← Ch.01 | Ch.03 → |
Cứ như vậy, một tuần tiếp theo, ngày nào hai người cũng trò chuyện tâm sự, có đôi khi là hỏi thăm đơn giản, thỉnh thoảng thì chia sẻ chút chuyện vui trong cuộc sống.
Mặc dù cho tới bây giờ, chưa một ai đưa ra yêu cầu muốn nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng cảm giác như vậy cũng không tệ.
Đã là tháng 5, nhiệt độ dần tăng cao, sắp tới mùa lộ da thịt, điều này cũng khiến Tiêu Kiều lo âu.
Cô không phải là gầy, mà là biết "giấu thịt", mỗi năm cứ tới mùa này là lại rối rắm không biết phải làm sao.
Năm nào cũng quyết định đi tập gym, nhưng bệnh lười quấy phá, cuối cùng cũng không giải quyết được điều gì.
-
"Mùa hè tới rồi!! Anh có cách gì giúp em giảm béo không?" "... Em còn muốn gầy nữa sao?"
"Em nói cho anh biết nè, tuy rằng trông em gầy thế, nhưng mà ở chỗ không nhìn thấy thì nhiều thịt lắm."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như bắp tay này, mông này..." "Hay là, em chụp ảnh cho anh xem thử đi?"
Một lúc lâu không thấy đầu bên kia có phản ứng lại nhắn tiếp, "Không thì ảnh chân dung thôi cũng được, để anh nhìn xem chỗ nào có thể dẻo dai hơn."
Mới vừa nhắn câu này đi, đầu bên kia đã gửi ảnh chụp tới. Đúng là một bức ảnh chân dung, nhưng mà khuôn mặt đã bị tờ giấy đáng yêu che mất.
Phóng to ảnh chụp lên xem, không khác biệt gì lắm so với tưởng tượng trong đầu anh.
Áo bra thể thao ôm sát lấy bộ ngực lớn, khe rãnh ở giữa khiến người ta thèm nhỏ dãi.
"Ừm... chỗ này không có vấn đề gì cả." Anh thầm nghĩ.
Ánh mắt di chuyển xuống dưới, lướt qua vòng eo thon gọn, đi tới vòng mông cô cho là có vấn đề nhất, đáng tiếc đây là ảnh chụp chính diện, không đủ để nhìn thử.
"Em có tấm ảnh nào chụp sau lưng không?" "Ờm... anh đợi một chút."
Đang lúc Tiêu Kiều không biết chụp từ phía sau như thế nào trong khi chỉ có một mình, bỗng chốc lại thấy gậy selfie ở một bên.
Cởi sạch toàn thân, cố gắng đứng thẳng đưa lưng về phía gương, "tách" một tiếng.
Cảm thấy ảnh ok, cô chỉnh sửa một chút rồi mới gửi đi.
Giang Lãm đầu bên kia điện thoại đang chờ, thấy tin nhắn tới, suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại.
Sau lưng trần trụi không một tỳ vết, vòng eo tinh tế chỗ lồi chỗ lõm, tiếc là mông tròn lại lần nữa bị ngăn tầm nhìn, Giang Lãm cảm thấy khí nóng bắt đầu xộc thẳng từ dưới lên trên.
"Chân em đẹp lắm."
Thấy anh khen mình, Tiêu Kiều rất vui, dù sao cũng đã gửi ảnh như vậy qua cho anh, nói không có ý đồ gì là không thể nào.
"Ha ha ~"
"Anh thấy có lẽ vấn đề của em nằm ở sau bắp đùi, rèn luyện không đúng, cho nên mông có hơi to, còn vấn đề cánh tay thì rất dễ giải quyết."
"Vậy em phải làm thế nào ạ?"
"Em tìm mua hai cái tạ tay 1, 5 kg, anh gửi video cho em, em cứ tập theo là được."
"Wow, tuyệt thật đấy, video anh tự quay à?"
"Đương nhiên, tất nhiên là anh sẽ tự quay video cho em rồi." "Anh đúng là người biết thả thính đấy." Cô thầm nghĩ trong lòng.
Quả nhiên, ngay ngày hôm sau cô đã nhận được video, đương nhiên trong video anh cũng không lộ mặt, mặc đồ vận động, vừa thực hiện từng động tác vừa giải thích.
Tập theo được một nửa video, Tiêu Kiều đã không kiên trì nổi nữa.
Nhưng trong video, anh không có vẻ gì là mệt với những động tác đó, vô cùng bình tĩnh. Mỗi khi thực hiện động tác, cơ bắp lại nổi lên, bộ đồ thể thao phác họa ra hình dạng của chúng, hình ảnh tuyệt vời này trở thành động lực giúp cô kiên trì.
Mọi động tác đều được hoàn thành, tuy rằng không tới 20 phút nhưng cả người cũng đổ mồ hôi.
Giơ điện thoại lên, chụp góc 45 độ từ trên xuống, cô cố ý chụp lại cổ và bộ ngực bị chiếc bra kéo căng rồi gửi đi.
"Ngày đầu tiên tập luyện! Đổ rất nhiều mồ hôi!"
Giang Lãm vừa mở điện thoại ra đã thấy được ảnh này, cổ và bộ ngực trắng như tuyết, vài sợi tóc ướt đẫm dán lên cổ, bộ ngực trắng nõn trông mềm như bông, vài giọt mồ hôi muốn chảy xuống khe rãnh, nhưng vì bra vận động căng chặt nên thất bại.
Trong đầu không có suy nghĩ gì khác ngoài hình ảnh này quẩn quanh."Ngày mai tiếp tục cố lên." Anh trả lời theo bản năng.
"Cái gì vậy chứ, cũng không khen dáng mình một câu nào." Cô thầm nói.
Có một điều Tiêu Kiều không biết, đầu bên kia điện thoại, Giang Lãm mới chỉ nhìn có ba bức ảnh của cô, xem đi xem lại hết lần này tới lần khác, chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh ngày càng tăng cao.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |