ngang không dễ cho qua như vậy đâu."

Vừa rồi Tự Ngang hoàn toàn không hề để ý tới hội nghị mà dẫn người đi mất, chính là đã tỏ rõ thái độ của mình. Anh ta hy vọng thà rằng Tư Ngang nổi giận ngay tại chỗ, thì sau đó tính toán chuyện này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng đáng tiếc là Tư Ngang lại không nói gì, cứ thế dẫn người rời đi.

"Chờ Đoan Mộc Linh khôi phục lại sức khỏe thì đưa nó đến khu phục dịch, mãi mãi không được trở lại thành phố." Kỷ Tu vừa dặn dò vừa gọi quan chấp hành tới, bàn bạc về chuyện bồi thường lần này cho Trì Am.

Vẫn là câu nói đó, họ đuối lý trong chuyện lần này, không phải Đoan Mộc Linh bị thương nặng là có thể bỏ qua. Trước đó cần phải xoa dịu lửa giận của Tư Ngang đã. Hơn nữa bệnh của Trì Mộng còn cần Trì Am góp sức, họ hoàn toàn không thể chọc giận đám người đó.

Vì vậy mặc kệ ra sao, khu bốn cần phải tỏ rõ thái độ của mình trước đã, tránh cho chuyện hợp tác quân sự giữa hai khu bị dừng lại bởi việc này, vậy thì mất nhiều hơn được.

Lục Hành bước vào cửa, đã trông thấy Trì Am đang ngồi trên sô pha uống trà sữa.

Cô bưng trà sữa, nằm co ro trên chiếc sô pha khá rộng rãi, thoạt nhìn vô cùng nhỏ nhắn. Gương mặt xinh đẹp ngọt ngào làm cô trông càng ngoan ngoãn, rất dễ dàng khiến đàn ông lầm tưởng, cho rằng cô là một người phụ nữ nhỏ yếu đuối lại ngọt ngào.

Lần này Đoàn Mộc Linh ra tay thất bại, cũng bởi vì cho rằng cô yếu đuối như những người phụ nữ khác.

"Ồ, trông cô không bị gì nhỉ." Lục Hành đi tới, tiện tay rót cho mình một ly trà sữa, chậm rãi uông Trì Am hỏi: "Anh đã đưa những thân vệ bị bắt đi cùng tôi ra khỏi đó chưa thế? Họ không sao chứ?"

"Đã đưa ra rồi, da dày không có việc gì." Lục Hành nói xong, lập tức tò mò hỏi: "Đúng rồi, là cô làm ra những vết thương trên người Đoàn Mộc Linh hả? Cô làm như thế nào vậy?"

Trì Am lườm anh ta, nhặt con dao găm ngắn bên cạnh anh ta lên: "Hay là bây giờ tôi biểu diễn một lượt nữa trên người anh nhé?"

"Không cần!" Lục Hành vội vàng nói, trong lòng lại lần nữa chắc chắn người phụ nữ này thật nguy hiểm, thảo nào trong khoảng thời gian này, Tư Ngang lại dám để cô ra ngoài, đi dạo khắp nơi trong thành.

Sau đó anh ta lại khẽ ho một tiếng, nói: "Đúng rồi, vết thương trên người Đoan Mộc Linh có vẻ hơi kỳ lạ, nhất là hình như anh ta bị thương ở chỗ đó, không lên được" nữa rồi. Lẽ nào cũng là do cô ra tay à?" Lục Hành nói đến đây, quả thật tò mò không thôi.

Trì Am lạnh lùng hừ một tiếng.

Lục Hành lập tức kẹp chặt chân lại, cảm giác người phụ nữ này thật sự quá đáng sợ. Nhưng khi anh ta nghĩ tới tình cách đáng ghét kia của Đoan Mộc Linh, không biết sao lại cảm thấy vui vẻ khi người gặp họa, thậm chí không nhịn được nói: "Tiếc thế, sao cô không cắt bỏ luôn, vậy thì chơi càng vui rồi."

Đàn ông thiếu mất hai lạng thịt ở phía dưới, còn được gọi là đàn ông nữa chắc? Sự trừng phạt đáng sợ nhất trên thế giới này cũng chỉ thế mà thôi.

Trì Am liếc nhìn anh ta: "Anh cho rằng tôi không nghĩ tới sao?"

"Hửm?"

Trên khuôn mặt Trì Am lộ ra vẻ ghét bỏ, cô không muốn tự mình ra tay đâu, để tránh cho Tư Ngang lại có cớ nhốt cô vào trong phòng tối.

Trì Am không để ý tới sự nghi ngờ của Lục Hành, đứng dậy đi thăm Trì Mộng ở cách vách, nhắc tới chuyện mình đã điều tra được với cô ấy. Nhưng cô lại không hé một lời về những chuyện xảy ra sau đó.

Vốn dĩ những việc có liên quan đến chính trị không có liên quan gì đến người phụ nữ. Đám đàn ông đó có thể lợi dụng phụ nữ mà không hề có bất cứ gánh nặng tâm lý nào cả, nhưng cô lại không làm được.

Tuy nhiên chuyện lần này có thể kiếm hại từ khu bốn, tất nhiên Trì Am sẽ không nương tay.

"Em đã điều tra rõ năm đó chị tiếp xúc với nơi nhiễm phóng xạ nào rồi, trong khu của người thường có mấy người năm đó cũng từng đi cùng tới nơi đó. Bây giờ tình huống của họ cũng giống y hệt chị, họ nhanh chóng trở nên già nua, trông có vẻ không sống được bao lâu..."

Trì Mộng sợ hãi cả kinh, nắm chặt bàn tay cô rồi hoảng hốt nhìn cô: "Am Am, em, em..."

"Bây giờ em vẫn ổn, còn về phần sau này em cũng không biết nữa." Trì Am bình tĩnh nói: "Nhưng em sẽ tiếp tục cố gắng, cho dù là vì chị hay là vì em."

Trì Mộng không nhịn được mà nghẹn ngào ra tiếng, nước mắt từng giọt lăn dài, sau đó ôm lấy cô khóc không ra hơi.

"Trì Am... Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với chúng ta như vậy... Đã cướp đi tính mạng của cha mẹ rồi, bây giờ lại muốn cướp mạng sống của hai chị em mình... Am Am, em nhất định phải sống cho thật tốt... Chị chỉ có một mình em thôi, chỉ còn mình em thôi, Am Am..."

Trì Am bị cô ấy khóc đến độ cảm thấy hơi phiền, nhưng lại hiểu rõ tại sao cô ấy như thế, chỉ đành an ủi nói: "Chẳng phải bây giờ em vẫn lành lặn hay sao? Chị xem, bây giờ trông chị cũng rất tốt đấy thôi, sau này chúng ta đều sẽ tốt."

Trì Mộng nghĩ tới mấy ngày nay tinh thần của mình khá tốt, bác sĩ cũng nói sức khỏe của cô ấy đang chuyển biến tốt đẹp, bèn nín khóc mỉm cười, sau đó nói: "Đúng vậy, Am Am, sau này chúng ta đều sẽ tốt."

Cô ngồi một lát với chị gái mình sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Trì Am trở lại phòng bên cạnh thì đã thấy Tư Ngang trở về rồi, cô vui vẻ nhào tới hỏi anh: "Bên chỗ Kỷ Tu nói như thế nào?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-834)