← Ch.159 | Ch.161 → |
Lần này nàng không muốn Bạch Hủ và những thương nhân khác lũng đoạn các sản phẩm nàng tạo ra.
Nàng muốn dựa vào sản phẩm mới để thu hút nhiều thương nhân tới bán sỉ.
Như vậy mới có thể thúc đẩy nền kinh tế của huyện Nam Khê.
Đối với những từ ngữ mới mẻ nghe được từ tiểu tức phụ, Tiêu Hàn Tranh đã sớm quen thuộc rồi.
Hiển nhiên chỉ trước mặt hắn nàng mới nói vậy, khi ra ngoài Thời Khanh Lạc luôn cẩn thận lời ăn tiếng nói.
"Cái này chúng ta có thể thử, ta cảm thấy suy nghĩ của nàng rất tốt."
"Chúng ta có thể cùng Mạc Thanh Lăng trò chuyện bàn cách phát triển huyện Nam Khê."
Nếu có sự trợ giúp của tri huyện, thì làm việc sẽ dễ dàng hơn.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng là phải nói chuyện với với Mạc Thanh Lăng."
Nàng mỉm cười nhìn hắn: "Ta nghĩ chuyện hệ trọng này nên giao cho huynh, tướng công."
Nàng thích làm mấy công việc không cần giao tiếp bên ngoài, việc ngoại giao đối đãi nên để Tiêu Hàn Tranh.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Được rồi, cứ để cho ta."
Hắn hỏi: "Việc chế tạo nhang muỗi nangd đều muốn để phụ nhân làm?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Đúng vậy, nhang muỗi không cần tốn nhiều công sức để chế tạo, cho nên những phụ nhân có thể kiếm được chút tiền, sống thẳng lưng ở nhà chồng một chút."
"Đôi khi muốn mua đồ ăn cho nhi tử, cũng không cần bị công công bà bà mắng mỏ hay phải lén lút mua."
"Sinh hoạt hàng ngày cũng sẽ tốt hơn, mỗi năm có thể mua thêm một bộ quần áo, thậm chí có thể mua cả son phấn hay phụ kiện làm đẹp."
Nàng đã gặp qua rất nhiều lần, nhiều bà bà trong thôn hay vô cớ mắng mỏ con dâu.
Vào thời cổ đại, nam tôn nữ ti, địa vị trong xã hội và gia đình của nữ nhân không cao.
Thời Khanh Lạc không phải là không thực tế muốn thay đổi cái gọi là bình đẳng giữa nam và nữ.
Trong điều kiện cho phép nàng vẫn muốn thử sức cải thiện đời sống của nữ nhân.
Nàng cảm thấy dù ở thời hiện đại hay thời cổ đại, chỉ cần kiếm được tiền, có thu nhập thì không cần nhìn mặt người người khác mà sống, cũng có thể đứng thẳng lưng hiên ngang mà đi.
Ở thời hiện đại, nàng đã thấy rất nhiều, cơ sở kinh tế quyết định địa vị trong gia đình.
Tất nhiên, ngoại trừ những người đã được người khác giúp đỡ nhưng vẫn không thể đứng lên được.
Mặc dù quận huyện của họ không quá nghèo, nhưng họ chắc chắn không phải là quận huyện giàu.
Rất nhiều phụ nhân trong thôn đều là mặc hai hoặc ba bộ quần áo trong suốt cả năm, rách thì vá lại rồi tiếp tục mặc
Tiểu hài tử cũng vậy, mặc quần áo cũ nát không nói, nàng thấy nhiều đứa trẻ trong làng còn để chân trần chạy khắp nơi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, trong thôn những người có thể đi một đôi giày vải vào mùa đông là những người có gia cảnh rất tốt.
Hầu hết mọi người đều đi dép rơm trong ngày mưa đến ngày tuyết rơi.
Nàng muốn thay đổi những điều này, chẳng sợ bản thân nhỏ bé cũng không quan trọng, chỉ cần bắt đầu thay đổi từ những người xung quanh nàng, mọi chuyện sẽ dần chuyển biến tốt hơn.
Những lời này làm Tiêu Hàn Tranh vô cùng cảm động.
Tiểu tức phụ quả là người có tấm lòng bao dung.
"Được rồi, dù làm gì thì ta cũng sẽ giúp đỡ nàng."
Hắn duỗi tay ra ôm lấy Thời Khanh Lạc: "Kỳ thi sang năm ta nhất định sẽ cố gắng thi đậu, làm chỗ dựa vững chắc cho nàng."
Đối với việc thi khoa cử hắn càng vội vàng hơn.
Xưởng làm ăn của Thời Khanh Lạc ngày một nhiều hơn to lớn hơn, hắn phải nhanh chóng trưởng thành để có thể làm chỗ dựa cho nàng.
Thời Khanh Lạc ôm lấy Tiêu Hàn Tranh, ngửi mùi mực thoang thoảng trên người hắn: "Đương nhiên rồi, tướng công là chỗ dựa vững chãi nhất của ta."
Sau đó nhân tiện nhéo nhéo eo Tiêu Hàn Tranh, vậy mà độ đàn hồi cũng rất tốt nha.
Sau khi Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại, hắn ăn uống đầy đủ công thêm mỗi ngày đều rèn luyện, dáng người ngày càng tốt.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của tiểu tức phụ không ngừng làm loạn trên eo mình, đột nhiên Tiêu Hàn Tranh có chút phản ứng.
Hắn bối rối buông Thời Khanh Lạc ra: "Ta đi rửa mặt trước."
Nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh chạy trối c. h. ế. t đi rửa mặt, Thời Khanh Lạc không thể nhịn được cười.
Chao ôi, tiểu tướng công của nàng thật ngây thơ.
Sau khi rửa mặt xong, Thời Khanh Lạc thấy Tiêu Hàn Tranh đã dẫn theo Tiêu tiểu muội và Nhị Lang đánh Thái Cực quyền.
Nàng cũng nở nụ cười bước đến tham gia.
Lúc ăn sáng, Tiêu tiểu muội tò mò hỏi: "Tẩu tẩu, muội thấy hôm nay tẩu rất vui!"
Thời Khanh Lạc mím chặt khóe môi: "Ừ, hôm nay tâm trạng ta rất tốt."
Nàng lập tức thay đổi chủ đề: "Tối hôm qua muội có bị muỗi đốt không?"
Tiêu tiểu muội cười nói, "Không có, nhang muỗi tẩu làm thật sự rất hữu ích."
Nhị Lang cũng nói: "Đúng vậy, ngày nào đệ cũng bị muỗi đốt, nhưng hôm nay không có muỗi đốt nữa."
Lại nhìn Thời Khanh Lạc đầy ngưỡng mộ: "Tẩu tẩu thật lợi hại!"
Thời Khanh Lạc cười nhẹ: "Ta là tẩu tẩu của hai đứa, đương nhiên sẽ rất lợi hại rồi!"
Tiêu Hàn Tranh đang uống cháo, trong mắt đầy ý cười, quả nhiên tiểu tức phụ không bao giờ biết khiêm tốn là gì, thật đáng yêu.
Sau đó, Thời Khanh Lạc nói với Tiêu mẫu: "Nương, ta muốn tuyển một nhóm phụ nhân để làm nhang muỗi, đến lúc đó phải phiền nương quản lý họ rồi."
Bà bà nàng là một người siêng năng lại cần mẫn.
Nàng mong đối phương có thể tự lập tự cường, từ bây giờ bắt đầu bồi dưỡng đi.
Để bà bà quản lý đám người làm nhang muỗi, hẳn có thể rèn luyện được ít nhiều.
Không cần sau này sẽ trở thành một nữ nhân mạnh mẽ hay một con hổ cái, nhưng nếu gặp lại đôi nam nữ cặn bã kia thì ít nhất cũng có thể tát cho hai người kia vài cái tát, hoặc trực tiếp mắng mỏ đôi nam nữ đê tiện kia không dám ngẩng đầu lên.
Tiêu Hàn Tranh vẫn chưa biết, tiểu tức phụ muốn huấn luyện nương mình trở nên mạnh mẽ, tương lai khi hắn biết thì đã quá muội, nương khi ấy đã quá mạnh mẽ rồi.
← Ch. 159 | Ch. 161 → |