Thế giới 4
← Ch.121 | Ch.123 → |
Thẩm Mộ Hành rũ mắt nhìn chằm chằm Giang Từ Vãn, trong ánh mắt vẫn mang theo một loại cảm xúc khó có thể nắm bắt.
Giang Từ Vãn vẫn không ngừng khóc, dòng nước mắt nóng hổi từ hốc mắt đỏ ửng tuôn rơi, lau mãi cũng không hết.
Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng sấm nối tiếp nhau không dứt, tựa như cũng đang thay cô mà bất bình.
Ngón tay thon dài của Thẩm Mộ Hành đặt lên vai cô, chậm rãi đẩy cô ra một khoảng cách nửa cánh tay.
Khoảnh khắc tia chớp xé tan màn đêm, ánh sáng trắng xóa chiếu rọi trên gương mặt hai người, làm nổi bật đôi mắt sưng đỏ của Giang Từ Vãn vì khóc quá nhiều.
Cô quật cường ngẩng đầu, hàng mi còn đọng nước mắt, trong mắt chứa chan uất ức.
Đôi mắt ướ·т á·† ấy cứ thế thẳng thắn đ*â*𝐦 ν*à*ο ánh nhìn thâm sâu của Thẩm Mộ Hành.
"Chuyện đêm đó, là tôi không đúng......" Giọng hắn trầm thấp nhưng rõ ràng truyền vào tai cô.
Thẩm Mộ Hành nghĩ, sẽ cho cô một khoản tiền để bù đắp.
Nhưng rồi hắn như sực nhớ ra điều gì, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm đó, Giang Từ Vãn vừa khóc vừa cầu xin hắn, muốn được tiếp tục ở lại Thẩm gia, còn nói rằng nếu rời khỏi Thẩm gia thì sẽ không còn nơi nào để đi, chỉ có thể lưu lạc đầu đường......
Nghe ý tứ trong lời cô thì ở thành phố A này, cô căn bản chẳng có nơi nào để đặt chân.
Thu hồi suy nghĩ, Thẩm Mộ Hành cụp mắt xuống, ngữ khí trở nên ôn hòa:"Căn biệt thự này, vài ngày nữa ta sẽ nhờ luật sư chuyển sang tên cô, xem như bồi thường cho cô."
Khu biệt thự cao cấp này là dự án năm đó Thẩm Mộ Hành đích thân khai thác, phần lớn bán cho những đối tác 🍳*⛎𝒶*𝐧 𝒽*ệ thân thiết, người bình thường cho dù có tiền cũng khó mà mua được. Hắn chỉ giữ lại vài căn vị trí tốt nhất cho bản thân.
Giang Từ Vãn đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt còn vương nước mắt, tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Thật sao?"
Một căn nhà như thế này, khẳng định vô cùng đắt giá.
"Tôi còn có thể lừa cô sao." Thẩm Mộ Hành dời ánh mắt đi, giọng nói vô thức mang theo chút tức giận không rõ là giận vì dáng vẻ ngây ngốc hiện tại của cô hay là giận chính mình, rõ ràng biết cô không thích hợp, vậy mà vẫn muốn đẩy cô xuống hố.
"Cảm ơn anh." Giang Từ Vãn khẽ đáp, hàng tóc rũ xuống che đi sự vui mừng nơi đáy mắt.
Cô thật sự sẽ có một căn nhà của riêng mình!
Tựa như đang nằm mơ vậy!
Giang Từ Vãn khựng lại một chút, đưa mắt nhìn quanh căn phòng tối đen, rồi hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây, mất điện rồi."
Bên ngoài mưa tuy có lớn nhưng trong phòng đóng kín cửa sổ lại oi bức, khiến người ta có chút khó thở.
Nếu không có điều hòa, căn bản là không thể nào ngủ nổi vào mùa hè.
"Tôi gọi người đến xử lý, có máy phát điện tạm thời." Thẩm Mộ Hành cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, hắn ngắn gọn dặn dò vài câu rồi cắt máy.
"Đi thôi." Hắn xoay người dẫn đầu, "Trước tiên xuống phòng khách đợi, bên đó mát hơn một chút."
"Được." Giang Từ Vãn nhìn bóng dáng cao ráo của hắn, trong bóng tối ⓒ-ắ-𝖓 п-𝐡-ẹ môi rồi nhanh chóng đi theo xuống lầu.
Ngoài cửa sổ lại lóe lên một tia chớp, chiếu sáng hai bóng người một trước một sau, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhỏ.
Đi xuống phòng khách.
Thẩm Mộ Hành tiện tay đẩy hé một cánh cửa sổ, mưa bụi tạt vào theo gió, hơi ẩm cuốn theo mùi bùn đất xộc tới.
Hắn mở một chiếc đèn dự trữ có nguồn điện, miễn cưỡng chiếu sáng một góc phòng khách.
Giang Từ Vãn nhìn chằm chằm bàn tay hắn, khớp xương rõ ràng.
Trong đầu bất chợt nhớ tới đêm đó, đôi tay này bóp chặt eo cô, ép cô xuống giường, cũng chính là dáng vẻ tùy ý như vậy, nhưng lại mang theo sức mê hoặc trí mạng.
"Lại đây ngồi." Thẩm Mộ Hành chỉ vào sofa.
Giang Từ Vãn do dự một chút, rồi ngồi xuống sofa đơn đối diện hắn.
Hai người nhất thời không nói gì.
Tiếng sấm ầm ì lăn qua, Giang Từ Vãn không nhịn được liếc nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần, theo bản năng co người lại.
"Rất sợ sét đánh?" Giọng Thẩm Mộ Hành trầm thấp hơn so với khi nãy, đã khôi phục lại ngữ khí thường ngày, lạnh nhạt, không mặn không nhạt.
"Vâng." Cô gật đầu, "Còn sợ bóng tối nữa."
Thẩm Mộ Hành bỗng khẽ bật cười: "Không ngờ cô nhát gan như vậy."
Hắn bước đến bên cửa sổ, trong tay không biết từ đâu r_ú_𝖙 𝓇_𝒶 một điếu thuốc, ánh lửa bật lên soi sáng đôi mắt hắn.
Ngọn lửa châm thuốc vừa lóe sáng, hắn ngẩng mắt nhìn cô.
Đường nét khuôn mặt dưới bóng tối sắc bén như được khắc, khóe môi kẹp điếu thuốc khẽ nhếch, mang theo vài phần hương vị nho nhã nhưng có chút bại hoại.
"Cũng không chỉ là sợ những thứ này......" Giọng Giang Từ Vãn ỉu xìu, ẩn chứa ủy khuất, "Trước kia có mấy đứa trẻ hư hỏng, luôn thích nhân lúc như vậy mà bắt nạt người khác."
Động tác Thẩm Mộ Hành khựng lại, tàn thuốc sáng lên rồi lụi tắt, ánh lên đáy mắt hắn càng thêm u tối.
Cũng chẳng có gì lạ, ở nơi như viện phúc lợi, đều là những đứa trẻ không cha không mẹ, tính cách kẻ thì bá đạo, kẻ thì hiền lành, tự nhiên dễ nảy sinh tranh chấp, mâu thuẫn.
"Chúng khi dễ thế nào?" Hắn phả ra một hơi khói, giọng khàn khàn, "Cô không có bạn nào giúp sao?"
Với tính cách của cô, lẽ ra cũng không đến mức bị cô lập.
Giang Từ Vãn chớp mắt, cảm thấy hắn dường như chỉ đang khách sáo hoặc có lẽ hắn vốn quen kiểu nói chuyện như vậy luôn theo bản năng muốn moi thêm thông tin từ người khác để phục vụ cho mình.
Dù sao thì hắn cũng lăn lộn thương trường nhiều năm, đấu trí với người, chắc chắn sẽ không thừa lời vô ích.
"Trong viện phúc lợi, nhiều đứa trẻ tính tình không tốt......" Cô nhớ lại, "Khi người lớn không có ở đó, bọn họ sẽ nhốt những đứa nhỏ yếu ớt trong phòng khác để bắt nạt hoặc cướp mất phần thịt trong bữa trưa, thậm chí ném đồ của bọn họ vào thùng nước bẩn......"
"Sau đó thì sao? Cô không phản kháng à?"
"Ban đầu đánh không lại, phản kháng cũng vô ích...... Nhưng sau này tôi lớn hơn, cũng mạnh hơn, đánh bọn chúng thảm hại" - Giang Từ Vãn ngẩng đầu nhìn hắn, cố tình giấu đi chuyện có Lâm Vũ Khâm che chở, "Từ đó về sau, không còn ai dám bắt nạt tôi nữa."
Thẩm Mộ Hành im lặng một lúc, nghĩ đến cô cũng chịu không ít khổ cực, cuối cùng vẫn an ủi một câu: "Đều đã qua rồi. Về sau sẽ không ai bắt nạt cô nữa. Cô phải sống tốt, đối xử tốt với chính mình một chút."
Không bao lâu, bên ngoài sân vang lên tiếng xe.
Một người đàn ông mặc đồ bảo hộ màu đen mang theo hộp dụng cụ bước vào, hơi cúi đầu chào Thẩm Mộ Hành: "Thẩm tiên sinh."
Máy phát điện dự phòng được khởi động, đèn chùm pha lê lần lượt sáng lên.
Mọi thứ khôi phục bình thường, Giang Từ Vãn liền muốn trở về ngủ nhưng Thẩm Mộ Hành lại chuẩn bị rời đi.
"Cô cứ ngủ ở đây, tôi đổi chỗ khác." Thẩm Mộ Hành nhìn cô, lúc này mưa ngoài trời đã nhỏ đi nhiều, "Trước khi sang tên căn nhà, tôi sẽ cho người dọn dẹp hết nơi này."
Ý hắn là dọn dẹp sạch sẽ đồ dùng cá nhân cùng cửa sổ bị gió bão làm hỏng hôm nay.
Giang Từ Vãn không ngờ hắn lại định đi ngay đêm nay.
Nhưng cho dù có đổi chỗ, chắc chắn hắn cũng chẳng về nhà, cùng lắm là đổi sang căn biệt thự khác hoặc ở khách sạn thì cũng có khác gì đâu?
"Nhưng tôi ở đây một mình rất sợ, tôi không dám ngủ." Giọng cô kéo dài, giống như móng vuốt mèo con cào nhẹ trong tim.
Động tác Thẩm Mộ Hành khựng lại.
Giang Từ Vãn ⓒ-ắ-п ɱô-ı, không nói thêm gì.
"Bên ngoài gió to lắm, tôi cứ cảm giác có bóng người ngoài cửa sổ. Hơn nữa tôi hoàn toàn xa lạ với nơi này. Trước kia ở viện phúc lợi, ban đêm ít nhất cũng có hơn mười người ngủ chung một phòng..."
Thẩm Mộ Hành nhíu mày, ánh mắt lướt qua bàn tay cô đang nắm chặt.
"Tôi thật sự rất sợ khi chỉ có một mình" Giọng cô càng lúc càng nhỏ.
Ánh mắt Thẩm Mộ Hành trầm xuống, trong lòng cũng có chút do dự.
Một lát sau, cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp.
"Đi ngủ đi." Sắc mặt hắn như thường, "Đêm nay tôi sẽ không đi."
← Ch. 121 | Ch. 123 → |