Khẩu khí thật lớn
← Ch.68 | Ch.70 → |
Thời gian cấp bách, Đảng Thành Quân mang người về giới thiệu đại khái cho Hoắc Nhung một chút liền phải quay lại, Hoắc Nhung cũng không có thời gian hỏi nhiều, nhưng nếu là người Đảng Thành Quân tự mình tìm, cô chắc chắn không có gì mà không yên tâm.
Đơn này tới gấp gáp, bên Đảng Thành Quân không có biện pháp tạm thời rời khỏi, Hoắc Nhị Quân cũng phải đi cùng anh, chỉ có Hoắc Tam Hưng tạm thời rút ra được chút thời gian, Tống Yến Lan có thể tới đây giúp nửa ngày, hai người được thuê kia và vợ chồng Lưu Quế Hương, còn có tổng chỉ huy Hoắc Nhung, người cũng không tính là quá ít, trước 15 tháng 8 làm xong 2000 cái khẳng định không có vấn đề.
Hai người Đảng Thành Quân tìm tới tuổi không lớn, một người gọi là Triệu Nhị Thuận một người gọi là Triệu Bình, nghe Đảng Thành Quân nói là anh em bà con xa, tính tình cũng coi như điềm tĩnh, không thích nói chuyện lắm, bắt đầu làm việc lại không nói gì, thấy Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành lớn tuổi, có việc gì cũng cướp lấy làm, cũng không biết Đảng Thành Quân nói với bọn họ thế nào, bắt đầu làm liền bận trước bận sau.
Làm bánh gạo tuy không phiền toái, nhưng việc chuẩn bị lại không ít, từ bột gạo tới nhân, việc tốn sức Hoắc Nhung không giúp được, việc khác thì phải kiểm soát hết cái này tới cái khác, đặc biệt là vấn đề chất lượng vệ sinh, không thể xảy ra nửa điểm cẩu thả nào.
Ba ngày đầu cơ bản đều là việc chuẩn bị, trước tiên là bột gạo dùng làm bánh, khiến hai anh em đẩy xe đạp qua lại mang vài chuyến.
Nguyên liệu nhân thì do Hoắc Nhung và Lưu Quế Hương hoàn toàn phụ trách, bên Đặng Hướng Văn không quy định hương vị bánh gạo, Hoắc Nhung liền chọn 6 loại được mọi người yêu thích nhất, dựa theo cách đóng gói trước đó đưa cho Triệu Ái Quân, một gói 6 cái, phân thành 6 loại hương vị khác nhau.
Đợi làm xong việc chuẩn vị, ngày thứ tư hừng đông trời còn chưa sáng, mọi người liền bắt đầu làm việc, Hoắc Nhung dậy hơi trễ một chút, nhưng khi rời giường trời cũng vừa mới tờ mờ sáng.
Trong sân bận rộn với khí thế ngất trời đều không chú ý tời Hoắc Nhung thức dậy, vẫn là Lưu Quế Hương quay đầu nhìn thấy cô, nói: "Ôi trời, con dậy sớm như vậy làm gì, đồ đã chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu hấp là được."
Lúc này Hoắc Nhung lại xua tay không nghe lời bà.
"Không sao, mẹ con không mệt."
Lưu Quế Hương biết bây giờ con gái khẳng định không có tâm trạng đi ngủ, khuyên hai câu không được đành theo ý cô.
Xác thực Hoắc Nhung không ngủ được, 2000 cái bánh gạo này theo cô thấy không tính là quá nhiều, chủ yếu là thời gian gấp rút, cô và Đặng Hướng Văn đã kí giấy trắng mực đen, cho dù là tình huống nào, sáng sớm ngày kia phải đưa đồ cho người ta.
Vì để đuổi kịp thời gian, 2000 cái này Hoắc Nhung phải tính toán số lượng làm, ngoại trừ đồ chuẩn bị tốt, trong tay cô không có nhiều nguyên liệu dư, nếu hấp hỏng một lồng, phải chuẩn bị đồ làm lại, vậy quá phiền phức rồi.
Một lồng 36 cái bánh gạo, một lần có thể ra 4 lồng, chính là 144 cái, muốn làm xong 2000 cái phải hấp 14 nồi.
Cũng may Hoắc Nhung có kinh nghiệm lần trước làm 300 cái cho Triệu Ái Quân, một nồi lấy ra cần 3 tiếng làm nguội liền có thể bắt đầu đóng gói.
Mọi người đều bận, Hoắc Nhung cũng không chịu ngồi yên, làm việc nặng không được, liền ôm việc cuối cùng là niêm phong sáp vào người.
Buổi trưa sau khi tan làm Tống Yến Lan liền tới đây, sợ Hoắc Nhung ưỡn bụng mệt mỏi, liền chuyển ghế dựa cho cô, trải đệm dày lên, nâng cái bàn tới bên cạnh cô, lò nấu sáp ong liền đặt trên bàn, sắp xếp ổn thỏa, tránh cho cô làm việc mà mệt mỏi.
Đến trước khi trời tối đem lồng cuối cùng bỏ vào nồi, cuối cùng Hoắc Nhung mới yên tâm đôi chút.
Chỉ cần đồ đều làm ra, còn lại đóng gói tuy cũng tốn thời gian, nhưng không cần phập phồng lo sợ nữa.
Hoắc Nhung ngồi cả ngày, giữa chừng còn bị Tống Yến Lan mạnh mẽ kéo vào phòng nằm một lát, lúc này vẫn cảm thấy có chút đau lưng, cô đứng lên đi dạo hai vòng, hơi thoải mái một chút lại bắt đầu cảm thấy đói.
Gần đây cô không ngon miệng, đã lâu không có cảm giác thèm ăn mãnh liệt như vậy.
Buổi trưa bận rộn, mọi người đều không thể nào ăn no, hiện giờ lồng cuối cùng đã vào nồi, Hoắc Nhung cũng thở ra nhẹ nhàng một chút, kêu mọi người trước không cần vội, làm chút gì ăn rồi nói sau.
Hoắc Tam Hưng bận cả ngày, cũng vươn vai theo một cái, xoa xoa bụng nói: "Em gái nói đúng, buổi trưa không ăn no, bây giờ đói chết đi được, ăn cơm trước rồi nói."
Mấy người bàn bạc một chút, Hoắc Đại Thành ở lại trong sân trông lửa, Lưu Quế Hương và Tống Yến Lan đi phòng bếp nấu cơm, ăn cơm xong còn phải làm việc, cũng không có thời gian làm cái gì phức tạp, liền cắt khoai tây, đậu que và dưa chua, thêm nước và mì nấu một nồi mì canh khoai tây(1).
Lưu Quế Hương và Tống Yến Lan đều là người tay chân nhanh nhẹn, một bữa cơm nếu không nhiều thì một lúc liền làm xong, dùng bát tráng men lớn nhất đựng đầy một bát, quay đầu gọi mấy người Hoắc Nhung ăn cơm.
Hoắc Tam Hưng đói tới mức bụng kêu ọt ọt, lại không ăn vội, bưng một bát ra cho cha mình, bản thân tiếp nhận đồ nhóm lửa trong tay ông, nhìn lửa trong lò.
Không lâu sau Hoắc Nhung cũng bưng một bát ra, vốn là muốn đưa cho cha mình, thấy thế đưa cho Hoắc Tam Hưng nói: "Lửa cháy là được, anh ba anh ăn trước đi."
Hoắc Tam Hưng nhận lấy, Hoắc Nhung đứng một bên vẫy tay với hai anh em Triệu Nhị Thuận.
Tuổi hai người này nhỏ hơn Hoắc Nhung một chút, khi không làm việc nói ít một câu cũng không dám nói nhiều.
Thấy Hoắc Nhung gọi bọn họ bèn ngượng ngùng cười, đến gần gọi Hoắc Nhung một tiếng "Chị dâu".
Hoắc Nhung đưa người tới phòng bếp, Tống Yến Lan bưng cho mỗi người một bát mì canh khoai tây lớn, nói: "Ra sức làm việc, ăn cơm cũng đừng khách sáo, không đủ thì nói với chúng ta, trong nồi nhiều lắm."
Lúc này hai người mới liếc mắt nhìn nhau một cái, bưng bát ra ngoài sân ngồi xổm bắt đầu ăn.
Khoai tây nấu vừa mềm vừa dẻo đâm vào liền nát, ăn vào miệng tùy tiện nhấm nháp một chút liền tan, bột rất mềm.
Một phần khoai tây hòa tan vào canh, nước canh trở nên vàng nhạt sền sệt, thêm vị chua của dưa chua, đậu cô ve tươi ngọt, và những sợi mì to kéo tùy ý nhai rất ngon, nóng hổi, húp một ngụm khỏi phải nói sảng khoái bao nhiêu.
Cả đám người ăn một bữa nóng hổi, chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng lên, Hoắc Nhung nhìn thời gian, lồng bánh gạo cuối cùng kia đã hấp xong, cô nói Hoắc Tam Hưng mở nắp nhìn thử, bánh gạo hấp mềm mại tỏa ra hơi nóng, trong hơi nước phảng phất có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt của nhân bên trong.
Lưu Quế Hương kiểm tra tỉ mỉ 4 lồng bánh gạo một lượt, tất cả đều trắng trẻo mập mạp không chút sai sót, lúc này mới kêu con trai bưng lồng hấp vào nhà để nguội, bắt đầu tiếp tục đóng gói số bánh đã để nguội trước đó.
Đúng lúc này ngoài sân truyền tới tiếng chuông xe đạp, sau đó cổng bị người ta đẩy ra, Tống Yến Lan cách cổng lớn gần nhất, quay đầu nhìn vui vẻ nói: "Giờ thì tốt rồi, làm việc đều về rồi."
Hoắc Nhung ngẩng đầu nhìn, Đảng Thành Quân và Hoắc Nhị Quân đã đẩy xe vào nhà.
Không biết khi về phải đạp nhanh bao nhiêu, Hoắc Nhị Quân vào cửa đã lâu còn thở hổn hển, vừa đỗ xe vừa nói: "Vốn dĩ hôm nay còn phải bận thêm một lúc, Thành Quân vì muốn sớm trở về, buổi trưa quả thực giống như con quay, liên tục xoay chuyển, lúc này mới kịp trở về trước trời tối, lúc về đạp bàn đạp như muốn bay vậy, anh suýt nữa không đuổi kịp."
Trong lúc anh nói chuyện, Đảng Thành Quân đã tới bên Hoắc Nhung, Hoắc Nhung nghe anh hai nói xong, khóe miệng nhịn không được cong lên cười nói: "Anh bận của anh, gấp cái gì, bên bọn em bánh gạo đã hấp xong rồi, chỉ còn đóng gói, khẳng định bắt kịp."
Đảng Thành Quân thấy cô duỗi tay đỡ eo, liền biết hôm nay thời gian cô bận rộn không ngắn, trước mặt nhiều người như vậy cũng không dám nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc nói: "Cha mẹ cũng bận cả ngày rồi, em cùng họ vào nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho anh."
Hoắc Nhung còn muốn nói gì nữa, Đảng Thành Quân lại không cho phép từ chối đỡ cô tới phòng mấy người Lưu Quế Hương đang ở, anh đau lòng cô, làm sao cô có thể không biết, hôm nay cô còn tốt, cha mẹ thật sự bận túi bụi, vì thế không nói nữa.
Hoắc Nhung nghỉ ngơi, vợ chồng Lưu Quế Hương lại không muốn nghỉ, nói thời gian còn sớm, bọn họ cũng không mệt, có thể giúp thêm chút, cuối cùng vẫn là Hoắc Nhung mạnh mẽ kéo mẹ mình vào phòng, cuối cùng bà mới có thời gian ngồi xuống.
Hoắc Nhung đứng đằng sau Lưu Quế Hương giúp bà bóp vai, Lưu Quế Hương chỉ để cô bóp hai cái, liền kéo tay cô không cho bóp nữa, nói: "Còn thừa không ít đâu, mọi người có thể làm hết sao?"
Mắt thấy trời sắp tối, Tống Yến Lan phải nhanh chóng trở về trước khi Hoắc Gia Hâm ngủ, Đảng Thành Quân vừa mới tiễn người tới cửa. Hai anh em Triệu Nhị Thuận cũng trả tiền công, đang chuẩn bị để người ta về nhà.
"Mẹ yên tâm, trong lòng anh ấy khẳng định có tính toán."
Đảng Thành Quân vừa về, Hoắc Nhung cũng không còn sức lực đảm đương một mình nữa, an tâm giao chuyện còn lại cho anh.
Rốt cuộc Lưu Quế Hương đã có tuổi, làm việc cả ngày cũng có phần mệt mỏi, tuy không yên lòng về bên ngoài, không muốn lên giường ngủ, nhưng ngồi chưa bao lâu đã dựa vào đầu giường ngủ gà ngủ gật.
Hoắc Nhung nhẹ nhàng đắp chăn cho bà, ra ngoài xem, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã đem một nửa công việc làm xong rồi.
Thấy cô ra, Đảng Thành Quân không dừng tay, nói: "Đừng ra, bên ngoài lạnh."
Hoắc Nhung ngáp một cái, nhỏ giọng nói: "Em buồn ngủ rồi."
"Anh đưa em về trước." Đảng Thành Quân liền bỏ đồ trong tay xuống muốn đưa Hoắc Nhung về nhà trước.
Hoắc Nhung nhanh chóng đè người lại nói: "Không cần, em vào phòng trước nằm một lúc, đợi anh làm xong kêu em một tiếng, chúng ta cùng nhau về."
Đảng Thành Quân nghĩ cũng được: "Vậy em nhanh vào nằm đi."
Hoắc Nhung vào phòng đỡ mẹ mình lên giường nằm xong, bản thân không cởi áo nằm bên cạnh bà, vốn dĩ sau khi mang thai liền ham ngủ, hôm nay bận cả ngày, càng vô cùng mệt mỏi, nằm xuống chưa bao lâu liền ngủ say rồi.
Mà chính cô cũng không nghĩ tới, ngủ một lát này liền ngủ tới sáng hôm sau.
Hoắc Nhung tỉnh dậy mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm gian phòng một lúc lâu, mới phản ứng lại rằng cô không ở sân bên kia, mà ở trên giường của nhà mình, cô vội vàng ngồi dậy, hướng trong sân gọi một tiếng.
Trong sân không có ai trả lời, Hoắc Nhung nhìn thời gian một chút, đã không còn sớm nữa, hôm nay Đảng Thành Quân còn có việc, lúc này đã ra ngoài rồi.
Quần áo mặc bên trong của cô được xếp gọn gàng đặt dưới chăn nóng hầm hập, mặc lên người không lạnh chút nào.
Hoắc Nhung nghĩ tới chuyện bánh gạo, nhanh chóng mặc xong quần áo thu thập một chút rồi sang bên mẹ mình, vào cửa liền đúng lúc gặp cha mình muốn ra ngoài.
Hoắc Đại Thành chắp tay sau lưng nói: "Thấy con giờ còn chưa qua, đang muốn qua xem đây. Mẹ con làm canh chua cay, còn nóng hổi đang để trong nồi đấy, con mau uống một ít đi."
Hoắc Nhung trả lời vào phòng bếp, Lưu Quế Hương nghe được tiếng cô đang lấy đồ trong nồi giữ ấm ra.
"Mẹ, tối qua không phải con ngủ cùng mẹ sao? Con về thế nào?"
"Mẹ nói gọi con dậy, Thành Quân không cho, ôm con trở về."
"Nếu không nói là từng đi bộ đội, sức lực thật sự rất lớn, hai cái sân đi không xa, nhưng trong bụng con còn có một đứa nữa, sắp 6 tháng rồi, ít nhất cũng phát triển chút cân nhỉ, nó nói ôm về thật sự là ôm về luôn."
Con rể để ý con gái như vậy, trong lòng bà rất vui vẻ, cười tủm tỉm, Hoắc Nhung thấy mà nóng mặt.
Cô có chút ảo não làm sao tối qua mình lại ngủ say như vậy, bị Đảng Thành Quân ôm đi cả đường vậy mà một chút cũng không nhận ra được, buổi sáng tỉnh dậy còn không thấy người, giờ nghe thế càng bối rối khi nghĩ tới.
"Đúng rồi, Thành Quân còn nói, chuyện còn lại không cần con quan tâm, buổi trưa nó về một chuyến, tự mình đưa bánh gạo tới nhà máy dệt."
Lưu Quế Hương tới lâu như vậy, tuy không luôn bên cạnh Đảng Thành Quân, nhưng thời gian ở cùng nhau không khác mấy với mấy người Hoắc Nhị Quân, mọi người đều nói xa thơm gần thối, mối quan hệ thân thiết khó tránh khỏi có chút xung đột, huống hồ là mẹ vợ xem con rể, ít nhiều có chút xoi mói.
Nhưng bà nhìn Đảng Thành Quân thế nào lại hài lòng như vậy, càng nhìn càng hài lòng, cảm thấy chàng trai này cho dù từ dáng vẻ hay là bên trong, đây là con rể tốt mười trên mười, ngay cả lúc ấy bà để ý việc lớn hơn con gái bà 5 tuổi, hiện tại cũng biến thành ưu thế, tuổi lớn một chút sẽ yêu thương người ta nha, nhìn con rể đối với con gái bà tốt bao nhiêu để ý bao nhiêu kìa.
Vốn dĩ Hoắc Nhung và Đặng Hướng Văn hẹn trước trưa nay, nhưng lúc đó nghĩ nhiều đồ như vậy, từng chuyến từng chuyến phải chạy mấy chuyến nên mới dự tính buổi sáng đưa qua, giờ Đảng Thành Quân đã sắp xếp xong, cô cũng không cần bận tâm nhiều, lại vào nhà kiểm tra đồ hai lần, đợi tới trưa Đảng Thành Quân đã về.
Đảng Thành Quân thực sự canh thời gian rất chuẩn, Hoắc Nhung còn chưa ăn cơm trưa, anh và Hoắc Nhị Quân đã về, không biết hai người từ chỗ nào mượn một cái xe ba bánh lớn, bỏ 2000 cái bánh gạo xếp lên xe, đưa tới nhà máy dệt.
"Đi, chúng ta cùng đi."
Hoắc Nhị Quân lái xe ba bánh, Đảng Thành Quân lái xe đạp chở Hoắc Nhung ở đằng sau, bánh gạo và Hoắc Nhung đều không thể ngã, vì vậy hai người không lái nhanh, mất 40 phút, cuối cùng đưa bánh gạo tới cổng lớn nhà máy dệt.
Đặng Hướng Văn sớm đã dẫn người chờ ở bên ngoài, thấy người tới rồi, vội vàng tìm người giúp chuyển đồ vào trong nhà máy.
Hoắc Nhung ngẫu nhiên chọn ra một cái, đưa cho Đặng Hướng Văn, Đặng Hướng Văn vừa nhìn, không kiềm được khen ngợi nói: "Cái khác không nói, đóng gói này thật là xinh đẹp, các cô ai nghĩ tới chủ ý niêm phong bằng sáp này thế, còn có hoa in trên mặt, đẹp, thật là đẹp."
Hoắc Nhung cười bóc bao bì bên ngoài, lộ ra bên trong 6 cái bánh gạo hương vị không giống nhau, để Đặng Hướng Văn và người bên cạnh mỗi người chọn một cái.
"Bánh gạo của chúng tôi không chỉ đóng gói đẹp, hương vị cũng là hạng nhất, giám đốc Đặng mọi người mau nếm thử xem."
Những hương vị này đều là Hoắc Nhung nhiều lần nghiên cứu qua, mọi người nhất trí công nhận ăn ngon, cho nên cô mới dám nói kiểu này " Kiêu ngạo".
Ngoại trừ Đặng Hướng Văn, cùng đi với anh ta có mấy viên chức cấp cao trong nhà máy, đều chưa ăn qua bánh gạo gì, cũng nghĩ không ra một cái bánh gạo có thể ngon bao nhiêu, nghe Hoắc Nhung nói xong, đều không khỏi cảm thấy cô tuổi không lớn, khẩu khí không nhỏ.
Nhưng đợi bọn họ nửa tin nửa ngờ đem đồ ăn vào miệng, lập tức phát hiện bản thân sai hoàn toàn.
Cô gái này làm bánh gạo gì vậy, thật không ngờ có vốn khẩu khí lớn như vậy!
汤洋芋面片片: mì canh khoai tây, tìm không ra món này như thế nào. Ai biết giải thích giúp mình và cho mình hình để đăng.
← Ch. 68 | Ch. 70 → |