← Ch.38 | Ch.40 → |
Lúc này Khuông Ngữ Điềm chỉ muốn bịt kín miệng anh lại.
Tiếng ⓡ*ê*𝐧 r*ỉ đứt quãng vang lên trong xe, cô chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ trải qua khoảnh khắc như vậy, mọi cảm xúc đều dồn lại một chỗ, niềm vui 𝐬ướ𝐧·𝐠 dâng trào vá trời lấp bể khiến toàn thân cô phát run.
Mỗi một tấc trên da thịt đều nổi da gà, mỗi một tế bào trên cơ thể đều kêu gào thỏa mãn.
"Ninh Lẫm, Ninh Lẫm..."
Cô gọi tên anh không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần đều được anh đáp lại bằng những cú va chạm mạnh mẽ và dữ dội.
Nhiệt độ trong xe dần dần nóng lên, Khuông Ngữ Điềm rùng mình, dính sát vào người anh, 𝖐𝖍·𝑜á·i ↪️ả·Ⓜ️ dâng trào không ngừng ⓚí_↪️_𝖍 ⓣ♓_í_𝐜_𝐡 từng tế bào trên cơ thể.
Tay Ninh Lẫm 💲ℹ️ế-т 𝖈-♓-ặ-ⓣ bờ 𝐦ôⓝ-🌀 căng tròn của người con gái, chày thịt bên dưới hυ●n●🌀 ⓗă●𝓃●ⓖ giã vào lỗ nhỏ, môi lưỡi bên trên thì 𝐪*⛎ấ*𝖓 🍳*𝐮ý*† dây dưa, âm thanh trên dưới ◗â·〽️ đã𝓃·ℊ không thôi, cả hai đều vô cùng hưng phấn, như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Mới một lát mà Khuông Ngữ Điềm đã sắp không chịu nổi, 𝐭♓â*𝓃 𝖙*♓*ể được chày thịt lấp đầy, còn lỗ nhỏ bị ma xát đến sưng tấy, cảm giác này khiến cô vừa thoải mái vừa khó chịu.
Mọi thứ quá mãnh liệt, không ai trong số họ nghĩ tới bản thân sẽ 𝖒*ấ*🌴 🎋𝐢*ể*ⓜ 💰0á*t đến mức này, Khuông Ngữ Điềm nắm tóc Ninh Lẫm, nhỏ giọng cầu xin anh, "Nhẹ thôi... Ninh Lẫm, nhẹ thôi..."
Ninh Lẫm vẫn đẩy hông nhịp nhàng, vừa nãy anh còn nói rất nhiều lời tục tĩu, nhưng bây giờ lại không nói gì cả, anh chỉ im lặng nhìn chăm chú gương mặt Khuông Ngữ Điềm, hô hấp nặng nề theo nhịp tiết tấu.
Còn Khuông Ngữ Điềm thì п𝒽·ấ·𝓅 ռh·ô lên xuống trên người anh, tiếng ⓡê_𝐧 ⓡ_ỉ yêu kiều càng lúc càng lớn và 𝐝â●Ⓜ️ đãⓝ●🌀 hơn, đến khi lỗ nhỏ bên dưới co rút liên tục, cơ thể 𝐫.⛎.𝓃 ⓡẩ.🍸 vì đạt được cao trào, Khuông Ngữ Điềm mới thoải mái hừ nhẹ một tiếng, cả người xụi lơ giống như một con búp bê Tây Dương được anh ôm trong lòng.
Ninh Lẫm gần như 🔀·𝖚·ấ·т †·ı·𝓃·𝐡 cùng lúc, anh cắn vào vai Khuông Ngữ Điềm, chày thịt giật giật mấy cái rồi bắn toàn bộ tinh hoa vào sâu cơ thể cô.
Hai má Khuông Ngữ Điềm ửng đỏ, cô có thể cảm nhận được thứ chất lỏng ướ·✝️ á·т chảy giữa hai chân mình, sau khi nằm trên ⓝ.🌀.ự.ⓒ anh nghỉ ngơi một lát, cô mới bám vào anh ngồi dậy và thầm thì bên tai anh, "Anh rú-𝐭 r-a đi..."
Ninh Lẫm liếc mắt nhìn Khuông Ngữ Điềm, cô không nói còn bình thường, cô vừa mới nói là thứ kia lại bắt đầu ngỏng đầu thức giấc.
Thấy được sự biến đổi của chày thịt, Khuông Ngữ Điềm chỉ biết câm nín nhìn anh, cô vặn vẹo ɱ·ô·ռ·g muốn rời khỏi, nhưng eo cô lại bị anh khống chế, giữ chặt không cho phép động đậy.
"Chạy thì mà chạy? Được thỏa mãn là bỏ mặc anh?"
Khuông Ngữ Điềm kệ anh nói khùng nói điên, "Chân em mỏi nhừ rồi, không còn sức."
"Mới chơi một lúc đã như vậy?" Ninh Lẫm nhướng mày cong môi cười, đầu lưỡi m.ơ.𝓃 ✞.гớ.ⓝ bờ môi cô, anh nhỏ giọng đùa giỡn, "Vậy sau này phải làm sao bây giờ, đúng là không thể tùy tiện cho phụ nữ cưỡi ngựa."
"..." Khuông Ngữ Điềm cạn lời nhìn anh, "Chúng ta về nhà trước đã." Nếu không cô không đủ sức lái xe mất.
"Cái lỗ hư hỏng này còn đang ɱ_ú_𝐭 chặt anh đó." Ninh Lẫm hơi đẩy hông, anh híp mắt nhìn cô, "Về nhà lại tiếp tục?"
Khuông Ngữ Điềm chịu thua, bất đắt dĩ gật đầu đồng ý với anh. Lúc này Ninh Lẫm mới rút chày thịt ra khỏi người Khuông Ngữ Điềm, thả cô ngồi lại ngay ngắn trên ghế lái.
Trên đường lái xe về khu phố cũ, Ninh Lẫm nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt kia hệt như một con sói đói. Bàn tay cầm vô lăng của Khuông Ngữ Điềm trượt mấy lần, Ninh Lẫm cười tủm tỉm phủ tay lên mu bàn tay cô, giúp cô điều chỉnh phương hướng.
"Đừng sợ."
Ninh Lẫm dịu dàng an ủi, còn có "lòng tốt" vỗ bàn tay cô, "Sẽ không chơi em ở trên đường đâu."
"..."
Nhưng anh nói xong lời này, Khuông Ngữ Điềm thật sự thấy sợ.
**
Nhà họ Khuông toàn con gái sống với nhau, không tiện cho việc ⓛà-𝐦 t-ìn-♓, bọn họ ngầm hiểu sự lựa chọn tốt nhất là đến nhà Ninh Lẫm.
Cửa mở, trong nhà tối om, Ninh Lẫm lười bật đèn, anh ôm eo Khuông Ngữ Điềm đi thẳng về hướng phòng ngủ thì bị cô chặn lại.
"Mình tắm đã anh." Cô tựa cằm lên vai anh khẽ ngửi, "Mùi quá."
Mùi khét, mùi gió bụi, còn cả mùi mồ hôi khi vận động. Vừa nãy chìm đắm trong nhục dục nên không cảm thấy gì, bây giờ tỉnh táo, khứu giác trở nên nhạy bén khiến cô không chịu nổi.
Đề nghị này đánh trúng tiếng lòng của Ninh Lẫm, anh kéo cô vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen, nước ấm dội xuống, hơi nước bốc lên khiến khuôn mặt anh mờ ảo, không rõ ràng.
"Tiểu Bồ Đào, tắm giúp anh nào." Ninh Lẫm tự 𝐜ở*𝖎 ⓠ*uầ*𝐧 áo bằng một tay, "Không phải em chê có mùi à? Lại đây tắm rửa sạch sẽ rồi muốn làm gì thì làm."
Ninh Lẫm cố tình nhấn mạnh vào câu cuối, đã thế giọng điệu của anh còn pha trộn giữa ngả ngớn và mờ ám.
Hai gò má của Khuông Ngữ Điềm còn nóng hơn cả nước ấm, cô khẽ lắc đầu, "Anh tự tắm đi."
"Làm sao anh tự tắm được?" Ninh Lẫm duỗi cổ tay còn chưa tan vết bầm tím ra trước mặt Khuông Ngữ Điềm và tội nghiệp nói, "Tay của anh đau lắm, em nhẫn tâm để anh tự tắm ư?"
"..." Mới nãy ⅼà·ɱ ✞ì·n·♓ cùng cô, rõ ràng cái tay này rất bình thường.
Khuông Ngữ Điềm biết anh nói vậy cốt để cô mềm lòng, mà cô cũng thực sự mềm lòng với anh nên đành phải gật đầu.
"Ai lại mặc quần áo khi tắm rửa." Anh nói, "Cởi ra em."
Khuông Ngữ Điềm vươn tay 𝐜_ở_i 🍳_⛎_ầ_ⓝ áo của chính mình rồi giúp anh cởi nốt quần áo còn sót lại trên người. Chẳng mấy chốc hai người đều trần truồng đứng đối diện nhau trong nhà tắm.
Khuông Ngữ Điềm tạo bọt bằng sữa tắm rồi dùng bông tắm xoa một đường từ bờ vai xuống 𝖓-ⓖự-ⓒ và bụng, sau đó lau tới phần lưng của anh.
Vẻ mặt Ninh Lẫm vô cùng hưởng thụ, thậm chí lúc cô giúp xối nước, anh còn vươn tay bóp mô_ⓝ_ℊ cô, đầu ngón tay mơn chớm, chạm vào dịch nhầy ẩm ướt giữa hai mép thịt, anh bật cười, "Úi chà, chuyện gì thế này, mới giúp người khác tắm rửa đã tự ướt rồi?"
Ninh Lẫm vỗ nhẹ vào 𝖒ô·𝖓·🌀 Khuông Ngữ Điềm, ngón tay cọ sát bên ngoài lỗ nhỏ, "Em đó nha, suy nghĩ không trong sáng."
Khuông Ngữ Điềm dùng bàn tay đầy bọt bịt miệng anh, "Anh còn nói nữa thì tự đi mà tắm."
"Rồi rồi rồi, anh không nói."
Ninh Lẫm ngậm miệng, nhưng ngón tay vẫn mâm mê trêu đùa hột le giữa hai mép thịt. Khuông Ngữ Điềm bị anh trêu trọc cũng nổi lên phản ứng, chân cô dần dần mềm nhũn, đứng không vững vàng, ánh mắt không kìm được mà quét về phía cơ bụng săn chắc của người đàn ông, sau đó xuống dần tới lông mu đen nhánh và chày thịt sưng to đang dựng thẳng đứng.
"Đồ 🅓-â-m dê, em nhìn chỗ nào vậy?" Ninh Lẫm búng trán người con gái trước mặt rồi mở miệng trêu đùa.
Khuông Ngữ Điềm ném bông tắm trong tay xuống đất, ngón tay quấn quanh lửa nóng của người đàn ông, "Em không được nhìn sao?"
Nội tâm Khuông Ngữ Điềm đang rất khát vọng, một lần l·à·𝖒 🌴·ìռ·♓ trong xe với cô vẫn chưa đủ, cô không thể chịu đựng nổi Ninh Lẫm năm lần bảy lượt trêu chọc mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết chọc lại anh.
"Ái chà chà!" Ninh Lẫm cố tình phóng đại, "Cô giáo Khuông, không ngờ em lại d·â·ɱ đãռ·𝐠 như vậy."
Khuông Ngữ Điềm lạnh lùng hừ một tiếng, cô liếc xéo anh rồi ngồi xổm xuống, sau đó nắm chặt chày thịt, há miệng ngậm lấy thứ trong tay mình.
"↪️.𝒽ế.🌴 tiệt!"
Ninh Lẫm không kìm được chửi tục, ánh mắt anh sâu thẳm như biển đêm. Khuông Ngữ Điềm vén tóc ra sau tai, cô vùi đầu vào giữa hai chân anh, dùng tay xoa nhẹ hai hòn trứng dái, đầu lưỡi thì đảo quanh quy đầu rồi lướt dọc theo thân gậy.
Không phải chỉ trêu chọc thôi sao, ai chẳng biết!
Hơi nước phủ ướt gương, yết hầu người đàn ông không ngừng lên xuống, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên trầm thấp 🍳●υⓨ●ế●n 𝓇●ũ, còn người con gái dưới thân thì liên tục nhả ra nuốt vào, chày thịt lấp kín khoang miệng khiến hai má cô đỏ bừng, lông mu cứng rắn của anh chọc vào má làm cô hơi nheo mắt lại.
Đôi môi đỏ thắm ngậm lấy chày thịt sưng to, âm thanh ⓑ*ú Ⓜ️*ú*т vang lên chùn chụt giữa không gian nhỏ hẹp, Khuông Ngữ Điềm hóp bụng, chổng ⓜ.ôռ.🌀, đỏ bừng mặt dùng miệng giúp anh sục ciu.
Mãi đến cơ hàm đau nhức mỏi nhừ, Ninh Lẫm mới chịu 𝐱ц*ấ*† тï𝐧*ⓗ. Khuông Ngữ Điềm dùng mu bàn tay quệt t𝐢·п·h 𝖉·ị↪️·♓ trắng sữa bên khóe môi và hỏi anh, "Ai 𝖉â*ɱ đãⓝ*🌀?"
Ninh Lẫm mím môi rồi vội vàng nói, "Anh ◗·â·Ⓜ️ đãռ·𝖌."
Nước sữa đều đã hòa làm một, ai lại còn đi so đo cái này với người phụ nữ của mình.
Ninh Lẫm kéo Khuông Ngữ Điềm đứng dậy, đẩy cô dựa vào tường rồi dùng dòng nước ấm cọ rửa ✞●𝒽●â●𝓃 ✝️𝐡●ể hai người. Anh cúi đầu trao cho cô nụ ♓ô·𝖓 nồng nhiệt, môi lưỡi hai người quấn quít dây dưa không biết là nước bọt, hay là nước ấm. Nụ 𝐡●ô●ռ dài đằng đẵng qua đi, Ninh Lẫm cũng ngồi xổm xuống tách hai chân cô ra, "Bé cưng lại đây, mở chân ra nào."
Khuông Ngữ Điềm giật mình, lúc nhận ra anh muốn làm gì, cô bỗng nhiên thấy ngượng ngùng, hai chân cũng khép chặt lại theo bản năng.
Ninh Lẫm tét một cái vào 〽️ôռ·ℊ cô, "Làm cũng đã làm rồi, bây giờ mới biết xấu hổ?"
Anh dễ dàng tách mở hai chân Khuông Ngữ Điềm, cầm một chân cô gác lên vai mình rồi ngửa đầu nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư của cô, anh chậm rãi áp mặt lại gần, sau đó ngậm lấy hột le hơi sưng đỏ, cái miệng bắt đầu tham lam ⓛ𝐢●ế●𝐦 𝐦*ú*✞ khe thịt trơn nhớt múp míp, 𝐩𝖍á-т г-𝐚 â-𝐦 🌴-ⓗ-🔼n-♓ 𝖉â*m mĩ khiến người ta đỏ mặt.
Khuông Ngữ Điềm 𝐫ư*ớ*𝓃 𝐧𝐠*ườ*1 lên cao, cảm giác sung ⓢ-ư-ớ𝐧-🌀 bùng nổ dưới háng khiến cô muốn phát điên, "Đừng... a... ưm.."
Cô nhịn không được muốn 𝖐_ẹ_ρ 𝒸♓ặ_т hai chân nhưng lại bị anh giữ chặt, anh há miệng ngậm lấy hột le, đầu lưỡi thì như con rắn ngoáy thẳng vào lỗ âm đ*o đang co bóp điên cuồng. Khuông Ngữ Điềm không đợi lâu hơn được nữa, cô ưỡn người co giật, d*m thủy tuôn ra ào ạt, chảy ướt cằm anh.
Ninh Lẫm đứng dậy, anh ôm cô vào lòng, nở nụ cười xấu xa, "Công bằng chưa nào?"
Khuông Ngữ Điềm được anh ôm, hai cơ thể trần trụi quấn chặt vào nhau có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập thình thịch.
"Chúng mình ra ngoài thôi anh." Cô nói, "Tắm sạch sẽ rồi nên có thể ra ngoài."
Không thể trách cô được, nếu cứ tiếp tục như này, chắc chắn cô sẽ phát điên mất.
Phải nói đây là sự ăn ý ngầm giữa những người yêu nhau, thậm chí cả hai còn không màng lau khô cơ thể, Ninh Lẫm h𝖚𝐧.𝐠 hă𝓃.𝐠 ném Khuông Ngữ Điềm xuống giường lớn, sau đó đ*è 𝖑*ê*п ⓝ🌀*ườ*ℹ️ cô như một con thú hoang. Khuông Ngữ Điềm cũng thuận theo động tác của anh, cô mở rộng hai chân để anh dễ dàng đi vào, anh gác chân cô lên vai mình, bắt đầu điên cuồng rong ruổi bên trong cơ thể cô.
Hai cơ thể va vào nhau phát ra những tiếng bành bạch, giường lớn không chịu nổi rung lắc mãng liệt nên kêu kẽo kẹt không ngừng.
"Bé cưng, bé cưng." Ninh Lẫm gọi tên cô loạn xạ, "Bé cưng của anh, Tiểu Bồ Đào của anh..."
HẾT CHƯƠNG 39
← Ch. 38 | Ch. 40 → |