Ngoại Truyện 1
← Ch.27 | Ch.29 → |
Hơi ấm của tia nắng mùa đông xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, chiếu vào một bên má của người đang nằm ở trên giường, khiến làn da như ngọc của cô càng thêm trắng nõn.
"Ư" người phụ nữ nằm trên giường động đậy, miệng lẩm bẩm: "Ông xã, nước..."
Giây tiếp theo người đàn ông đang ngủ ở mé ngoài giường đứng dậy. Một lúc sau anh bưng một ly nước ấm từ phòng bếp trở về phòng, nâng người phụ nữ còn đang buồn ngủ lên: "Nước đây, há miệng ra."
"Ưm"
Thang Nguyên nghe vậy dựa người vào п·🌀ự·↪️ Chúc Già rồi ôm anh. Cô nhắm mắt hé miệng, cái miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm.
Sau khi uống xong, cô đang chuẩn bị ngủ tiếp, đột nhiên cô chợt nhớ ra, mơ màng nói với anh:
"Vụ án hôm qua của tụi mình đã được giải quyết, Đội trưởng Triệu cho em nghỉ ba ngày phép..."
Chưa nói hết câu, trên người cô đột nhiên cảm thấy nặng nề. Lúc này Chúc Già đã đặt ly nước xuống rồi xoay người đè lên cô.
"Ông xã, em buồn ngủ." Cô xua tay đuổi anh ta đi.
"Nhưng làm chuyện chính sự trước."
Người đàn ông vừa dứt lời, cũng không để cô kịp từ chối. Anh đè tay cô xuống, cúi đầu xuống ngậm lấy và l-ℹ️-ế-𝖒 ⓜ*ú*т môi của cô một hồi.
Cô vừa mới uống nước, lúc này miệng đã trơn mềm. Mặc dù cô quá buồn ngủ, nhưng ngay khi cô bị môi anh đè lên thì cô lập tức há miệng theo thói quen, để tiếp đón nụ ♓ô-п của anh.
Ngay sau đó, Thang Nguyên đã bị nụ ♓ô-n của anh làm cho độ*𝐧*🌀 ⓣì*𝐧*ⓗ, nhưng cô buồn ngủ đến mức không muốn động đậy chút nào. Vì vậy cô để cho anh thoải mái hành động.
Chúc Già Ⓜ️ú_𝖙 một hồi. Anh đứng dậy cởi hết quần áo của cô ra, để lộ thân hình trần trụi trắng nõn của cô.
Sau đó, anh xoa xoa hai bầu 𝖓_ɢự_🌜 của cô, rồi tách hai chân cô ra và xoa ấn âm đế một cách khéo léo.
"Ư..."
Cô đang nửa mê nửa tỉnh thì bị anh làm khiến cho cô khẽ r·ê·п 𝖗·ỉ như tiếng mèo kêu.
Rốt cuộc cũng đã quen với anh, mới làm được mười cái, miệng huyệt của Thang Nguyên đã chảy tràn lan ◗●â●𝖒 dịch làm ướ*✝️ á*т trơn trượt. Chúc Già không trông chờ cô phối hợp, anh tách hai chân cô ra xa hơn một chút, đỡ lấy gậy thịt của mình rồi đâ●m ☑️●à●o.
"A..."
Bây giờ, cô đã tỉnh táo.
"Ông xã... Ưm..."
Người nằm dưới khẽ mở đôi môi đỏ mọng, đôi mắt 🎋h_é_𝓅 𝖍_ờ, tự động bám vào cánh tay của anh, kêu ư ư. Chúc Già một bên cắm, một bên dùng hai tay xoa bầu ռ𝐠ự-ⓒ no tròn của cô trong lòng bàn tay, tùy ý xoa nắn.
Hai cục thịt giống như cục bột, nhưng lại không giống.
Tốt xấu gì thì anh vẫn có thể để nắn cục bột tⓗà_𝖓_♓ ⓗ_ì𝖓_h cụ thể, còn hai bầu 𝓃ɢ-ự-𝒸 của cô phồng lên thành hai quả đào trong tay anh, nhưng khi buông tay ra thì trở lại hình dạng ban đầu. Chúc Già càng xoa, càng hận không thể ♓-𝐮𝖓-𝖌 h-ăռ-ℊ làm cô, khóa chặt cô dưới người, không thể đi đâu được.
Thử nghĩ xem từ khi bọn họ yêu cho đến khi kết 𝒽ôⓝ_, vợ anh lúc nào cũng bận. Ngày thường bận, cuối tuần bận, lễ tết cũng bận. Ảnh cưới của hai người được chụp vội tại trường cảnh sát, đám cưới do cô thực hiện. Chỉ cần đến tham gia trong ngày, làm một chút nghi lễ. Sau đó tuần trăng mật còn đơn giản hơn - trực tiếp đi xung quanh các biển đảo tắm nắng hai ngày là xong việc, thậm chí cũng không cần ra nước ngoài.
Nếu nói cô bỏ việc, thì anh không thể nói lời này, để tỷ lệ tội phạm ở thành phố B giảm xuống một chút khiến anh càng không thể làm chủ được.
Vì vậy, anh phải hy sinh thời gian của mình. Một tuần anh đến học viện cảnh sát ba ngày, thời gian còn lại là viết tiểu thuyết. Ngoài ra anh còn nấu ăn và gửi đến đồn cảnh sát, đợi cô tan làm ở nhà, thực sự anh đã trở thành đá chờ vợ.
Bây giờ cô đã tỉnh, Chúc Già mới dừng động tác lại.
Anh gấp hai chân đè lên bầu 𝐧𝐠_ự_↪️ cô, để cho hoa huyệt của cô lộ ra trước mắt anh. Anh lại nhìn chằm chằm vào nơi đó, hết lần này đến lần khác mãnh liệt đâ●〽️ ѵà●𝐨.
"A... Chồng ơi... Chậm lại chút..."
Gậy thịt của anh thô và to, mới sáng sớm cô chưa kịp nghỉ ngơi đã bị đâ-ⓜ mãnh liệt đến mức chịu không nổi.
"Em đếm thử xem, đã mấy ngày anh không tiến vào rồi." Tốc độ của anh không hề chậm chút nào, anh chỉ than thở với cô đã để anh cô đơn mấy ngày nay.
"Ưm... A... Một tuần hả?" Cô thuận miệng nói một con số.
Lúc này, Đường cảnh sát làm sao có thể nhớ được?
Cô bị cây gậy thịt đâ●m đến co giật, tiểu huyệt sưng tấy lên. Cô có thể nói được, đã là có thể lực không tồi rồi.
"Là chín ngày dài rồi." Sự bất bình của anh ngày càng sâu sắc.
Hừm, có khác biệt gì không?
Sau hơn một năm tìm hiểu tâm lý tội phạm từ anh, cảnh sát Đường nhận ra ngay "kẻ tội phạm" này rất hay uất ức và buồn bã. Vì vậy cô vội vàng ⓥ-𝐮-ố-𝐭 𝖛-𝐞 bầu ngự·ⓒ, dựa vào việc kíc.𝐡 🌴𝖍.í𝒸.ⓗ thị giác mạnh để dời đi sự chú ý của anh.
"Chồng ơi... A... Sâu quá..."
Cô ở trước mặt anh không tự chủ được mà 🌴𝒽-ủ 🅓â-ɱ, yêu kiều rên lớn tiếng hơn nữa. Quả nhiên, người đàn ông ✝️_𝒽_ở dố_𝒸 động tác nhanh hơn, cây gậy thịt r*ú*† r*ⓐ, rồi lại 𝐡υn·🌀 ♓ă·п·𝖌 đ_â_〽️ sâu vào.
"Mấy ngày nay anh không cho em ăn, nên đói quá hả." Anh nheo mắt nhìn cô đang chơi chính mình, đáy mắt hiện lên dụ.🌜 ✌️ọ.п.🌀 thật lớn.
"A... Em đói... Ông xã... Anh ăn đi..."
Vừa nói, cô vừa dùng sức nâng bên dưới đang khó chịu, hơi ưỡn người lên và đưa hai bầu п-ℊ-ự-𝖈 xinh đẹp vào miệng anh. Người đàn ông thấy vậy, anh không vội ngậm vào ngay, mà vươn đầu lưỡi ra và nhẹ nhàng 𝐥𝐢●ế●𝖒 nhũ hoa của cô một lúc, cố ý làm cô thèm ăn.
"Chồng ơi... Ư... Anh hút một ngụm đi..."
"Hút cái gì?" Anh cố tình hỏi.
"Hút nhũ hoa... Nhũ hoa của Nguyên Nguyên..."
"Nếu thế thì anh có ích lợi gì?"
Khôn khéo như giáo sư Chúc thì không bao giờ quên mặc cả.
"Ừ... Ba ngày nay em đều nghe lời anh."
Dù sao, anh vẫn luôn nâng cô trong lòng bàn tay và sẽ không bao giờ làm điều gì khiến cô khó xử.
"Đồng ý."
Việc buôn bán này rất có lời.
Vì vậy, Chúc Già cũng không chịu nổi nữa. Phía trên anh dùng môi và lưỡi an ủi môi và bầu 𝐧*g*ự*ⓒ của cô, đồng thời phía dưới không quên tiếp tục dùng cây gậy thịt lấp đầy hoa huyệt của cô.
Nhất thời, căn phòng tràn ngập tiếng xuân tình, tiếng 𝖗-ê-ռ ⓡ-ỉ vang lên không dứt.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |