← Ch.010 | Ch.012 → |
Đối với tính cách của Tiêu mẫu, Thời Khanh Lạc lại hiểu thêm một chút.
Nhân phẩm không tồi, chỉ là tính cách quá mềm mại dễ bị bắt nạt.
Nàng ném cho Tiêu mẫu một cái ánh mắt "Cứ yên tâm".
Sau đó nhướng mày với Tiêu đại bá mẫu, "Hôm nay ta cứ quản cái việc này đó."
Ở trong thôn, Tiêu đại bá mẫu có tiếng là người đàn bà đanh đá, chính là không có đối thủ trong đám đàn bà trong thôn, cũng rất ít người dám trêu chọc.
Hiện tại thấy được tiểu cô nương gầy yếu, lo chuyện bao còn quản đến trên đầu bà ta nữa, nghĩ như vậy bà ta liền nổi giận.
"Trước tiên lão nương giáo huấn ngươi một trận đã, sau đó lại thu thập tiện nhân này."
Bà ta bò dậy, vung tay muốn vùng ra khỏi tay đang nắm lấy tay mình của Thời Khanh Lạc, nhưng làm như thế nào cũng không tránh thoáng được..
Vì thế nâng tay còn lại không bị bắt lên, muốn đánh một cái tát lên mặt Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc giơ tay lên dùng một chút tiểu sảo, lại đẩy bàn tay đang đánh tới của bà ta ra
"Bang!" Bàn tay của Tiêu đại bá mẫu đánh vào mặt của chính mình.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: "Không nghĩ tới trừ miệng tiện ra, bà còn thích tự đánh mình nữa."
Tiêu đại bá mẫu: "......"
Tiếp theo mặt đầy tức giận đánh tới chỗ Thời Khanh Lạc, muốn đi đến nắm lấy tóc nàng: "Tiểu tiện nhân, lão nương đánh c. h. ế. t ngươi!"
Thời Khanh Lạc bắt lấy cánh tay đang đánh tới của Tiêu đại bá, lôi kéo bà ta lại gần chỗ mình, cong gối đánh vài cái lên bụng của đối phương.
"A!" Tiêu đại bá mẫu bị đánh không nhịn được kêu thảm thiết ra tiếng.
Sau đó cả người lại bị Thời Khanh Lạc dùng một chân đá té nhào trên mặt đất.
Thời Khanh Lạc hừ lạnh, "Nếu ta lại nhìn thấy bà khi dễ mẹ con Tiêu gia, ta thấy một lần sẽ đánh bà một trận."
Tiêu đại bá mẫu bị đá ngã lăn trên mặt đất, ôm bụng rên rỉ, ánh mắt nhìn về phía Thời Khanh Lạc mang theo vài phần sợ hãi.
Bà ta cảm giác được, nha đầu c. h. ế. t tiệt này là người biết võ.
Trong lòng thầm hận vô cùng, không dám đứng dậy đi đánh Thời Khanh Lạc, nhưng lại ghi món nợ này lên trên người Tiêu mẫu.
Chuẩn bị chờ Thời Khanh Lạc đi rồi, bà ta lại đến trừng trị tiện nhân kia một trận.
Một màn này, làm cho người trong viện đều nhìn đến ngây người.
Đặc biệt là Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội, đây vẫn là lần đầu tiên các nàng thấy Tiêu đại bá mẫu bị đánh trả.
Hai người đều nhịn không được cảm thán, Thời cô nương thật là quá lợi hại.
Thời Khanh Lạc thu thập xong Tiêu đại bá mẫu, quay đầu nhìn về phía lão ma ma của Ngô gia kia.
Nàng uy h. i. ế. p nói: "Tiểu muội Tiêu gia do ta che chở, Ngô gia các người nếu muốn bắt nàng đi thành thân chôn cùng, ta cũng chỉ có cho đám Ngô gia các người đi xuống cùng với Ngô công tử thôi."
Lão ma ma không nghĩ tới hôm nay lại xui xẻo như vậy, vậy mà lại gặp sát tinh này.
Càng làm cho bà ta ngoài ý muốn chính là, sát tinh này trừ có đồ vật có thể nổ c. h. ế. t người kia còn có thân thủ nhìn qua không kém hơn hộ vệ Ngô gia.
Bà ta hừ lạnh, "Nếu ngươi dám lấy đồ chơi kia làm nổ Ngô gia, ngươi cũng phải ngồi tù bị c. h. é. m đầu."
Thời Khanh Lạc nhìn bà ta giống như đang nhìn một người ngốc: "Vì sao ta lại tự mình đi làm nổ chứ?"
"Nếu Tiêu tiểu muội bị các ngươi kéo đi chôn cùng, như vậy có khác gì phải c. h. ế. t đâu?"
"Có một mình c. h. ế. t thì rất là cô đơn nghẹn khuất, ta đưa cho tiểu muội Tiêu gia mấy quả cầu màu đen nhỏ, để cho tiểu muội Tiêu gia mang các người cùng đi, cùng đi xuống đất làm bạn với nhau không phải rất tốt sao."
"Cho nên quan tâm ta xảy ra chuyện gì chứ? Ta đã làm gì phải ngồi tù bị c. h. é. m đầu đâu!"
Lão ma ma: "......"
Đây là đang nói tiếng người sao? Quá vô sỉ.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |