← Ch.191 | Ch.193 → |
Hiện tại nhìn thấy đối phương càng ngày càng không thành thục ổn trọng, từ khi tới kinh thành đến sau khi nổi danh cưỡi ngựa b. ắ. n cung ở thư viện, cậu em vợ này cũng càng ngày càng tâm cao khí ngạo.
Điều này làm cho ông ta không khỏi đột nhiên nhớ tới đứa nhi tử tuấn nhã xuất trần ổn trọng trong thôn.
Ông ta thở dài tiếc nuối trong lòng.
"Nương, người đừng nóng giận, ta sẽ nói chuyện với đệ ấy."
"Chỉ là người cũng nên nghĩ cho ta nhiều hơn, đừng động một chút là chạy ra bên ngoài nháo."
Ông ta thấm thía nói: "Ta mất mặt mũi, phủ tướng quân mất mặt mũi, người đi theo ta cũng càng không có mặt mũi."
Trước dỗ cho những người này ổn định một đoạn thời gian, sau đó lại nghĩ cách dụ dỗ mấy đứa cháu trai đi đánh bạc, rồi đuổi người trở về.
Gương mặt Tiêu lão thái ủy khuất không thôi, "Ta làm như vậy còn không phải do bị tức phụ của ngươi cùng cậu em vợ khi dễ, ta sao có thể nhịn xuống."
"Về sau chỉ cần bọn họ đừng tới trêu chọc ta, ta sẽ cố chịu đựng."
Trong lòng bà ta phi một tiếng, quả nhiên đứa súc sinh này còn về phe con hồ ly tinh và tiểu súc sinh kia.
Tiêu Nguyên Thạch mệt trong lòng, còn dỗ dành thêm một lúc, muốn cho đám người lão thái thái đi Kinh Đô Phủ Doãn, chủ động hủy bỏ báo án.
Lão thái thái vừa nghe liền nổi giận, "Không được, đồ vật nhà chúng ta đều bị trộm đi, phải để người quan phủ bên trên đến tra xét."
Bà ta khuyên bảo ngược lại: "Ngươi cũng đừng ngốc, đó là vật vua ngự ban, nếu thật sự mất đi, cái chức vị tướng quân này của ngươi còn có thể giữ được sao?"
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Người biết đến cái này, còn đi báo án?
Sao ông ta lại xui xẻo như vậy, có đám người thân đã ngu không ai bằng mà còn tự cho là thông minh.
"Nương, người có chút hiểu lầm, vàng và mấy vật vua ban, ta đã đặt riêng ở địa phương khác, không có nói cho người biết."
"Cho nên người bảo đại ca bọn họ đi triệt án đi, nháo càng lớn thì người một nhà ta càng mất mặt."
Bởi vì ở nhà không người ngoài, cho nên lão thái thái không cần nhịn xuống.
Giơ tay tát vào mặt Tiêu Nguyên Thạch một cái, "Cái đứa bất hiếu súc sinh, ngươi đem tiền bạc và vật phẩm quý giá dời đi, ngươi đây là đang đề phòng ai?"
"Súc sinh ngươi là từ trong bụng ta đẻ ra, vậy mà ngươi đề phòng nương mình là ta, ngươi phải bị thiên lôi đánh cho chết."
Những lời bà ta mắng đều là những câu xuất ra từ trong lòng.
Những người khác trong Tiêu gia cũng tức giận không nhịn được, việc này quả nhiên là có lão nhị tham gia.
Tiêu Nguyên Thạch bị một cái tát đánh cho phát ngốc.
Ông ta cũng là lần đầu tiên bị lão thái thái tát, đặc biệt là còn ở trước mặt tiểu kiều thê và cậu em vợ.
"Nương, các người trong lòng nghĩ như thế nào, trong lòng chính mình cũng tự rõ, phủ tướng quân không phải là nơi các người có thể tùy ý giương oai."
Ông ta cực kỳ tức giận, "Về sau các người đều đừng đi ra ngoài, từ hôm nay trở đi ở yên tại phủ tướng quân cho ta, ăn ngon uống tốt đều không thiếu phần các người."
Lão thái thái cũng nổi giận, bà ta giơ tay vỗ vỗ trên bàn.
"Như thế nào, ngươi còn muốn cấm túc chúng ta?"
"Súc sinh ngươi, ta nói cho ngươi biết không có cửa đâu."
"Ta đã cùng lão thái thái đối diện hẹn xong rồi, ngày mai cùng bà ấy đi dạo phố."
Bà ta uy h. i. ế. p ngược lại nói: "Nếu ngươi không cho ta đi ra ngoài, để bà ấy chủ động tới tìm ta, ta sẽ nói ngươi ngược đãi nương thân sinh, nhốt ta trong phòng chất củi, không cho ta ăn cơm, không cho ta đi ra ngoài."
Thời Khanh Lạc suy nghĩ quả đúng như thần, vậy mà còn dự tính được đứa lão nhị súc sinh này muốn tìm cớ cấm túc bọn họ.
Còn may là bọn họ nghe kia nha đầu nói, nháo lên ở cửa lớn tìm đường lui, bằng không thì phiền toái rồi.
Tiêu Nguyên Thạch trợn to hai mắt, nhìn lão thái thái bằng ánh mắt khó tin.
Nương của ông ta quá ác độc, lại có thể trợn tro mắt nói bậy như vậy.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ông ta nhốt thân nương ở phòng chứa củi, còn không cho ăn cơm, vậy ông ta còn làm người được sao?
Từ khi nào mà lão thái thái làm việc đều sẽ chừa lại đường lui?
Còn đang suy nghĩ, Tiêu lão đại ở bên cạnh xì một tiếng: "Lão Nhị, ngươi đùa giỡn thật quá đáng."
"Chúng ta từ xa bán nhà bán đất đến thăm ngươi, ngươi lại đối xử với cha nương và chúng ta như vậy."
"Còn muốn cấm túc chúng ta, ngươi nằm mơ đi."
"Chúng ta đã hẹn với bằng hữu bên ngoài."
"Nếu như chúng ta không ra khỏi phủ Tướng quân trong ba ngày thì bọn họ sẽ giúp chúng ta viết cáo trạng đưa đến Kinh đô Phủ doãn, tố cáo ngươi ngược đãi giam cầm cha nương cùng huynh đệ."
Trong lòng ông ta rất vui mừng, cũng may trong thư của Thời Khanh Lạc có nhắc nhở.
Ông ta đã bảo Đại Lang và Nhị Lang viết mấy tờ cáo trạng, giả dạng thành thư sau đó đưa cho bằng hữu ở gần đây cùng với tiểu nhị của quán rượu kia.
Chỉ cần bọn họ không ra khỏi phủ Tướng quân trong ba ngày, sẽ bảo những người đó giúp mang phong thư đến Kinh đô Phủ doãn.
Bọn họ cũng sợ bị giam cầm ngược đãi, hoặc là giống như Thời Khanh Lạc nói, nói không chừng lão Nhị sẽ mất trí g. i. ế. c c. h. ế. t bọn họ.
Đến lúc đó giam cầm ở phủ Tướng quân, rồi hạ thuốc, từ từ sinh bệnh mà c. h. ế. t đi, bọn họ đến chỗ khóc cũng không có.
Tiêu Hàn Tranh cũng từng bị người khác cố ý hạ thuốc làm cho sốt cao không ngừng, nếu như không phải Thời Khanh Lạc sung hỷ giải trừ vận xui, không chừng đã bị hại c. h. ế. t rồi.
Thời Khanh Lạc nói chuyện này chính là do phu thê lão Nhị sai khiến, lời này bọn họ vẫn là tin tưởng.
Dẫu sao thì có thể lấy mấy trăm lượng bạc ra mua chuộc lang trung, lại có ý đồ mưu hại, cũng chỉ có phu thê lão Nhị mới làm được.
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, đây chính là nhi tử thân sinh của lão Nhị, mà lão Nhị còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, càng không nói đến những huynh đệ cách một tầng như bọn họ.
← Ch. 191 | Ch. 193 → |