← Ch.009 | Ch.011 → |
Đường Tiêu Mễ được Phó Thụy Dương đỡ từ trên mặt đất dậy thì vừa xấu hổ lại vừa ao nảo, sao mỗi lần gặp hắn cũng chật vật như vậy, sau lưng nhất định làm cho người ta cười chết, tinh thần có chút chán nản, cảm thấy ko ai xui xẻo hơn mình. Nhìn thời gian, đã muộn rồi, còn nói với Sơ Nhất, ngày mai sẽ đến chỗ ông ngoại, Đường Tiêu Mễ khe khẽ thở dài.
"Ai, cô luôn như vậy sao?" Phó Thụy Dương có chút buồn cười nhìn cô
"A, hả?" Tiêu Mễ cảm thấy mình có chút không theo kịp tiết tấu của anh
"Tựa như bây giờ, tự mình nghĩ cho mình" Phó Thụy Dương suy nghĩ 1 chut rồi nói:
"Ừ, xem như người khác ko tồn tại"
"A, ha ha.." Tiêu Mễ ngượng ngùng cười, cô thường ngẩn người, chẳng lẽ thật rõ rang như vậy sao?
"Còn đi được ko?. Có muốn tôi đưa cô 1 đoạn ko?." Phó Thụy Dương thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói
"Ừm, vậy cảm ơn học trưởng"
Tiêu Mễ cảm thấy mình lúc này rất giống một tiểu gia tử, ko chừng người ta chỉ nói khác khí thế thôi, cô thế nhưng lại đồng ý nhanh như vậy, đúng là đồ óc heo. Phó Thụy Dương nhìn người trước mặt bắt đầu cau mày, sau đó lại quệt mồm, vẻ mặt phong phú, người thú vị như vậy?. Trước kia sao mình lại ko chú ý tới nhỉ?. Hai người nhất thời im lặng, Phó Thụy Dương ko nói lời nào, Tiêu Mễ cũng ko dám nói, sợ anh ta sẽ nghĩ giọng của mình quá lớn. âm nhạc bọn quỷ xâm lược vào thôn vang lên, trong không khí an tĩnh như vậy vang lên loại thanh âm này thật là quái dị đến Trảo Oa quốc rồi
"Alo" Đường Tiêu Mễ cảm thấy mình có phần tức giận
"Tiêu Mễ ở đâu, anh đến đón em" Là Dương Sơ Nhất
"Đã trễ thế này, em về thẳng rồi, ngày mai em sẽ đến" Đường Tiêu Mễ có chút ngượng ngùng, ông ngoại nhất định đã đợi cô thật lâu
"Tiêu Mễ, không cần lo lắng cho cô ta, vì sao không bảo Tiểu Lý đi theo em?" Sơ Nhất trách cứ
"Sơ Nhất, bọn người Lý Phong thật tốt, anh đừng để cho bọn họ theo em nhiều như vậy, không tốt a, hơn nữa, em cũng thấy không được tự nhiên, được ko?"
Dương Sơ Nhất như vậy, Tiêu Mễ đã thành thói quen, cứng ko được thì dùng mềm, mềm ko được thì làm nũng, Sơ Nhất rất thích cô làm nũng. Nhưng khi Phó Thụy Dương thấy cô tự nhiên làm nũng, mặc dù tối hôm nay nói chuyện với Nguyệt Như thi thoảng sẽ lộ ra vẻ nũng nịu của một đúa trẻ, nhưng khi đó khoảng cách của bọn họ ko phải gần, anh chỉ có thể quan sát cô, nghĩ đến cô đang làm nũng với 1 người đàn ông, Phó Thụy Dương cảm thấy có chút rối rắm, lắc đầu 1 cái, muốn hất loại tâm tình này ra khỏi đầu
"Được rồi, cái con bé này, ngày mai anh sẽ bảo Sơ Tam đến đón em"
Ừ, anh bảo anh ấy mai đến trễ một chút, sang sớm em không dậy nổi"
Dương Sơ Nhất cười 1 tiếng, còn không phải giống một đứa bé sao?
"Bạn trai?"
Phó Thụy Dương cảm thấy mình có chút bát quái
"Anh nói Sơ Nhất?" Đường Tiêu Mễ nghi ngờ hỏi
"Ừ.." Phó Thụy Dương hận ko thể bóp chết cô, còn gọi thân thiết như vậy, Sơ Nhất sao?. Mặc dù lần đó ở quán lẩu đã nhận ra cô với an hem là Dương gia quan hệ ko đơn giản, sau đó lại thấy đại thiếu của Dương gia phái người đi theo cô, đây cũng là người dưới trướng của Lâm Vĩ Ba, nhưng bây giờ nghe cô gọi Sơ Nhất, Sơ Nhất thân mật như vậy, trong lòng Phó Thụy Dương có cỗ tức giận ko rõ
"Ha ha, Sơ Nhất nếu biết anh cho rằng anh ấy là bạn trai tôi, nhất định sẽ cười nhạo, không, Sơ Nhị và Sơ Tam cùng sẽ cười.." Tiêu Mễ không chú ý, cười khanh khách
Phó Thụy Dương hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Mễ, cô cười lên con mắt lóe sang, núm đồng tiền nhàn nhạt, động lòng người ko nói nên lời. Anh cũng quên trước đó trong lòng không được vui
Tiêu Mễ nhìn Phó Thụy Dương ko nói lời nào, khuôn mặt ko biểu cảm nhìn cô, nhất thời ảo nảo cùng ko biết làm sao, anh ta nên tức giận, sau đó truy vấn cô, sao cô lại cười khoa trương và càn rỡ như vậy
"Sơ Nhất bọn họ là anh họ của tôi, ừ, nhưng mà tôi rất ít khi gọi bọn họ là anh họ, hắc hắc" Tiêu Mễ cảm thấy mình mỉm cười có chút vô lực
Phó Thụy Dương rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, lặp lại câu vừa rồi: "Sơ Nhất bọn họ là anh họ của tôi" lại liên tưởng đến 3 anh em nhà Dương gia đối với cô chăm sóc như vậy, còn đoạn nói chuyện với Trần Tuyết khi nãy, trong đầu ánh sang chợt thoáng qua:
"Cô là con gái của phu nhân Dương Ái Hoa?"
Đường Tiêu Mễ lại cảm thấy buồn cười, cô thật rất muốn thề với trời, cô không phải cố ý cười, nhưng Phó Thụy Dương lại ở trước mặt cô gọi người phụ nữ hung hãn kia là phu nhân, cô cảm thấy rất buồn cười
"Ha ha, lại một người nữa bị mẹ ta che mờ, nếu như bà biết anh gọi bà là phu nhân, nhất định lại muốn khoe khoang nữa rồi, hừ"
Phó Thụy Dương nhìn bộ dạng bà cụ non của cô, khóe miệng không nhịn được cong lên: "Tôi từng may mắn ở BJ gặp qua bà ấy một lần, mẹ cô là một người phiên dịch rất tốt, hơn nữa cũng là một người cô tốt, tôi có mấy người bạn là học trò của bà, bọn họ rất sung kính mẹ của cô"
Đường Tiêu Mễ thấy Phó Thụy Dương cũng không giận cô, ngược lại nghe ra giọng điệu của anh rất chân thành, mặc dù người nói đến chính là mẹ mình, suy cho cùng bà ấy là người rất tuyệt
"Chỉ là, tôi ko nghĩ tới, cô lại là con gái của bà"
Phó Thụy Dương có chút tự giễu, sớm nên nghĩ tới. Con gái mà ông cụ Dương gia yêu thương nhất cũng sinh con gái, năm đó chuyện Đường Dương hai nhà kết thân, theo lời cha anh nói, năm đó là 1 chuyện đại sự
← Ch. 009 | Ch. 011 → |