← Ch.055 | Ch.057 → |
Nếu như đổi thành một cô gái nhỏ khác gặp phải chuyện như vậy, bây giờ cho dù còn sống, cũng rất khó có thể sống tốt, tinh thần có thể sẽ gặp vấn đề lớn.
Anh ấy nhìn đồng hồ, lúc này đã sáu giờ rưỡi tối rồi.
Đã có được chứng cứ xác thực, anh ấy thật sự không muốn chờ. Dù sao Tạ Vĩ và Phùng Tư Thi đều đã bị bắt, một khi bên Lệ đại sư nhận được tin tức, tìm cơ hội bỏ trốn, lúc đó muốn tìm người, chỉ sợ phải tốn rất nhiều công sức.
La Chiêu nghĩ đến những điều này, liền đứng dậy, nói với Lâm Linh: "Tiểu Lâm, như vậy đi, chuyện của Tùy Băng Băng không vội, ngày khác tôi sẽ đi cùng cô đến gặp cô ấy."
"Bên này tôi phải tranh thủ thời gian bố trí hành động bắt giữ, tối nay sẽ đến Lệ Gia Trại, để tránh đêm dài lắm mộng."
Lâm Linh đoán La Chiêu có thể sẽ sớm hành động, cô suy nghĩ một chút, nói: "Tình hình ở Lệ Gia Trại tương đối đặc biệt, gần như cả thôn đều cùng học, nhà nhà đều là họ hàng, trong trường hợp này thường sẽ đoàn kết với nhau. Hơn nữa Lệ đại sư ở trong thôn có địa vị cao, muốn bắt ông ta có thể sẽ gặp phải trở ngại, tốt nhất nên cố gắng mang nhiều người một chút."
Thường ngày La Chiêu rất ít cười, công việc này gặp quá nhiều mặt tối, rất nhiều lúc thật sự cười không nổi. Nhưng lúc này anh ấy không nhịn được cười nhìn cô một cái, cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự có tố chất làm cảnh sát hình sự. Cô không những có trình độ kỹ thuật cao, còn có tư duy của cảnh sát hình sự, nghĩ thật chu toàn.
Tuy cô gái nhỏ trước mặt lớn lên mảnh mai, lại là một học sinh, nhưng từ lâu La Chiêu đã coi cô là người có thể bình đẳng trao đổi. Anh ấy iền nghiêm túc giải thích cho cô: "Về chuyện này, lúc trước chúng tôi cũng đã suy nghĩ rồi, cũng đã trao đổi với một vài đồn cảnh sát, chỉ là không nói với họ quá chi tiết, họ chỉ biết có chuyện như vậy, đã chuẩn bị phối hợp. Còn người của đồn cảnh sát ở bên Lệ Gia Trại chúng tôi không tính hợp tác."
Lâm Linh hiểu, đồn cảnh sát bên kia nhất định có người bản địa, không nói gì khác, chỉ sợ có người nào đó lỡ lời, để lộ tin tức, điều này có thể khiến đám người La Chiêu đi một chuyến công cốc. Có một số chuyện, né tránh một cách thích hợp là cần thiết.
La Chiêu lại nói: "Tuy nhiên vẫn phải dùng một số cảnh sát thâm nhiên bên kia, chuyện này có thể để lão Hình đi liên lạc với người đáng tin cậy. Bởi vì Lệ Gia Trại dựa vào núi Chí Linh, địa hình trong núi phức tạp, lỡ như nghi phạm chạy vào núi, thì phải có người quen thuộc địa hình dẫn đường."
Lời này của anh ấy nói rất rõ ràng, bên anh ấy đã có kế hoạch bắt giữ, thậm chí cả việc điều động nhân sự cũng đã được sắp xếp và liên lạc trước.
Lâm Linh biết bên anh ấy nhất định đang vội vàng chuẩn bị, liền đứng dậy, tạm biệt. Trước khi đi cô nói: "Đội trưởng La, thân thủ của Tiểu Triệu tốt, bắt người nhất định cần người như anh ấy, vậy không cần anh ấy đưa tôi về, tôi có thể tự đi xe buýt về."
Quả thật La Chiêu muốn để Triệu Tam Thạch đi theo, bởi vì loại hành động bắt giữ này, là cơ hội lập công. Thằng nhóc Triệu Tam Thạch có thể sử dụng, đội trưởng La hy vọng có thể cho cậu ta thêm một số cơ hội để thể hiện bản thân. Cho nên đối với đề nghị của Lâm Linh anh ấy không phản đối, nhưng anh ấy cũng không định để Lâm Linh tự đi về. Cuối cùng anh ấy gọi Uông Lệ đến, bảo cô ấy đưa Lâm Linh về nhà. Về phần những chiếc xe của đội cảnh sát hình sự, một lát hành động sẽ bị lái đi.
Tiếng bước chân trên hành lang cũng rõ ràng vội vã hơn, La Chiêu đi vào phòng họp, Lâm Linh cũng được Uông Lệ đưa về tiểu khu Gia Hòa
Lúc hơn bảy giờ, cô về đến nhà, nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện trước cửa, Diêu Ngọc Lan giật mình, vội vàng bước tới sờ đầu cô, ngạc nhiên nói: "Linh Linh, con không khỏe sao?"
Lâm Linh cười khổ, học cấp ba thực sự bất tiện, làm gì cũng phải giải thích.
Cô qua loa cho qua chuyện này, còn về việc Lâm Khánh Đông nghĩ gì, Lâm Linh không muốn giải thích nữa, dù sao thì nhiều lần rồi ông cũng sẽ quen thôi.
Cô về nhà nghỉ ngơi sớm, nửa đêm tỉnh dậy lúc hai giờ, trong đầu không có bất kỳ âm thanh điện tử nào nhắc nhở, bên ngoài đã bắt đầu mưa phùn. Chẳng mấy chốc, mưa phùn trở nên dày đặc, rơi trên lá cây xào xạc.
Lâm Linh đứng dậy bên cửa sổ, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nơi như Lê Gia Trại, cả thôn cùng họ và dựa vào núi, chắc chắn sẽ có nhà dân có vũ khí nóng như s. ú. n. g săn. Người nơi đó lại đoàn kết, dù La Chiêu và những người khác nhân lúc trời tối đi bắt người cũng chưa chắc đã suôn sẻ. Đã muộn thế này mà hệ thống vẫn chưa có bất kỳ thông báo nào, có lẽ hành động không được suôn sẻ.
Sáng hôm sau, trời đã tạnh mưa, ven đường có một số chỗ nước đọng. Trước khi ra khỏi nhà, Lâm Linh mặc chiếc áo khoác mỏng dài tay mà Diêu Ngọc Lan đã chuẩn bị cho cô, cùng Lâm Giảo đến trường.
Kỳ thi tháng lần này, do trường trung học số 15 tự tổ chức nên kết quả được công bố rất nhanh. Chiều hôm sau khi thi xong, các giáo viên bộ môn đã chấm điểm xong, đồng thời tổng hợp và xếp hạng.
Buổi chiều, khi tiết thứ ba sắp bắt đầu, Lâm Linh ngồi vào chỗ của mình đọc sách, Hồ Dương cũng không chạy ra ngoài, ngồi cạnh cô, chống một tay lên bệ cửa sổ đọc sách.
Hai ngày nay, cậu ta không moi được từ Lâm Linh về việc cô và cậu La Chiêu có bí mật gì, nhưng cậu ta cảm thấy, Lâm Linh nhất định đang làm chuyện lớn.
Suy nghĩ này khiến trái tim bồn chồn của cậu ta như bị dội một gáo nước lạnh, cảm thấy những việc mà trước đây cậu ta say mê thật là trẻ con và buồn cười. Bỗng dưng cậu ta cũng muốn giống như Lâm Linh, bình tĩnh học tập.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |