Thần thụ
← Ch.70 | Ch.72 → |
Uyển Ngưng được đưa đến không gian tăm tối, bóng đêm bao trùm nàng không thể nhìn rõ phía trước. Rốt cuộc khảo nghiệm này là gì?
Nàng thử đi về phía trước, căn bản không thể xác định được phương hướng. Một đốm sáng lóe lên, Uyển Ngưng nhanh chóng đi theo, trước mặt là dải màn trắng phía sau là bóng đêm vô tận như chia làm hai thế giới
Bước qua màn trắng, âm thanh inh ỏi của kèn xe không ngừng truyền đến, những tòa nhà cao trọc trời xuất hiện trước mắt. Uyển Ngưng không ngừng mở to mắt, nàng thế nhưng trở về thế giới hiện đại. Cổ phục cũng trở thành bộ cánh hiện đại, chuyện này rốt cuộc là thế nào
Uyển Ngưng theo trí nhớ trở về nhà mình, thò tay lấy chìa khóa giấu dưới chậu cây, quen thuộc mở khóa vào nhà. Không một chút thay đổi, Uyển Ngưng tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái, ngắm nhìn căn nhà nhỏ bé quen thuộc của mình, ngẩng người trong chốc lát. Cô mở laptop lên xem một chương trình truyền hình
Cuộc sống bình thường quay trở lại, đã qua một tuần Uyển Ngưng ở thế giới hiện đại cứ như nàng chưa từng xuyên vào đại lục Thương Lan.
Ngày cuối tuần Uyển Ngưng đi thăm mộ bạn thân mình, đặt xuống một bó hoa bách hợp cô ấy thích nhất. Uyển Ngưng ngồi xuống bên cạnh:" Âm Âm, đã lâu không gặp"
Uyển Ngưng tiếp tục nói:" Âm Âm cậu có phải cũng xuyên vào thế giới khác không? Thế giới này thật kỳ diệu, mình có lẽ cũng đã chết rồi, linh hồn lại xuyên vào một đứa bé, lớn lên trong một cơ thể khác ở một thế giới khác. Thế giới này có lẽ chỉ là ảo cảnh do cổ thụ tạo ra nhưng có thể đi thăm cậu mình rất vui. Âm Âm nếu cậu cũng tới thế giới đó, đợi mình một chút mình sẽ đi tìm cậu."
Uyển Ngưng vừa dứt lời, bầu trời chuyển động những dòng xoáy xanh xuất hiện trên bầu trời. Nàng đứng dậy, nhìn lên bầu trời:" Khảo nghiệm của ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Âm thanh già nua vang lên:" Nha đầu ngươi phát hiện ảo cảnh của ta từ bao giờ?"
"Ngay ngày đầu tiên trở lại nơi đây ta đã cảm thấy kì lạ, ngươi có thể tạo ra thế giới ta từng sống nhưng chỉ lặp lại như một vòng tuần hoàn. Hôm nay ta đến nơi xa hơn quả nhiên pháp lực ngươi yếu đi rất nhiều"
Giọng cười ha hả vang lên:" Nha đầu rất thông minh, mộng ảo tạo ra dựa vào thứ người ao ước nhất cũng hối tiếc nhất. Con người đều rất dễ luân hãm vào nó. Ngươi chỉ cần bảy ngày đã thoát khỏi, nói cho ta lí do"
Uyển Ngưng nhìn ngôi mộ dần mờ đi:" Ta sống trong quá khứ bảy ngày, rất cảm tạ ngươi đã cho ta cơ hội trở lại một lần nữa, nhưng ta đã chấp nhận mình là nha đầu Uyển Ngưng của đại lục Thương Lan từ lâu. Nơi đó có Lữ gia đang chờ đợi ta, một thú con luôn biết làm nũng, còn có những đồng đội cùng nhau chiến đấu và một cái cây cô độc đợi ta giải thoát"
"Tốt tốt, nha đầu tâm trí kiên định. Tâm cảnh bậc này ta còn gì để lo nữa chứ. Cửa ải đầu tiên này coi như ngươi thông qua"
Nhà cao tầng, đường xá đều biến mất, Uyển Ngưng lại được chuyển đến nơi khác. Đây là một toà thành, trên không trung nữ tử bị vây ở chính giữa, đám hắc y nhân không ngừng tấn công nàng, nữ tử phun ra ngụm máu:" Ma vực các ngươi không sợ bị xoá sổ!!"
"Khặc khặc, Mộc tiên tử nếu ngươi chịu giao thần thụ chúng ta cũng không ép ngươi đến bước đường này"
Mộc tiên tử cười bi thương:" Vạn năm, thần thụ mới khôi phục sinh khí. Cho ta mượn sức một lần nữa. Khai"
Sau tiếng quát, luồng ánh sáng xanh rọi cả bầu trời hắc y nhân xe không bay đến:"Nhanh chóng bắt ả ta lại"
"Hôm nay các ngươi muốn bắt ta đều phải trả giá"
"Tự bạo, nàng ta đang tự bạo mau tránh đi"
Uyển Ngưng đứng trên toà thành nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, tiếng nổ kinh thiên. Năng lượng cuồng bạo phát ra không gian xao động. Một ánh vàng loé lên bay nhanh về phía sau toà thành
Uyển Ngưng siết chặt tay, cảnh giới này vượt qua sự hiểu biết của nàng. Chỉ một cái vung tay cũng khiến không gian hỗn loạn
Thanh âm nữ tử hùng hồn vang vọng trong không gian:" Thần thụ, người có duyên sẽ gặp được. Bây giờ chưa phải lúc"
Mọi hình ảnh đều biến mất, nàng biết đây chỉ là một đoạn quá khứ ở toà thành này, Uyển Ngưng nhanh chóng đi ra phía sau toà thành nơi hoàng quang kia bay tới
Một cây cổ thụ cao trọc trời nhưng lại không có một chiếc lá, cành cây đều khô mục. Uyển Ngưng đến gần càng lạ thay cây cỏ xung quanh đều chết rụi giống như bị hút hết tất cả sinh lực
Cái cây này không phải vì thiếu nước mà chết khô chứ!? Uyển Ngưng nhanh chóng dẹp suy nghĩ vớ vẫn trong đầu. Nàng tự hỏi không biết ánh sáng màu vàng đó là thứ gì
Lúc này giọng nói già nua lúc trước vang lên:" Ngươi đã thấy quá khứ của nơi đây. Toà thành này là Mộc Lâm thành, nơi cây cối xanh tốt nhất, sinh mệnh lực dồi dào nhất"
Uyển Ngưng ngờ nghệch:" Xanh tốt nhất!!! Sao lại trở nên thế này"
"Vạn năm trước là nơi thơ mộng nhất, sau một đêm liền trở nên cằn cỏi nhất, ngươi hỏi vì sao ư. Sinh mệnh lực nơi đây đều nuôi một cái cây, chính là cây trước mặt ngươi"
"Nhưng cái cây này không phải vẫn chết sao?"
← Ch. 70 | Ch. 72 → |