Thế giới 5 (2)
← Ch.193 | Ch.195 → |
Sau khi cúp điện thoại, trợ lý quay sang nói:
"Lục tiên sinh đã đồng ý, vậy tôi lập tức sắp xếp xe."
Chiếc xe đen vững vàng rời khỏi thôn núi, ngoài cửa sổ những rặng cây thưa dần, thay vào đó là đồng ruộng thẳng tắp và quốc lộ trải dài.
Giang Từ Vãn ngả người trên ghế da, khẽ nhắm mắt dưỡng thần. Tựa hồ chợt nhớ ra điều gì, cô lấy gương nhỏ ra, chậm rãi thoa thêm lớp son môi.
Thực lòng mà nói, cô cảm giác mình ở nơi này quá lâu, sắc mặt như kém đi mấy phần. Đợi về lại Kinh Thị, nhất định phải tỉ mỉ dưỡng nhan trở lại.
Sau khi tô son, khí sắc rõ rệt hồng hào hơn. Trong đầu Giang Từ Vãn lại vang lên câu nói quen thuộc của Lục Cảnh Thanh mỗi lần đều là "Màu son này đẹp, hợp với khí sắc của em."
Cô bĩu môi soi gương, nhét thỏi son vào túi, thầm lắc đầu. Đúng là người đàn ông hết thuốc chữa, ngay cả lời khen cũng khô khan, một chữ không thay đổi. Đến bảy tám chục tuổi, e rằng hắn vẫn chỉ biết nói một câu như thế.
Trợ lý ngồi ghế phụ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô. Màn hình điện thoại trong tay hắn sáng lên rồi tắt, như đang tra cứu gì đó.
"Anh đang xem gì vậy?" - Giang Từ Vãn bỗng mở miệng, khiến hắn giật mình, suýt làm rơi điện thoại.
"Không... không có gì." Hắn vội vàng tắt màn hình "Chỉ là xem đánh giá thẩm mỹ viện trên trấn, sợ tiểu thư không hài lòng."
Giang Từ Vãn khẽ đáp, không truy hỏi thêm. Cô hiểu rõ, những người này đều là người bên cạnh Lục Cảnh Thanh. Nói thì là chăm sóc, nhưng thật ra là giám thị, sợ cô lại giống lần trước mà chạy loạn.
Bất quá, cô cũng không dại dột. Sau lần bị dọa trong núi, đương nhiên chẳng dám tái phạm.
Xe dừng trước cửa thẩm mỹ viện.
Cô theo bản năng che mũi, mùi hương hỗn tạp thoát ra từ cửa nhỏ thấp kém quả thực khó ngửi.
Cô gái lễ tân mặc sườn xám lập tức tươi cười đón tiếp: "Tiểu thư muốn làm dịch vụ gì? Chúng tôi vừa nhập về tinh dầu hoa hồng, dưỡng da rất dễ chịu."
"Cho tôi gói dịch vụ đắt nhất." Giang Từ Vãn ngồi xuống sofa "Thêm cả chăm sóc tay, thời gian của tôi quý giá, các người làm nhanh lên."
"Vâng, mời tiểu thư theo tôi." Chuyên viên mỹ dung mời cô đi vào.
Trợ lý vốn định theo sau, nhưng lễ tân cản lại: "Nam giới không tiện vào phòng, có thể chờ ở phòng nghỉ ngoài này."
Hắn đành phải gật đầu: "Giang tiểu thư cứ yên tâm. Chúng tôi chờ bên ngoài, xong sẽ đưa về. Buổi tối đường núi khó đi."
"Ừm." Giang Từ Vãn gật nhẹ.
Dọc hành lang, tường dán vài tấm poster ngôi sao cũ, quạt trần kêu kẽo kẹt, môi trường quả thật tệ hại.
Cô ngồi xuống giường chăm sóc, nhìn thấy chuyên viên lấy ra bộ mỹ phẩm đơn sơ.
"Ở đây có cửa sau không?" Cô bất chợt hỏi.
Động tác của chuyên viên khựng lại, ánh mắt hơi kinh ngạc: "Có, nhưng bình thường khóa, để mấy thứ lặt vặt."
Giang Từ Vãn mỉm cười, гú_† r_🔼 hơn chục tờ tiền trăm đưa cho cô ta."Chốc nữa tôi nói đi vệ sinh, giúp tôi mở cửa sau. Tôi muốn ra ngoài hít thở, lát nữa sẽ quay lại. Coi như tôi vẫn ở đây, đừng nói lung tung."
Chuyên viên nhìn xấp tiền mà mừng rỡ, vội gật đầu: "Được, được ạ. Ngài là khách, ngài quyết định."
Không lâu sau, Giang Từ Vãn lặng lẽ chuồn ra cửa sau, bắt taxi thẳng tới khách sạn của Thương Minh Vũ.
Đến trước phòng, cửa không khóa. Cô đẩy nhẹ bước vào, liền thấy hắn đứng bên cửa sổ, tay cầm điếu thuốc.
"Vãn Vãn, cậu đến rồi à?" Hắn xoay người, vội dập tắt thuốc "Tôi còn tưởng cậu sẽ đến muộn."
Giang Từ Vãn thuận tay khóa cửa. Ánh mắt cô rơi xuống gạt tàn đầy mẩu thuốc, hiển nhiên hắn đã hút không ít.
"Không phải tôi bảo cậu bớt hút sao?" Cô mở toang cửa sổ, gió lạnh ùa vào "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, bác sĩ dặn quên rồi à?"
Thương Minh Vũ làm ra vẻ nhận sai: "Không hút nữa, chỉ là đợi cậu lâu quá, không kiềm chế được."
Hắn rút trong túi áo ra một chiếc hộp nhung, mở ra lấp lánh kim cương."Xem có thích không? Bạn tôi từ Nam Phi mang về, đặt thợ già gia công, sáng hơn lần trước."
Giang Từ Vãn nhìn kỹ, quả thật là bảo vật thượng hạng. Cô theo thói quen đưa tay sờ cổ mình trống rỗng.
Mấy ngày nay cô chẳng đeo gì quý giá, ở nơi thâm sơn cùng cốc này khoe giàu chỉ rước họa.
"Đeo ở đây à?" Cô nhướng mày, nhưng vẫn cầm lấy vòng cổ - "Cậu muốn trộm cướp trong trấn nhắm thẳng vào cổ tôi sao?"
"Có gì mà sợ? Có tôi ở đây." Thương Minh Vũ bật cười, trực tiếp giúp cô đeo lên.
Giang Từ Vãn cúi đầu soi, quả thật kiều diễm lạ thường."Đẹp thật."
"Cậu đeo gì cũng đẹp." Hắn đáp chắc nịch.
Cô bật cười đắc ý, chẳng hề khiêm tốn. Một lát sau, cô đưa tay tháo xuống.
"Không phải thích sao, sao lại tháo?" Hắn giữ lấy tay cô.
"Ở đây không tiện, dễ bị để ý. Về Kinh Thị tôi sẽ đeo thường xuyên. Giờ cất đi, lỡ mất thì sao."
"Hảo, nghe cậu." Hắn chịu nhượng bộ.
"À, còn hạnh nhân tô đâu? Tôi muốn ăn." Giang Từ Vãn gần như quên mất chuyện này, nhưng lại nhớ ngay.
"Ở kia kìa, biết cậu thèm, mau lại ăn đi." Hắn chỉ vào bàn đầy đồ ăn.
Cùng lúc đó, trợ lý đã báo tin cho Lục Cảnh Thanh.
Ngay khi Giang Từ Vãn lén chuồn ra cửa sau, bọn họ đã phát hiện. Nhưng nhớ lời dặn nếu cô nhất định đòi đi thì cứ để, miễn là phải giá-m 𝖘á-т chặt, tuyệt đối không để xảy ra sự cố.
Vì thế, họ âm thầm bám theo, rồi báo cáo ngay khi thấy cô bước vào khách sạn. Một chút tiền boa, lễ tân đã kể hết cô gái lên phòng của một thanh niên tuấn tú, còn mang theo vài người như thư ký hay vệ sĩ.
Lục Cảnh Thanh nhận tin, sắc mặt đen như mực.
Khách sạn.
Thanh niên trẻ.
Trong lúc hắn vắng mặt, cô lại vui vẻ đi gặp người khác, còn chẳng quản xa xôi.
"A." Khóe môi hắn nhếch lên, bật cười lạnh.
← Ch. 193 | Ch. 195 → |