← Ch.147 | Ch.149 → |
Không thể đi chỗ dạy ở huyện thành quá sớm, nếu không Ngô gia và tri phủ sẽ không thể ra tay.
Cũng không thể quá muộn, nếu không khi tri phủ phái người tới đòi, bọn họ không cho thì chính là bất kính với Thánh Thượng.
Cần phải tính toán thời gian thật cẩn thận, mới có thể tính kế Ngô gia và tri phủ, một lưới tóm gọn.
"Này rất vừa vặn, việc đắn đo thời gian này giao cho huynh." Thời Khanh Lạc vừa nghe liền biết ý của hắn.
Nếu như tri phủ kia phái người đến lấy phương pháp, mà bọn họ vừa vặn truyền phương pháp chế băng cho toàn bộ huyện thành biết.
Vậy chính xác là muốn tiếp tục giảng dạy?
Hay là dừng lại?
Cho nên người rơi vào tình huống xấu hổ không phải bọn họ, tuyệt đối là tên tri phủ kia.
Lại thả ra tin đồn, quan hệ giữa tri phủ và Ngô gia không bình thường, Ngô gia từng uy h. i. ế. p lại dụ dỗ bọn họ.
Chỉ cần là người không ngốc, đều sẽ đoán được tri phủ là vì ích lợi của mình mới đến lấy phương pháp. Điều này chẳng khác nào động chạm phá hủy lợi ích của mọi người, cho dù có người học được cách làm băng, nhưng sẽ không thể sử dụng được, trong lòng sẽ không thoái mái.
Đồ đệ của lão thần tiên dạy mọi người, ngươi dựa vào cái gì muốn chiếm làm của mình? Đó là của tất cả mọi người.
Bởi vậy các bá tánh sẽ có ấn tượng xấu về tri phủ và Ngô gia kia.
Thời Khanh Lạc phát hiện tiểu tướng công nhà mình cũng rất xấu xa, nhưng mà nàng thích.
Tiêu Hàn Tranh quạt cho nàng, trong phòng đặt mấy chậu băng, nàng cũng dần dần không còn nóng nữa, tựa vào ghế dựa ngủ thiếp đi.
Ghế dựa là vật gần đây Thời Khanh Lạc cố ý mời thợ mộc làm, lót một lớp đệm thật dày, mặt trên lại trải một cái chiếu mát, mềm nhưng không nóng.
Nhìn tiểu tức phụ ngủ, làn da của nàng không còn vàng vọt như lúc mới gặp, đã trắng lên không ít, trên mặt cũng có chút thịt rồi.
Cũng có thể chậm rãi nhìn ra, dung mạo của nàng không tầm thường.
Ở kiếp trước Tiêu Hàn Tranh đứng ở địa vị cao, gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng hắn lại không cảm thấy có gì khác biệt.
Nhưng hiện tại nhìn khuôn mặt gầy yếu của tiểu tức phụ, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp.
Hắn nhìn một hồi rồi bật cười, chẳng lẽ đây gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?
Hắn đi đến, ôm người đặt lên giường.
Sau đó thì cầm một quyển sách, vừa quạt cho Thời Khanh Lạc, vừa đọc sách.
Có băng, mùa hè này mát mẻ hơn trước nhiều.
Buổi chiều hôm đó, gã sai vặt bên cạnh Ngô đại thiếu gia cưỡi ngựa đi phủ thành.
Buổi tối, gã sai vặt kia lại cưỡi ngựa trở về Ngô gia.
"Thiếu gia, đây là thư của ngài."
Ngô đại thiếu gia nhận lấy thư nhìn một chút, trên mặt lộ ra một tia bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy, sao gã lại không nghĩ đến, để dượng trực tiếp phái người đến lấy phương pháp chế băng đầy danh chính ngôn thuận.
Chỉ cần nói phương pháp này phải dâng lên kinh thành, dù là Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cũng không dám phản kháng và vi phạm, nếu không chính là đại bất kính.
Gã phất phất tay, "Ngươi đi xuống đi, ngày mai khách quý phủ thành đến, lập tức đến báo."
Sau đó cầm thư đi tìm Ngô gia chủ.
Hai người thương lượng chờ ngày mai người tri phủ vừa đến, bọn họ sẽ lập tức dẫn người đi đòi phương pháo của Thời Khanh Lạc.
Nếu không sợ xuất hiện biến số gì đó, tất nhiên là càng sớm lấy được càng tốt.
Bởi vì ban ngày Thời Khanh Lạc chỉ nói chuyện này trong thôn, cho nên tạm thời không có truyền đến huyện thành.
Ngô gia càng không biết, Thời Khanh Lạc đã ném cho bọn họ một cái nồi bị người ta chửi rủa.
Vì thế hai cha con còn mơ mộng đến chuyện không tốn một xu liền có thể lấy được phương pháp.
Phu thê Thời Khanh Lạc, đã đào xong hố giúp bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hàn Tranh mang một ít đá tiêu đi huyện nha.
Mạc Thanh Lăng nghe nói Tiêu tú tài muốn gặp mình, còn có chút ngạc nhiên.
Hắn nghe qua danh tiếng Tiêu Hàn Tranh, là tiểu tam nguyên đầu tiên của huyện Nam Khê, tài danh không nhỏ.
Nhưng điều khiến hắn ta có ấn tượng sâu sắc nhất, là lần trước tiểu tức phụ của Tiêu Hàn Tranh đến tố cao Thạch thầy thuốc.
Vốn dĩ hắn ta cũng đang có việc phải làm, nhưng nghe xong liền bỏ xuống, bảo người gọi Tiêu Hàn Tranh tiến vào.
Tiêu Hàn Tranh là tú tài, gặp quan không cần phải quỳ lạy hành lễ.
Hắn cúi người trước mặt Mạc Thanh Lăng chào hỏi, "Học sinh gặp qua đại nhân!"
Mạc Thanh Lăng nhìn thiếu niên ôn nhuận như ngọc, ưu nhã nhẹ nhàng bước vào, tức khắc không khỏi sinh ra vài phần thiện cảm.
Khí chất này của Tiêu Hàn Tranh, một chút cũng không giống thư sinh nhà nghèo nơi huyện nhỏ.
Mà Mạc Thanh Lăng chỉ lớn hơn vài tuổi so với Tiêu Hàn Tranh, nhưng đối với người tài cũng thế hệ, hắn ta vẫn rất thưởng thức.
Trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười, "Miễn lễ, mời ngồi!"
Hắn ta hỏi thẳng vào vấn đề: "Ngươi hôm nay tới gặp ta, có việc gì?"
Công việc của hắn ta cực kỳ bận rộn, không có dư thời gian để lãng phí.
Tiêu Hàn Tranh biết tính tình của Mạc Thanh Lăng.
Hắn cũng thẳng thắn nói ra lý do đến đây, "Hôm nay đến đây có chuyện thương lượng với đại nhân."
"Sư phụ của nương tử ta từng đã dạy cho nàng cách làm băng, mà nàng là người trọng tình nghĩa, luôn ghi nhớ ân tình của sư phụ đã chỉ dạy, cho nên nhờ ta tới chính là muốn đem cách làm băng này truyền bá ra ngoài."
"Chỉ cần là ai muốn học cách chế băng, đều có thể học được."
"Trước đây Ngô gia đã từng đến nhà muốn mua lấy phương pháp này, nhưng nương tử ta lại không muốn lãng phí tâm huyết sư phụ đã dạy, cho nên liền cự tuyệt."
"Nếu sau này chúng ta ở trong thôn dạy mọi người cách làm băng, sợ rằng người Ngô gia sẽ không để yên mà tìm cách phá hoại."
"Cho nên hôm nay ta liền nghĩ đến xin chỉ thị của đại nhân, muốn mượn chỗ trống trong huyện nha, dạy mọi người cách làm ra băng."
"Nếu làm được thì trước hết có thể cho người trong huyện thành có bồn băng giải nhiệt, , thứ hai cũng có thể tạo ra một ít đồ uống giải nóng."
← Ch. 147 | Ch. 149 → |