39: Ra Sức Đánh A Tuyết
← Ch.38 | Ch.40 → |
Editor: Ái TuyếtMỗi lần A Tuyết nhìn thấy Tiêu Sắt, đều cảm thấy nghẹn nguyên một bụng hoả. A Tuyết mang theo lửa giận ngút trời, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, A Trà, thân là người Thanh Long bộ lạc, cô không đi hái trái cây, cô là muốn đợi chúng tôi cho cô đồ ăn thôi sao.
Cô như vậy, một ngày nào đó chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc."A Trà không phải là đối thủ của A Tuyết, lắp bắp nói: "Tôi không có, vừa rồi tôi ở cùng A Sắt...""Đừng có kiếm cớ.
Trước kia cô vẫn cùng các tộc nhân đi tìm đồ ăn, bây giờ lại không làm gì mà chỉ đi theo người này chạy loạn khắp nơi.
Chờ đến ngày phong tuyết, cô cũng đừng hòng được ăn thịt nướng!" A Tuyết không dám đối đầu với Tiêu Sắt, chỉ có thể trút giận lên đầu A Trà. A Trà, vẫn luôn được Tiêu Sắt sủng ái*(yêu chiều), đã lâu rồi không bị tộc nhân trong bộ lạc mắng, nhất thời A Trà không kịp phản ứng. A Trà ủy khuất bĩu môi, tâm lý tự ti lại dần xuất hiện. Thấy vậy, A Tuyết càng thêm đắc ý, nghiêng đầu nhìn A Trà: "A Trà, cô là người của bộ lạc Thanh Long, làm việc gì cũng phải nghĩ đến các tộc nhân và bộ lạc trước.
Cô ngày nào cũng không làm việc, có một số tộc nhân sớm đã nhìn thấy bất bình, cẩn thận, bọn họ cáo trạng với tộc trưởng, đuổi cô ra khỏi bộ lạc."A Trà càng thêm luống cuống hoảng sợ hơn, hai mắt đỏ hoe, trông vô cùng ủy khuất lại đáng thương như chú chó nhỏ, cô không muốn bị đuổi ra khỏi bộ lạc, cô sợ quá!Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ồ, các tộc nhân nhìn không được? Vậy nói cho tôi nghe xem đó là tộc nhân nào? Cô nói cho tôi biết đi, tôi sẽ đối chất với người đó."A Trà hoảng sợ mà cảm động nhìn Tiêu Sắt, mím môi để ngăn mình không khóc. A Tuyết nhìn thấy Tiêu Sắt đứng ra, tức muốn nổ: "Tiêu Sắt, tôi đang nói A Trà, không liên quan gì đến cô!""Tại sao không phải chuyện của tôi!" Tiêu Sắt khoanh tay đi về phía A Tuyết, giọng nói lười biếng nhưng sắc bén: "Em ấy là của tôi, tôi sẽ bảo vệ em ấy, khi nào thì đến lượt cô khoa tay múa chân? "Khi A Tuyết nhìn thấy Tiêu Sắt đến gần mình, cô nghĩ rằng Tiêu Sắt sẽ đánh mình, sợ hãi đến mức lùi lại, giọng nói run rẩy: "Tôi nói cho cô biết, Tiêu Sắt, dừng lại, đừng đến gần, nếu không tôi sẽ nhất định sẽ đánh trả."Tiêu Sắt khinh thường cười: "Giả vờ cái gì mà giả vờ? Chẳng phải cô vẫn luôn muốn đánh tôi sao? Cô xem, ở đây chỉ có ba người chúng ta, nếu cô đánh tôi, sẽ không có người nào biết, tôi bị mất mặt chắc chắn sẽ không ngu ngốc kể ra ngoài, đây thật đúng là một cơ hội tốt!"A Tuyết nhìn quanh, quả thực ở đây chỉ có ba người, nếu cô đánh Tiêu Sắt thì sẽ không có ai biết. Nghĩ đến đây, A Tuyết muốn đánh vào tim Tiêu Sắt, càng nghĩ càng muốn hành động, dù thế nào cũng không thể kìm nén được, càng đè nén, nó càng dâng cao. A Tuyết nhớ lại từ lúc Tiêu Sắt đến bộ lạc, đãi ngộ của cô trong bộ lạc giảm mạnh một đường thẳng tắp, điều này khiến lửa giận của cô càng thêm nồng đậm.
Huống chi chuyện cô muốn làm mỗi ngày nhất, chính là đánh hoặc giết chết Tiêu Sắt!Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất!A Tuyết nhìn Tiêu Sắt, người kia cao gần bằng cô, nhưng dáng người cô chắc nịch hơn còn Tiêu Sắt lại gầy yếu, người chiến thắng nhất định sẽ là cô. Khi Tiêu Sắt nhìn thấy đôi mắt A Tuyết loạn chuyển, còn có nụ cười đầy đắc ý kia, cô đã biết A Tuyết đã động tâm tư. Quả nhiên, A Tuyết đặt giỏ hoa nhỏ xuống, nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt, nở nụ cười tà ác, sau đó đột nhiên hét lớn một tiếng, lao về phía Tiêu Sắt. Tư thế này chắc chắn có thể hạ gục một con lợn lông dài, khiến Tiêu Sắt phải sợ hãi che miệng nhìn cô. Tiêu Sắt bình thản nhìn bông hoa dại bên đường, cười lạnh một tiếng, bước chân di chuyển sang một bên, duỗi một chân ra."Bùm!"Lực đà A Tuyết quá mạnh, không dừng lại kịp, cứ như vậy trực tiếp trượt thẳng xuống đất lăn vài vòng, khiến khuôn mặt vốn đã bị thương của cô ta càng trở nên tồi tệ hơn. A Tuyết phun đất trong miệng ra, hai tròng mắt đỏ ngầu trừng lớn nhìn Tiêu Sắt, rống giận: "Tiêu Sắt, sao cô lại dám bỏ chạy làm tôi té ngã!"Tiêu Sắt trào phúng cười nói: "Không phải đâu, tuy rằng cô chưa đánh qua dã thú, nhưng cô cũng nên biết dã thú sẽ không đứng yên tại chỗ để cô đánh gục chứ? Chậc, chậc, chậc, ngay cả dã thú còn chưa từng đánh qua, vậy mà lại trách A Trà không làm việc à? Cô không thấy thẹn với lòng à?"A Tuyết ngồi dậy, để lộ khuôn mặt dơ bẩn như mèo hoa, cùng với những chỗ không được che đậy, cả người đều là bùn đất, khiến cô ta chật vật không thôi. Tiêu Sắt che miệng châm chọc: "Ai da da, con lợn đốm này là của nhà nào vậy? Thật là xinh đẹp, thật muốn khiêng trở về, lột da nướng ăn!"A Tuyết đập mạnh xuống đất, gào rống: "Tiêu Sắt, tôi muốn giết cô!"Tiêu Sắt khinh thường cười nhạo: "Giết tôi? Chỉ bằng cô sao?! Muốn nói chuyện phải đứng lên trước, đứng dậy cũng không đứng nổi, còn muốn giết tôi sao? Chỉ là một kẻ phế vật!""A!!!"A Tuyết hoàn toàn bị Tiêu Sắt kích thích đến mất lý trí, bất chấp đau đớn bò dậy, nắm lấy thanh gỗ trên mặt đất phóng về phía Tiêu Sắt, phẫn nộ rít gào: "Tiêu Sắt, xuống địa ngục đi!"Tiêu Sắt cũng nhặt cây gỗ trên mặt đất lên, chạy tới chỗ A Tuyết hung hăng quất một cái, A Tuyết đau đớn gào lên: "Cô, cô, cô...""Cô cái gì mà cô?" Tiêu Sắt khiêu khích cô ta, "Cô đánh tay không thì tôi cũng đánh tay không.
Cô cầm cây thì tôi cũng cầm cây.
Chẳng lẽ tôi chỉ biết ngồi chờ cho cô đánh thôi sao? Cô có bị ngốc không?"A Tuyết tức muốn hộc máu, dùng gậy đánh tới Tiêu Sắt. Rõ ràng là thân hình cô lớn hơn Tiêu Sắt, rõ ràng là cô có sức lực hơn Tiêu Sắt, rõ ràng cô mới là người lợi hại nhất, nhưng khi đối mặt với Tiêu Sắt, cô lại không có cơ hội chiến thắng. Một gậy khác giáng vào đùi khiến A Tuyết bật khóc vì đau."Ngao!"Đùi còn lại bị ăn thêm một gậy, A Tuyết dậm chân bỏ chạy, nước mắt đau đớn cuồn cuộn lăn dài, đáng thương vô cùng. Tiêu Sắt chống cây gậy trong tay xuống đất, khinh thường nhìn về phía A Tuyết: "Phế vật, sao không đánh? Lần này không đánh thì lần sau cũng không có cơ hội tốt như vậy đâu!"Những lời mang tính chất hy vọng này một lần nữa kích thích A Tuyết gầm lên lao về phía Tiêu Sắt, nỗ lực vung gậy trong tay. Những người trong bộ lạc nghe tiếng động đều chạy đến chứng kiến cảnh Tiêu Sắt đơn phương đánh A Tuyết, khiến A Tuyết khóc như ma tru sói gào, xấu hổ chật vật đến cực điểm. Khi A Tuyết nhìn thấy người trong bộ lạc đến, xấu hổ muốn điên, gào khóc cáo trạng với các tộc nhân: "Là A Sắt, cô ta đánh tôi!"A Diệp cười lạnh: "Nếu cô không muốn giết cô ấy thì tại sao cô ấy lại đánh cô?"A Tuyết ngẩn ra, không thể tin được nhìn các tộc nhân: "Là cô ấy đánh tôi!"Cô cho họ xem vết thương trên tay và đùi: "Nhìn xem, cô ấy đánh tôi ra thế này!"A Diệp vẫn câu nói kia: "Trước đó chúng ta đều nghe thấy cô hét lên muốn giết A Sắt.""Đúng vậy, cô đã muốn giết A Sắt, vì sao A Sắt lại không thể đánh lại cô?""A Tuyết, A Sắt tốt như vậy, sao cô lại muốn giết cô ấy?""Không phải cô luôn là người ngoan ngoãn, cư xử dịu dàng nhất sao? Sao lại có thể dùng giọng điệu như vậy nói ra câu nói đó?"Nhìn các tộc nhân trong bộ lạc đang buộc tội mình, A Tuyết cực kỳ bi thương, chỉ vào Tiêu Sắt, phẫn nộ rít gào: "Tiêu Sắt, cô hại tôi!"Tiêu Sắt giơ cây gậy lên, A Tuyết sợ đến mức lùi lại, trong mắt tràn đầy kinh hoảng. Nhìn thấy cô ta đáng thương như vậy, Tiêu Sắt cố gắng nhịn cười hỏi: "Có phải tôi hại cô muốn giết tôi không?""Tôi..." A Tuyết cố gắng chuyển động đầu óc, muốn nói cho các tộc nhân biết rằng mọi chuyện không phải như vậy.
Nhưng đầu óc chuyển động nửa ngày, cũng không nghĩ ra được vấn đề nằm ở chỗ nào, nhưng cô tin rằng chính Tiêu Sắt đã làm hại cô. A Tuyết nghẹn tới đỏ mặt cũng không nghẹn ra được một lời, xấu hổ đến mức khóc lóc bỏ chạy về bộ lạc. Tiêu Sắt bĩu môi, ôi, đánh thua lại đi khóc nhè, cũng đâu phải là trẻ con chứ!Tuy nhiên, xét về độ tuổi thì việc cô đã là một người phụ nữ ba mươi tuổi bắt nạt một cô gái tuổi teen nhà người ta, có phải hơi quá đáng rồi không?Thấy sắc mặt Tiêu Sắt tối sầm, A Diệp tưởng cô lo lắng liền bước tới an ủi cô..
← Ch. 38 | Ch. 40 → |