← Ch.02 | Ch.04 → |
Thời điểm về nhà mới, vừa vào cửa thì thấy Tiểu Mỹ không có hình tượng nằm dài trên ghế sa lon xem ti vi, một chân đặt trên ghế sa lon, một chân đặt trên bàn trà, đầu tóc rối bời, trong miệng còn nhai bỏng ngô, thấy cô về, không có động tĩnh gì lớn, chỉ giương mắt lên nói: "Nói rõ ràng."
Cẩn Ngôn gật đầu một cái."Ngày mai mình sẽ gởi đơn thôi việc, mình và anh ta sẽ không còn quan hệ gì nữa."
"Không cần nói trước một tháng cho Nhiễm Sĩ Duệ biết hả?" Tiểu Mỹ vẫn có chút bận tâm: "Cậu làm nghề này, nên biết quy củ, còn nữa, Nhiễm Sĩ Duệ không để cho cậu dễ dàng đi như thế?"
"Không cần, Nhiễm Sĩ Duệ không phải là người liều chết quấn người như vậy đâu, huống chi......" Cẩn Ngôn dừng một chút."Mình chỉ là nhân viên cấp dưới mà thôi, thôi việc, so với làm tình nhân thì tốt hơn rất nhiều."
"Thật sự là quá tốt." Tiểu Mỹ từ trên ghế salon nhảy dựng lên, ôm cổ của cô nói: "Cậu rốt cuộc đã thoát khỏi khổ ải chạy về phía cuộc sống mới rồi, Mao chủ tịch vĩ đại vạn tuế, anh Hồ vĩ đại vạn tuế, Tiểu Mỹ vĩ đại vạn tuế."
Tiểu Mỹ bày tỏ phương thức vui vẻ chính là như vậy ——không cho người nào nói ——, Cẩn Ngôn cười cười, thật ra Tiểu Mỹ thì cũng không còn nhỏ, cũng đã gả vì □ rồi, chẳng qua năm đó mấy chị em ở túc xá, cô ấy nhỏ tuổi nhất, cô ấy cũng ở lại nơi thành thị này, cho nên mấy năm này hết sức gần gũi, Tiểu Mỹ đã sớm mong cô có thể thoát khỏi Nhiễm Sĩ Duệ, tìm một người đàn ông tốt sống qua ngày, Tiểu Mỹ không chỉ một lần nói với cô, Nhiễm Sĩ Duệ nhìn qua vừa đẹp trai vừa có tiền lại là đàn ông có khuôn mặt lạnh như băng, cho tới bây giờ đều chỉ thích hợp để các cô gái nhỏ YY.
Có thể những cô gái nhỏ không biết, thời điểm lần đầu gặp Nhiễm Sĩ Duệ, Tiểu Mỹ đã YY ngay, mấy năm qua như vậy, giống như đối ngẫu, đối với người đàn ông, cũng nhìn thấu rồi, người thủy chung muốn lớn lên, thủy chung *là phải học nhìn về phía trước, những năm tháng còn trẻ, đã từng trả giá cao, có lẽ nhớ lại bọn họ mới thuộc về nơi đó.
(*)thủy chung: từ đầu đến cuối, trước sau.
"Đã thu dọn xong?" Cẩn Ngôn khẽ lướt nhìn quanh bốn."Vất vả cho cậu rồi."
"Chị em mà, khách sáo làm gì, cũng không còn bao nhiêu thứ, không cần dọn dẹp nữa." Tiểu Mỹ tiếp tục nhìn TV chằm chằm.
Cẩn Ngôn về phòng ngủ thay quần áo ở nhà ra, nữa năm trước mua căn nhà nhỏ này khoảng sáu mươi mét vuông, khi đó cô chuẩn bị để rời khỏi Nhiễm Sĩ Duệ, nhà ở trước đây của cô rất lớn, hơn ba trăm mét vuông, trống rỗng, rất lâu, cũng chỉ có một người là cô ở, cùng với cô, cũng chỉ có cô đơn, Cẩn Ngôn đã từng đã làm một chuyện rất nhàm chán, chính là nhìn phòng khách lớn tiếng rống, sau đó nghe âm thanh phản hồi lại hay không.
Cho nên thời điểm chọn nhà lần này, cô cũng không có chọn nhà lớn gì, sáu mươi mét vuông, một phòng ngủ, một thư phòng, một phòng khách nhỏ, như vậy, như vậy đủ rồi.
Thời gian lắp đặt thiết bị tốn hơn một tháng, thiết kế giao cho công ty sửa chữa, yêu cầu của cô chỉ có hai chữ, ấm áp, lúc trước căn nhà của Nhiễm Sĩ Duệ đơn giản, thực dụng, thậm chí có chút âm u lạnh lẽo, đồ dùng trong nhà nguội lạnh, phong cách lắp đặt thiết bị đơn điệu, màu sắc tối tăm, hình như năm năm qua cô chỉ là người vô hình, cô không có quyền can thiệp, càng không quyền hỏi, cũng không có quyền thay đổi.
Cho nên, đây là nhà của cô, phải theo yêu thích của cô, yêu cầu của cô, màu sắc ấm áp xinh đẹp, đồ dùng đáng yêu lại có chút ngây thơ, nồi chén bồn bầu toàn mới, cô nghĩ, cô có thể nói ở đây có một gia đình, cô sẽ nghênh đón cuộc sống mới của mình.
Thời điểm hơn chín giờ ông xã Tiểu Mỹ - anh Trang tự mình tới cửa đưa vợ về, Tiểu Mỹ ra dáng người lớn bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, còn nói chờ mấy ngày lnữa sẽ dẫn cô đi gặp những người đàn ông ưu tú.
Cẩn Ngôn cười cười, Tiểu Mỹ đối với chuyện cô gả ra ngoài trở thành một công việc để làm, mỗi khi có người đàn ông tốt, vội bảo cô đi xem một chút, nhưng mỗi lần đều bị cô từ chối, tình huống như vậy, không thể làm cho cô yên tâm thoải mái đi gặp những người đàn ông khác, sau nhiều lần, Tiểu Mỹ cũng ý thức được mình phạm sai lầm gì, không nói đến chuyện này nữa, nhưng một tháng qua, tro tàn lại bắt đầu cháy rồi.
Cẩn Ngôn đoán được cuộc sống sau này của mình ngày ngày sẽ không quá tốt.
Tiễn Tiểu Mỹ và anh Trang đi ra ngoài, Tiểu Mỹ còn không chịu bỏ qua chuyện này, anh Trang lớn hơn Tiểu Mỹ bảy tám tuổi, rất biết thương người, mỗi lần Tiểu Mỹ đều nói trường hợp của mình cho tự mình Cẩn Ngôn nghe, mỗi lần Cẩn Ngôn cũng chỉ là nghe, vào tai trái, ra tai phải.
Tiểu Mỹ không hiểu, cũng không phải là một cô gái giống cô, có thể may mắn tìm được ông xã cho mình, đây là duyên phận, cầu còn không được.
Giống như cô cho tới bây giờ cũng không có ngờ tới trong cuộc đời sẽ xuất hiện một Nhiễm Sĩ Duệ, cuộc đời của cô cứ như vậy bị anh ta thay đổi, cô nghĩ đây cũng là duyên phận, chỉ là bất đồng với Tiểu Mỹ, đây là nghiệt duyên.
Cả đêm ngủ ngon, ít nhất so với thời điểm khi cô ngủ ở nhà Nhiễm Sĩ Duệ, đây là nhà của cô, phòng ở của cô, hết kì hạn cũng sẽ không có ai đuổi cô đi, cũng không có ai tìm tới cửa nói cô đoạt ông xã của người khác, càng không cần lo lắng nửa đêm lại đột nhiên có một thân thể áp sát trên người của cô, cảm giác an toàn này, đủ để chống đỡ cô mộng đẹp cả đêm.
Khi tỉnh lại thì đã trễ giờ đi làm, Cẩn Ngôn bốc đồng nghĩ, đã trễ rồi thì cho trễ luôn đi, mấy năm qua, vô luận là mệt mỏi, cho dù Nhiễm Sĩ Duệ dây dưa với cô, cô không muốn rời giường thế nào, cô đều không có bị trễ, cô cố gắng làm việc, chỉ vì không muốn Nhiễm Sĩ Duệ coi thường cô, không muốn người khác nói cô bởi vì có Nhiễm Sĩ Duệ mới bò đến vị trí này, mặc dù không có người biết quan hệ của bọn họ.
Sau này mới dần dần hiểu, vừa bắt đầu có lẽ là bởi vì có thái độ kiêu ngạo, sau lại chỉ muốn mình chịu trách nhiệm, không vì bất luận kẻ nào, không vì bất kỳ tâm tình, cuộc sống của mình, không phải của người khác, cô làm việc vui vẻ trong công ty, khẳng định chính mình, thỏa mãn này, là Nhiễm Sĩ Duệ mua bao nhiêu túi xách hàng hiệu, bao nhiêu quà tặng đắt tiền cũng không đổi được.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng ở Hoành Đức, cô cho phép mình đến trễ, từ từ mặc quần áo, thậm chí thời gian trang điểm so với bình thường nhiều hơn một chút, nhìn xem thời gian đã không còn sớm, định kì kèo ở nhà một lát, rồi ra ngoài ăn cơm trưa, trên đường đến công ty nhìn thấy cửa hàng bán gối ôm bằng vải không tệ, Cẩn Ngôn đi vào xem một lát, lúc này mới từ từ lái xe đến công ty.
Vừa vào công ty cô cảm giác không khí bị ép đến thấp nhất, đi tới phòng làm việc của mình trước, ngay cả thư ký của cô không có ở đây, người chạy đi đâu, Cẩn Ngôn nghi ngờ mở cửa phòng làm việc của mình ra, ngẩng đầu đã thấy Nhiễm Sĩ Duệ đang ngồi trên ghế của cô, mặt âm trầm nhìn chằm chằm người vừa mới đi vào, cũng chính là —— cô.
Sao anh ta lại ở đây, Cẩn Ngôn ngạc nhiên.
"Bảng báo cáo tôi cần đâu rồi, ngày hôm qua đã giao cho cô làm...... Mọi người không tìm được, thái độ làm việc của cô thế hả.... ."
Đột nhiên vang lên giọng nam có mấy phần bất ngờ, Cẩn Ngôn cười cười, làm sao cô biết được suy nghĩ trong đầu của Nhiễm Sĩ Duệ chứ, Nhiễm Sĩ Duệ chưa bao giờ đợi cô, trước kia cô không tin, cố ý đến trễ, nhưng kết quả bị trễ chính là, bị lỡ cuộc hẹn, tự gánh lấy hậu quả.
Đã có nhiều lần dạy dỗ như vậy, nhưng vẫn sẽ loạn tưởng, Cẩn Ngôn nhắc nhở mình không cần phải phạm sai lầm, đi tới, gởi tài liệu trong máy vi tính đến hộp thư của anh, cuối cùng xác nhận.
Dường như Nhiễm Sĩ Duệ vội vàng nhìn cô, hoặc giả nói hung ác nhìn cô chằm chằm, chỉ sợ một khi không chú ý, cô sẽ bỏ chạy, không thấy, tối ngày hôm qua, cô ấy hời hợt kết thúc quan hệ giữa bọn họ, anh ta phục hồi tinh thần lại, thời điểm đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của cô đâu nữa, điên cuồng lái xe về nhà, mới phát hiện không có người trong nhà, người đã đi - nhà trống, ngay cả quần áo của cô, mỹ phẩm còn có nhiều vật nhỏ lộn xộn lung tung, tất cả đều không thấy.
Hoàn toàn biến mất như thế, giống như từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện như vậy, anh có chút sợ, vội vàng lấy điện thoại gọi cho cô, cũng không thông, vẫn không có đả thông, có lẽ cô không muốn nhận, Nhiễm Sĩ Duệ không thể nào không nghĩ như vậy, sau đó liều mạng nhớ lại, cô có thể đi chỗ nào, những nơi cô quen thuộc, nhưng trong đầu trống trơn một mảnh, mấy năm qua, anh ta quen thuộc nơi cảm giác qua đêm ở đây, nhưng không có quen thuộc chủ nhân của thân thể kia.
Anh ta cũng không hiểu, giữa bọn họ không phải thật tốt, sống chung vô cùng tốt, cô nói đi là đi, thậm chí không nói trước cho anh ta biết, cô tìm anh ta nói chuyện một chút, có lẽ chuyện sẽ chuyển biến tốt hơn, anh ta từ nhận mình là người rất được phụ nữ chào đón, còn cô thì không nói một tiếng, hay là cô đang thử dò xét anh ta, giống như những phụ nữ khác vậy, một ít thủ đoạn đùa bỡn, tự cho là đúng nghĩ rằng trong lòng anh ta cô là nhất.
Trước kia Hạnh Cẩn Ngôn, không phải làm như vậy sao, ngây thơ, cho nên, lần này cô lặp lại chiêu cũ, mấy năm, vẫn còn làm mấy thủ đoạn nhỏ, nhàm chán.
Cho nên cô cố ý đến trễ, nghĩ như thế, Nhiễm Sĩ Duệ trong lòng liền xông ra mấy phần tức giận, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô cũng bộc phát lạnh lẽo, đột nhiên anh ta cảm thấy người phụ nữ trước mắt đáng ghét như thế, cũng không rõ ràng lắm là ghét cô rời đi hay là ghét cô sống quá bình thản.
"Em náo đủ chưa, cố tình giày vò như vậy, em nghĩ như thế nào thì nói rõ ràng đi."
Cẩn Ngôn nắm con chuột trong tay ngơ ngẩn, chậm rãi ngẩng đầu lên, cô lại cảm thấy thoải mái, giống như trước kia trong nhà có chú chó nhỏ, sau khi chết, cô ảo tưởng chó nhỏ có thể tỉnh lại chạy đến bên cô gọi Uông Uông, đợi thật lâu, rốt cuộc tuyệt vọng. Trước mặt người đàn ông này, có lẽ cô đã sớm tuyệt vọng, cho nên cảm thấy thoải mái, ngay cả cảm giác tức giận cũng không có, rốt cuộc cô có thể không lưu luyến rời đi.
"Dạ, tôi náo đủ rồi." Cẩn Ngôn thản nhiên nói."Cho nên tôi quyết định rời đi, rời đi anh, rời đi Hoành Đức, tôi sẽ có cuộc sống mới, công việc mới, người đàn ông mới, ông xã mới, tất cả tất cả, đều mới."
"Em...... Em.... . Em có ý gì......"
Có lẽ cô làm anh ta tức giện, Cẩn Ngôn nhìn có chút hả hê, nếu không cao cường như vậy xem ra mặt làm sao sẽ co quắp, ngay cả nói đều nói không liên quan rồi, Cẩn Ngôn cười lạnh một tiếng, thông minh như Nhiễm Sĩ Duệ, bây giờ tại sao lại trở nên hồ đồ như thế rồi, mở một bên ngăn kéo ra, từ trong lấy ra một lá thư, ném tới trên mặt anh ta, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Ý tứ chính là, tôi nghỉ việc, tôi không làm, Nhiễm Sĩ Duệ, anh cút sang một bên cho tôi."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |