← Ch.011 | Ch.013 → |
Bởi vì 《Tiếc Tình》 một tuần chỉ phát sóng hai tập, cho nên tuy rằng chế tác hậu kì chưa hoàn thành xong, nhưng đã bắt đầu chính thức tuyên truyền. Đài truyền hình cũng bắt đầu luân phiên nhau phát trailer, xác định ngày công chiếu.
John vung tay lên, tập thể thêu cả chiếc máy bay về nước.
Ngày hôm nay, cô gặp được chú Ân Hạo, giống kiếp trước vậy, ông gặp được cô tay cũng có chút run lên, ông nói: "Bảo Bối, con và mẹ con thật giống."
Cô gật đầu, nhìn người trưởng bối hiền hòa này.
Sau đó ông nói: "Bảo Bối, con diễn rất tốt, thật sự rất tốt, họ tự hào về con." Câu này, kiếp trước chú Ân Hạo không có nói, khi cô nghe được, không biết vì sao, cư nhiên tự hào đến cánh mũi có chút chua sót.
Cô chỉ là không nghĩ đến, là Phòng Đinh Việt đến rước cô và An An, cô bất giác mà nhìn về hướng phía sau anh, hòi: "Phó Quân Nhan đâu?"
"Anh ta hình như có việc gấp, đêm hôm qua đã đi rồi, không trở về cùng chúng ta."
Cô gật gật đầu, không nói gì cả.
Sau đó anh nói: "Tiểu Ái, cảm ơn hoa cúc của em."
Cô nghĩ nghĩ, nói với anh: "Anh Đinh Việt, anh đừng có đau lòng. Phải nhanh chống khá lên."
Lần trước đến Venezia, Tiểu Khải là theo máy bay vận chuyển đến. Lần này, Cố Tiểu An vẫn luôn mở cặp mắt ra đợi chờ, nhưng lại không đợi được Tiểu Khải, rất là sốt ruột. Khi cô kéo cậu cùng đoàn phim một đường rời khỏi cửa khẩu, Cố Tiểu An đã nghẹn đến cả viền mắt đều đỏ bừng muốn khóc ra rồi, đôi mắt to tròn vô tội nhìn cô nói: "Tiểu Khải! Khải Khải! Chị! Đón Tiểu Khải." Cô vuốt tóc cậu, cuối người xuống nghiêm túc mà nói với cậu: "An An, Tiểu Khải không phải là chú chó của chị, cũng không phải chú chó của em, là của Phó Quân Nhan. Vì thế chủ nhân không ở đây, Tiểu Khải không thể ở cùng chúng ta, có biết không."
Cố Tiểu An chớp mắt nhìn cô rất lâu, môi mím lại, nhào vào lòng cô.
Phòng Đinh Việt đi qua đây hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô lắc lắc đầu, sờ sờ cái đầu nhỏ đang vui trên vai cô chu mỏ: "Đứa nhỏ này không thấy được Tiểu Khải nên cấu kỉnh rồi."
Họ đều không nghĩ là sẽ có fan đến sân bay đón chuyến bay, hơn nữa còn là một quy mô rất lớn. Cố Tiểu An không sợ người lạ, nhưng nhìn thấy nhiều người chen lấn về phía họ, vẫn là bị dọa đến rút vào trong lòng cô, gương mặt gắt gao vùi vào trước ngực cô. Phòng Đinh Việt đeo kính mát mặt lạnh lại đem nón tháo xuống khoát lên đầu An An, che cậu lại, đưa tay ra một đường bảo vệ cô đi về phía trước, nhưng đi đến nữa đường thì không đi qua được nữa. Người hình như ngày càng đông, một đường hướng phía này ùa tới, cô ôm An An ngày càng cực lực, dưới chân cũng bị chen đến đứng không vững. Fan bắt đầu la hét, có máy ảnh trực tiếp đưa đến trước mặt cô. Phòng Đnh Việt mím chặt môi, đưa tay qua đó đỡ lại, dứt khoát đem cô và An An kéo vào trong lòng anh, không vui mở miệng: "Nhường một chút, đừng có dọa đến đứa trẻ."
"A! Là Phòng Đinh Việt! Phòng Đinh Việt!"
"Ya! Cố Bảo Bối ở bên này! Mạt Khiêm và Tâm Dao đứng chung một chỗvới nhau a!"
Cô 囧, cảm thấy anh còn không bằng đừng mở miệng, chỉ cảm thấy có nhiều người ùa về phía này hơn, khí lạnh trên người Phòng Đinh Việt ngày càng mạnh, cô một tay vỗ lên lưng Cố Tiểu An, bất đắc dĩ từ trong lòng Phòng Đinh Việt thò đầu ra, kéo kéo ống tay áo của Phòng Đinh Việt: "Anh Đinh Việt, đừng có mà không vui, bọn họ là vì thích anh."
Mắt anh hơi động, cuối cùng hướng cô gật gật đầu. Jay thấy bên bọn cô bị ép đến dữ dội, cố từ trong đám đông chen vào, đứng ở một bên muốn thay cô và An An đở một chút.
Cô vẻ mặt đau khổ nhìn anh, chỉ cảm thấy đám fan dồn qua đây ngày càng nhiều...
Lão John vừa bị dọa vừa hạnh phúc, nhưng cũng may là cuối cùng ông cũng tìm lại lý trí, kéo cao cổ họng lên kêu bảo an. Cuối cùng bọn cô nhờ sự giúp đỡ của bảo an mới lên được xe bão mẫu. Tuy rằng xe bão mẩu cũng bị fan chặn lại khoảng ba tiếng đồng hồmới chạy được.
Thẳng cho đến khi cô hoàn thành xong ghi âm hậu kì cũng không gặp được Phó Quân Nhan. Cố Tiểu An mỗi ngày đều ở trong phòng xoay vòng vòng, không có Tiểu Khải, cậu luôn cả Pororo cũng không nguyện ý xem nữa. Cô thực sự hết cách, ngẫm nghĩ là mua con chó cho cậu. Nhưng ai biết được cậu đến chợ chó tỏ ra rất kiêu ngạo. Cái gì cũng nìn không vừa ý. Mặt không vui nói: "Khải Khải tốt nhất!" Vậy còn chưa đủ, cũng không biết học từ đâu, còn ngẩng mặt lên nói với cô: "An An và Tiểu Khải là trời sinh một đôi!" Cô rất sầu muộn mà chở cậu về nhà, cảm thấy bản thân nuôi một đứa trẻ cổ quái... cậu và chó là trời sinh một đôi...
Có một ngày cô mở máy tính lên, không cẩn thận mà bấm vào một đọan hậu trường ngắn của《Tiếc Tình》, trong đoạn phim cô quấn một tấm chăn nhỏ đang nhìn những con thuyền Gondola trên sông, Phó Quân Nhan từ phía sau đi qua, đưa cho cô ly sữa ấm áp, cô bưng trên tay, thoải mái đến híp mắt lại, anh ngồi bên cạnh cô, nhàn nhạt mà cùng cô nói vài câu. Cô thấy được trong ống kính cô hồn nhiên nghiêng đầu nhìn anh, cười đến hai mắt cong lên. Đột nhiên cảm thấy trái tim bị khoét một góc, không đau, nhưng là trống rỗng đến hoảng sợ.
Cô thật không biết John từ lúc nào quay lại những cảnh này, mới nhớ đến cái câu ' dạ dày nhớ cố hương'. Về nước dạ dày cô trái lại có chút nhớ cố hương. Ở Italia vẫn luôn là Phó Quân Nhan đích thân chăm sóc ba bữa của cô và Cố Tiểu An. Anh đột nhiên rời khỏi, cô trở nên chân tay luống cuống, tất cả những thứ phản ứng tiếp sau khi không có anh ở bên cứ theo nhau mà tới, tuy rằng Cố Tiểu An vẫn rất ngoan. Nhưng cô lại vẫn phát hiện Phó Quân Nhan quả thật rất có cách, chí ít khi anh còn ở bên cạnh, dẫn theo An An sẽ không mệt như vậy. Khi anh còn ở đây trong nhà bất cứ lúc nào cũng có nước ấm. An An sẽ không cầm lấy hộp bánh trống rỗng mà nhìn cô, bụm cái bụng nhỏ nói đói, sau đó cô lật tung nhà lên cũng không có một chút đổ để ăn. Anh sẽ kể chuyện cho An An, trả lời hàng ngàn câu hỏi 'tại sao' của An An. Cô đột nhiên cảm thấy, cô luôn luôn đầy tự tin cảm thấy là bản thân chăm sóc An An rất tốt, kì thật đều là bởi vì bên cạnh có một Phó Quân Nhan, sớm đem mọi chuyện làm thỏa thỏa đáng đáng.
Cô cũng không biết nấu cơm, váo lúc ban đầu, cô miễn cưỡng làm món cơm cuộn trứng, trứng chiên, trứng chưng, trứng luộc. Càng về sau An An hễ thấy trứng liền trốn, cô cũng bắt đầu buốn nôn. Chỉ có thể khẩn cấp cầu giúp đỡ, để khách sạn Shakira mỗi ngày đúng giờ giao cơm đến.
Cô mới phát hiện, cô liên lạc không được Phó Quân Nhan. Bốn tháng, anh vô thanh vô thức mà dung nhập vào cuộc sống của cô, khi anh rời đi, cô thế nhưng không biết làm cách nào tìm được anh.
Thuận theo phát sóng của 《Tiếc Tình》, số lượng fan trên weibo của cô theo xu thế không thể đỡ được mà tăng lên không ngừng. Weibo của cô củng đã thăng lên thành V.
Cô mở weibo của Phó Quân Nhan ra, phim của anh vẫn chưa bắt đầu chiếu, nhưng độ nổi tiếng đã bùng nỗ, người đàn ông này tựa hồ như trời sinh có ma lực. Rất thần kỳ, fan của anh vẫn như cũ gọi anh là 'Công tử', Quân Nhan công tử. Rõ ràng là quay phim hiện đại, fan của anh thế nhưng khen anh 'mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. ' Có thể thấy được ngoại mạo khí chất của người đàn ông này, là như thế nào rung động lòng người.
Trang chủ của anh trống không, cái gì cũng không có, ảnh biểu tượng là một cái cây, lẳng lặng đứng ở đó. Như người của anh, rõ ràng rất ấm áp, rất chân thật, nhưng lại chợt như khiến người nắm bắt không được. Cô đóng lại trang chủ của anh, bất giác mà thở dài một tiếng.
Khi cô đem tấm hình Cố Tiểu An ôm Pororo đăng lên weibo, lại là một hệ liệt chấn động.
"Tiếu Ái, đứa trẻ này là ai! Tiểu chính thái a!"
"Ỷ! Tiểu Ái, đây không phải là đứa trẻ bị ôm trong lòng ở sân bay ư?"
"Dễ thương quá dễ thương quá, chị hôn hôn..."
Cái tên đã từng chỉ thuộc về hai người cô và Jay, không biết là bắt đầu từ lúc nào, đã không còn là bí mật. Trái lại, không có ai gọi cô là Bảo Bối nữa.
Cô nhìn đủ loại bình luận, 3 giờ sáng, rốt cuộc không nhịn được mà đăng một dòng tâm trạng lên weibo: "An An từ Venezia trở về thì buồn bực không vui, chê sửa tôi pha không ngon, ngày ngày bỉu môi hướng tôi đòi Tiểu Khải, cậu nói cậu và Tiểu Khải là trời sinh một đôi, nói cậu nhớ Tiểu Khải rồi... vậy, Tiểu Khải có nhớ An An không?"
Vậy, Phó Quân Nhan có nhớ Cố Bảo Bối không. Cô mở to mắt, cả đêm cũng không ngủ được.
Kiếp trước cô rất sảng khoái ở trong quá trình quay phim đã ký hợp đồng với Từ Mân, cho nên, ngày tháng trôi qua cũng khá ổn định. Nhưng hiện tại, theo kịch tình của phim ngày càng nóng, điện thoại của cô cũng bị gọi không ngừng, người quản lý của các công ty mơ hồ có xu thế cướp người. Một số phim truyền hình, quảng cáo cũng theo nhau mà tới, cô có chút ứng phó không nỗi.
Cô tìm cho Cố Tiểu An một nhà trẻ quý tộc. Daddy cũng rất thích cậu, mỗi ngày tan học sẽ phái người đi rước An An, dạy cầu 2 tiếng đàn violon. Daddy lấy ra cây đàn violon làm cho cô lúc nhỏ ra, đáy mắt là 200% nhiệt tình. An An tựa hồ cũng đối với nhạc khí khá say mê, cậu ngoan hơn cô, kéo không tốt sẽ không than phiền mà tiếp túc kéo, chưa bao giống cô hồi nhỏ mà phát cáu. Hai người bọn họ giống như tìm được thứ vui mới vậy. Lại chỉ có cô, chẳng biết làm gì.
Đoạn thời gian này, Phòng Đinh Việt đã ký được công ty quản lý, giá tiền trên trời của bản ký tiếp hợp đồng của Jay cũng rất chấn động. Lão John sẽ đem rating gửi cho bọn cô, sau đó chèn thêm vài câu, 'nỗi rồi! nỗi rồi!' Khiến cô cảm thấy ông mới là giống 'cậu nhóc không não' vừa vào nghề.
Thẳng đến ngày cô đưa An An đi nhà trẻ, trong khi chờ đèn đỏ qua thì thấy tiệm bán báo treo bán mấy tờ báo, gương mặt của Phó Quân Nhan chiếm hết cả mặt báo. Đưa xong Cố Tiểu An, cô đeo kính râm xuống xe, mua mấy phần báo.
Trên báo nói anh ký hợp đồng với quốc tế Huy Đằng với giá trên trời, cô lãnh hội cười cười, lâu như vậy rốt cuộc cũng có tin tức của anh. Kiếp trước anh cũng là ký công ty này, đường sự nghiệp ngôi sao của anh vẫn luôn tốt, cuối cùng cũng đến được vị trí khiến người ta có thể nhìn nhưng không thể đạt được. Lòng cô có chút an ổn, lại nghĩ đến chính mình, cảm thấy mình cũng không thể lại một mình nữa, cô đôi khi cảm thấy mình là người có hai nhân cách, đôi khi cô tịch đôi khi nhộn nhịp, giao thiệp cùng với mọi người xung quanh đến cùng cũng không phải là một việc dễ dàng, đặc biệt là lúc cần bộ phận quan hệ giao tiếp, cô một mình, liền có vẻ vô lực. Cũng không thể nói với Cố thị tìm bộ phận quan hệ giao tiếp đến, vậy cũng quá làm quá rồi. Thế là gọi điện cho anh Nặc, anh Nặc, anh họ của cô, Tổng giám đốc Mạt thị. Ngày hôm sau, tin tức liền đưa tin, "diễn viên chính Cố Bảo Bối trong 《Tiếc Tình》, ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Quang, công ty cực lực nâng đỡ." Công ty giải trí Tinh quang, là một trong những công ty con của Mạt thị, công ty của nhà mình.
Anh họ đem người quản lý tốt nhất của công ty an bài cho cô, cô ấy tên Vạn Thanh, là cựu nhân viên của công ty, người quản lý có danh tiếng trong giới, tác phong sạch sẽ nhanh nhẹn. Cô phỏng đoán anh họ để cô ấy bỏ xuống những nghệ sĩ trong tay, chuyên tâm chỉ dẫn một mình cô, cô ấy là không vui, nhưng chung quy cũng vẫn luôn tươi cười. Cô cũng không muốn nói thẳng những lời như 'Tôi là người chủ thứ hai của cô a!' Ỷ thế đè người là cách thức dùng cho lúc đánh rắn giập đầu, đối với bạn bè đồng liêu, không cần cao hơn ai một bậc. Cô hy vọng người quản lý của cô là một lòng vì cô, củng cô đứng một chiến tuyến. Tuy rằng khi cô ấy quay người cầm lấy một đống kịch bản quảng cáo cho cô, cô huơ tay từ chối, nụ cười cứng lại trên mặt cô ấy, biểu tình nghiến răng trên gương mặt khiến cô khắc sâu vào ký ức.
Thời gian hai tháng, 《Tiếc Tình》 chiếu được một nữa, nhưng Phó Quân Nhan một lần hoạt động tuyên truyền cũng không có tham dự. Cô có lén hỏi John, John rất ký quái quay đầu nhìn cô nói, "Lúc cậu ấy ký hợp đồng không có bao gồm tuyên truyền sau này." Cô nghĩ nghĩ, đây quả thật phù hợp với phong cách làm việc của anh ở kiếp trước.
Buổi bắt tay lần này, Phó Quân Nhiên hiển nhiên cũng không đến.
"Tiểu Ái, chúc mừng em ký được công ty." Phòng Đinh Việt ở hậu đài nói với cô.
"Anh cũng không kém a, công ty của anh cũng cực lực nâng đỡ anh làm 'Nhất Ca' mà!" (1)
Anh khoát khoát tay, thần thần bí bí nói với cô: "Chúng ta phải dựa vào thực lực!" Cô cười, cuối đầu nhìn vào văn kiện trong tay anh, người quản lý mới của anh thấy vậy liền ngăn lại, anh khoát khoát tay, không vui mà trừng mắt nhìn qua đó. Cô sờ sờ mũi, cảm thấy anh Đinh Việt thật uy vũ.
"Nhìn đi, không sao." Anh đưa văn kiện qua cho cô xem. Cô trái lại hơi ngại ngùng, lắc đầu cười cười.
Anh không hề gì mà dật dật mi mắt, mới nói: "Anh đang lựa kịch bản, còn em? Công ty có an bài gì?"
Cô lắc lắc đầu, cũng không cầm kịch bản "Làm gì nhanh như vậy, ngược lại thì có mấy cái quảng cáo, em muốn xem trước đã."
Anh gật gật đầu, lúc này Jay mới từ phòng hóa trang đi ra, anh tháo kính râm xuống chào hỏi với bọn cô, Phòng Đinh Việt ngẩng đầu nhìn anh một cái, đem văn kiện đóng lại, đưa cho trợ lý ở bên.
"Tiểu Ái, anh nghe nói em ký được công ty rồi, sao lại một người trợ lý cũng không có?" Anh dật mi nhìn cô, kéo cái ghế ngồi qua đây.
"Em vẫn không muốn có người đi theo, mới ký hợp đồng vối công ty Tinh Quang a..." đang nói, cô phát hiện người đi theo phía sau anh không phải là Từ Mân.
"Mân tỷ đâu?"
"Chị ấy sức khỏe không tốt, công ty cho chị ấy nghỉ ngơi một tháng."
Thật hay giả, Từ Mân sẽ tha cho anh? "Mân tỷ chuyên nghiệp như vậy, sao có thể vì bệnh mà bỏ anh không lo." Từ Mân xem anh như vật trong lòng bàn tay, sao có thể không hung ác mà nhìn kỹ, còn thả anh ra?
Sắc mặt của Jay biến đổi, nhìn nhìn bốn phía, lại nhìn Phòng Đinh Việt một cái, mới tới gần cô một chút nói với cô: "Tiểu Ái, anh không gạt em, Mân tỷ xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ đang ở bệnh viện." Cô gật gật đầu, kinh ngạc mà nhìn anh, Jay con người này, đến cùng là tâm địa thuần khiết, đối với bạn bè, hơn phân nữa là sẽ nói thật. Cô suy nghĩ thì trong lòng rối lên một mảng, Từ Mân kiếp trước lúc nào thì xảy ra tai nạn giao thông a! Cô ta giả bệnh giả tự sát giả chết, chỉ có điều là không có điều gì là thật qua..."Chị ấy vẫn tốt chứ?"
Jay vẻ mặt đau khổ, biểu tình không phải tốt, qua hồi lâu mới nói: "Bác sĩ nói, có thể sẽ bị liệt."
"Nghiêm trọng như vậy!" Cô hô lớn, mới cảm thấy không thích hợp, vỗ vỗ anh, không còn nói gì nữa. Trong lòng dời sông lấp biển, cô chưa từng nghĩ qua, người phụ nữ kiếp trước lừa gạt cô suốt mười năm trời, cư nhiên lại vì tai nạn xe mà bị liệt? Nếu như cô ta bị liệt, cô ta còn lấy gì đến quấn lấy Jay? Đột nhiên, cô cảm thấy mọi thứ hết thảy trào phúng.
Trong buổi bắt tay, bọn cô ngồi chung một hàng, rất nhiều fan âm nhạc kích động đến rơi nước mắt. Thấy được tình cảnh như vậy, bọn cô cũng rất cảm động. Sau đó bên phía người phụ trách có dư ra thời gian để cho phóng viên, tiến hành phát trực tiếp thời gian phỏng vấn ngắn. Vốn là mọi chuyệnvẫn rất tốt, một phóng viên đột nhiên hỏi: "Cố tiểu thư, hôm nay tuần báo Apple có đăng ảnh chị cùng Phòng Đinh Việt dẫn theo một đứa trẻ đi dạo chơi, hơn nữa ở sân bay anh ấy cũng bảo vệ chị và đứa trẻ, đứa trẻ đó thật sự là con riêng của hai người sao?"
Cô trúng đạn rồi... quay đầu nhìn nhìn Jay lại nhìn nhìn Phòng Đinh Việt, trong miệng không tự giác mà nhảy ra một câu "Con mắt nào của cô thấy tôi có con riêng?" Lời nói ra mới phát hiện là lỡ lời, phép câu như vậy là câu theo quán tính, daddy của cô có một bộ hàm sắt răng đồng, lúc cô không đấu lại ông, trong miệng chỉ đè nén mà nói một câu, kết quả, hậu hoạn vô tận...
Cô chỉ chó thể ngượng ngùng mà né đầu qua, cầu cứu mà nhìn Phòng Đinh Việt và Jay, kết quả hai người họ đều giật khóe miệng len lén cười.
"Các bạn lầm rồi, đó là em trai của Tiểu Ái." Jay cười mở miệng, tiếp nói: "Tiểu Ái rất thương em trai, lúc chúng tôi quay phim An An cũng thường đến đoàn phim, mọi người đều biết An An, cũng rất thích cậu. Vì thế thường mua đồ ăn đồ chơi cho cậu, có thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ giành nhau mà đưa An An đi chơi. Đối với chuyện này thì mọi người cũng đừng cónghe theo lời đồn vô căn cứ."
Về sau cô mua phần báo đó, ảnh chụp hòa hài, hòa hài đến cô rất rầu rỉ. Phòng Đinh Việt cơ hồ cũng nghĩ như vậy, chuyển phát nội dung của bào bái lên weibo, chèn thêm một câu: "Cảm tạ tuần báo Apple đã cho tôi một 'đứa con' dễ thương như vậy, nhưng Tiểu Ái là chị của cậu, bối phận như vậy phải tính làm sao?"
Dân mạng bắt đầu OOXX. Có người bình luận, "Mạt Khiêm Mạt Khiêm, hai người là ngụy huynh muội a! Tình yêu của ngụy huynh muội a! phụ thân - nữ nhi! Ngụy phụ - nữ luyến! Ô! Thật hòa hài! Thật mãnh liệt..." Cô đỡ trán trả lời một câu: "Anh Đinh Việt, anh nghĩ nhiều rồi..."Jay cũng trả lời nói: "Đinh Việt, anh thật sự nghĩ nhiều rồi..."
Lão John cũng rất ra sức, ngày hôm sau cho ra một đoạn phim hậu trường, An An nhận sai cho Jay uống sữa bò cư nhiên cũng bị ông quay lại để vào trong. Cô đột nhiên hoài nghi có phải là lão già này gắn camera nhỏ trong đoàn phim không. Sau đó là đoạn đấu cầm của cô và Phó Quân Nhan, An An và Tiểu Khải vây quanh bọn cô vui vẻ mà nhảy múa.
Độ nổi tiếng của Cố Tiểu An tăng vụt, viên gạo nếp nhỏ của nhà được mọi người yêu thích, cô đương nhiên cũng rất vui. Chỉ là trễ một chút Vạn Thanh đến tìm cô, lần này cư nhiên là lời mời quảng cáo của một số công ty dành cho An An. An An còn quá nhỏ, cô kiên quyết phản đối. Cô là người cùa công chúng, lại thời thời khắc khắc dẫn theo An An, đem An An giấu đi trái lại sẽ dẫn tới nhiều chuyện thị phi hơn. Cho nên, dứt khoát cho mọi người đều biết đến An An. Nhưng để An An đi kiếm tiền thì lại không cần thiết. Cô nghĩ nghĩ nói: "An An còn nhỏ, không cần kiếm tiền nuôi nhà a, Thanh tỷ, đợi em ấy lớn thêm chút, hiểu chuyện rồi, nếu như em ấy còn muốn đi con đường này, em sẽ không phải đối." Quả nhiên, người quản lý đại nhân của cô lập tức đen mặt lại.
Cô lại lần nữa mở trang chủ weibo của PhóQuân Nhan lên, thấy anh cư nhiên đăng tin mới. Anh chèn ảnh chụp của Tiểu Khải, nói: "Tiểu Khải rất nhớ An An..." Viền mắt cô nóng lên, không biết là vì sao, rất muốn khóc.
(1) Nhất Ca: đồng nghĩa với nhất tỷ, anh lớn trong giới giải trí.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |