← Ch.880 | Ch.882 → |
Lần này thất bại, tỷ đệ Tiêu Bạch Lê chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, nếu lần sau còn muốn bắt người chỉ sợ lại càng khó.
Trác Chính cũng thất vọng: "Không nghĩ đến lại thất bại."
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc quả thật dạy dỗ rất tốt."
Bọn họ đoán sai sự tĩnh táo và thông minh của tỷ đệ Tiêu Bạch Lê, không ngờ đến dưới sự dạy dỗ của Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh, đã có thể phụ trách một phương rồi.
Thất sách nha!
Trước đó sát thủ muốn bắt Nhị lang, có người bị bắt sống.
Ở dưới tra hỏi của ám vệ hoàng gia, từ miệng bọn chúng moi ra không ít tin tức.
Thủ lĩnh ám vệ dẫn người tìm đến tòa tiểu viện kia, phát hiện đám người Trác Chính.
Chẳng qua hắn ta không có bức dây động rừng và tự tiện chủ trương, mà trở về phủ Tri phủ bẩm báo lại với Nhị lang.
Nhị Lang quả quyết phân phó: "Trước tiên các ngươi giám thị bọn chúng, ta tìm người phối hợp bắt bọn chúng lại."
Trước đó để cho Trác Chính chạy, lần này nếu phát hiện tung tích, tất nhiên không thể bỏ qua nữa.
Thủ lĩnh ám vệ gật đầu: "Vâng!"
Sau khi hắn ta rời đi, Nhị lang viết một bức thư để cho một ám vệ đưa cho Lương Minh Vũ của Cẩm vương phủ.
Hiện tại trong tay cậu không đủ người, tìm thế tử Lương Minh Vũ này đi bắt người rất thích hợp.
Lương Minh Vũ nhận được tin tức cũng không do dự, chẳng những điều động một nhóm thị vệ tinh nhuệ của Cẩm vương phủ, còn đích thân dẫn người đi bắt người.
Lúc này đám người Trác Chính vẫn đang thương nghị, tiếp theo phải làm như thế nào bắt được Tiêu Bạch Lê và Tiêu Hàn Duật.
Tiếp đó đã bị Lương Minh Vũ dẫn người phá cửa đi vào, bắt hết toàn bộ bọn họ.
Hôm nay người không đến đây bàn bạc, hoặc đột nhiên chạy mất, cũng đều bị ám vệ hoàng gia thành công bắt lại.
Trác Chính không ngờ tới sẽ bị người mình chán ghét bắt được.
Hắn ta bị gông xiềng, không ngừng giãy giụa nhìn Lương Minh Vũ, "Ngươi biết thân phận của ta không?"
Lương Minh Vũ nhướng mày: "Ngươi không phải là nghiệt chủng của công chúa tiền triều sao?"
Trác Chính đen mặt: "Mời ngươi tôn trọng một chút, ta và ngươi chảy cùng dòng máu."
Tiếp đó hắn ta nói: "Ta cũng là con trai của phụ vương."
Thật ra từ chỗ Tiêu Hàn Tranh, Lương Minh Vũ đã sớm biết được thân phận của Trác Chính.
Hắn ta làm ra bộ dạng kinh ngạc: "Thì là ngươi là nghiệt chủng của phụ vương và công chúa tiền triều."
Trác Chính tức giận: "Ta muốn gặp phụ vương."
Trước đó hắn ta không nghĩ mình bị bắt, hắn ta không muốn chết.
Bây giờ chỉ có phụ vương mới có thể cứu hắn ta.
Lương Minh Vũ liếc một cái đã nhìn ra suy nghĩ của Trác Chính: "Được, ngươi muốn gặp, ta liền thỏa mãn ngươi."
"Mang hắn về phủ Cẩm vương, những người khác thì áp giải vào đại lao."
Cẩm vương phủ
Lương Minh Vũ mang theo Trác Chính đi gặp Cẩm vương.
Khi thấy cẩm vương gầy như que củi, sớm đã không còn tinh thần hăm hở, giống như già hơn hai chục tuổi, Trác Chính không dám tin tưởng.
Vành mắt của hắn ta đỏ lên, lập tức đi nhanh quỳ xuống mép giường: "Phụ vương, ngài đây là làm sao?"
Lương Vũ Thuân nữa sống nửa c. h. ế. t ngồi trên giường, thấy con trai riêng của mình cũng không kích động gì.
Gã biết khẳng định là tiểu tử này bị bắt, nếu không cũng sẽ không chạy đến đây, bọn họ cũng không có bao nhiêu tình cha con.
Ngược lại sau khi Lương Minh Vũ đi vào cửa, khuôn mặt bình tĩnh của gã lộ ra vẻ tức giận, cố gắng hết sức giơ tay lên giống như muốn mắng người: "A a a a..."
Nghiệt tử này, tại sao còn không đi chết.
Lương Minh Vũ cười nói: "Phụ vương yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngài chăm sóc cho đứa đệ đệ khác mẹ này."
Mấy ngày nay hắn ta đã nghĩ thông suốt, hắn ta rất nhớ mẹ ruột, vì vậy cũng không nhịn được ngày càng oán trách người cha ruột Cẩm vương này.
Cũng biết từ đầu đến cuối chỉ có một người mẹ ruột là Hoa trắc phi lo nghĩ cho mình, hơn nữa sắp xếp tương lai cho hắn ta.
Nếu phụ vương này còn cầm quyền, tương lai tám chín phần hắn ta sẽ không thể nào tiếp tục làm thế tử.
Hoặc là cha ruột tạo phản thất bại, hắn ta cũng sẽ bị c. h. é. m đầu theo.
Lời này đã chọc giận Lương Vũ Thuân, gã lại y y nha nha hồi lâu, ai cũng nghe không hiểu.
Gã đối mặt với ánh mắt không dám tin của Trác Chính, đột nhiên cảm thấy khó chịu lại tức giận.
Tiếp đó giận đến mức phun ra ngụm máu, ngất đi.
Đây chính là di chứng sau khi trúng độc, không thể quá tức giận, nếu không dễ dàng không chịu nổi mà ngất đi.
Trác Chính hoàn toàn ngẩn ra: "Phụ vương đây là bị làm sao?"
Ở bên ngoài Cẩm vương phủ chỉ nói Bắc vương hạ độc Cẩm vương, cũng không nói biến thành như vậy!
Chẳng những thân thể vô cùng yếu ớt, thậm chí ngay cả nói cũng không được.
Lương Minh Vũ lạnh nhạt nói: "Chính là bộ dạng ngươi thấy đó."
"Người cũng đã thăm xong, ngươi cũng nên hết hy vọng đi, mặc kệ là công chúa tiền triều hay là Cẩm vương cũng không cứu được ngươi đâu."
"Nở mặt chúng ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ, ta xin khuyên ngươi một câu, biết điều thì khai ra những gì mình biết, như vậy còn có thể có một con đường sống."
Trác Chính chính là huyết mạch mà công chúa tiền triều coi trọng nhất, còn nắm giữ không ít thứ, trong thư Tiêu Hàn Dật gửi đến đã nhấn mạnh, để cho hắn ta ép hỏi ra.
Nhưng vậy cũng có thể lấy Trác Chính làm lễ vật, công thệm chủ động thỉnh cầu triệt phiên, giao quân đội Cẩm vương phủ nuôi ra, đưa đi kinh thành đầu hàng với Hoàng đế.
Bây giờ binh phù nằm trong tay Tiêu Hàn Tranh, đây cũng là hắn ta cố ý, vì muốn giao hảo với Tiêu gia, vì có thể thuận lợi kế thừa Cẩm vương phủ, làm một Quận vường nhàn tản vô hại.
Đột nhiên Trác Chính cảm thấy sau lưng có chút lạnh, lần này thật sự đã hết thật rồi.
Sau đó hắn ta bị Lương Minh Vũ cho người dẫn đi, lần này không phí báo nhiêu sức lực đã hỏi được không ít thứ.
Chủ yếu là Trác Chính đã tuyệt vọng, vì bảo vệ tính mạng không quan tâm đến những cái khác.
Rất nhanh, Lương Minh Vũ đã lấy được tin tức quan trọng, sau đó tự mình đưa cho Tiêu Hàn Dật.
Nhị Lang thấy tin tức, lập tức dùng phi ưng truyền đi.
Đây là phi ưng gần đây tẩu tẩu nuôi dùng để đặc biệt truyền tin, tốc độ nhanh gấp mấy lần bồ cầu đưa thư.
Lúc này đưa tin tức, mấy giờ sau là có thể đến biên ải.
Chạng vạng tối, một con hùng ưng bay vào doanh trướng của Thời Khanh Lạc.
Nó đậu xuống bàn, khát vọng nhìn Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc cầm một chén nước đựng linh tuyền ra đặt trước mặt nó, đưa tay lấy xuống ống trúc nhỏ trên chân nó.
Đây là con ưng bị thương mà lúc ở ngoài thành nàng vô tình cứu được, sau khi đút mấy lần linh tuyền, nó vô cùng ỷ lại nàng
Vì vậy nàng để cho nó giúp đỡ đưa thư, mỗi lần trở về cũng sẽ cho nó uống linh tuyền xem như thù lao.
Thời Khanh Lạc xem xong tin tức, trên mặt lộ mấy phần thận trọng.
Đưa tay vuốt lông chim ưng: "Ta có chuyện phải đi ra ngoài, sau khi uống xong đừng đi, chờ ta về."
Vốn dĩ ưng đã vô cùng thông minh, sau khi uống mấy lần linh tuyền, càng có linh tính hơn, vì vậy đại khái nghe hiểu ý của Thời Khanh Lạc.
Vì vậy kêu một tiếng với Thời Khanh Lạc, ý là đã biết.
Thời Khanh Lạc cầm tin tức đi đến chủ doanh trướng, đây là chỗ dùng để nghị sự.
Binh lính canh cửa thấy Thời Khanh Lạc, trước cười cung kinh hành lễ, nghe được nàng muốn gặp Tiêu đại nhân, trực tiếp cho vào.
Lúc này Tiêu Hàn Tranh và mấy vị chủ tướng Đại Lương đang thương nghị kế hoạch tác chiến.
Thấy Thời Khanh Lạc đi vào, những người khác cũng sững sốt, nhưng cũng không nói gì.
Nếu đổi thành những nữ nhân khác dám chạy vào trọng địa thương nghị quân sự, bọn họ nhất định sẽ quát lên.
Nhưng nếu lại là Phúc Bảo quận chúa, từng người đều không mắng được, còn lộ ra nụ cười hiền hòa nhất.
Đồ đệ của lão thần tiên không thể chọc nổi!
Tiêu Hàn Tranh biết nhất định là tiểu tức phụ có chuyện, nếu không sẽ không đột nhiên đến.
← Ch. 880 | Ch. 882 → |