← Ch.01 | Ch.03 → |
"Xin chào, Chúc Già."
"Thang Nguyên."
Cô vừa dứt lời, đôi mắt đen như mực của người đàn ông hiện lên vài phần ý cười, nhướn mày:
"Bánh trôi nước?"
Chúc Già, Thang Nguyên, bánh trôi nước...
Quan hệ của hai người thoáng chốc bị lời nói này của anh ta nhuộm thêm vài phần mập mờ.
Bình thường Thang Nguyên nhất định sẽ mắng một câu "Lưu manh", sau đó đấm cho anh ta một đấm. Nhưng mà đối mặt với người có gương mặt dễ nhìn như vậy, nhất thời cô có chút trì trệ.
"Không phải là bánh trôi nước, là ba chấm thủy, Nguyên trong Nguyên Giang."
(Bánh trôi nước: 汤圆, tên Thang Nguyên: 汤沅, đều đọc là tāngyuán)
"Ùm."
Người đàn ông gật đầu:
"Ngồi đi."
"Muốn ăn cái gì?"
Anh đưa thực đơn qua.
Thang Nguyên là động vật ăn thịt, do công việc phải vận động nhiều cho nên sức ăn lớn hơn người khác rất nhiều, cũng tiêu hóa nhanh hơn.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Đây là lần thứ hai Thang Nguyên đi xem mắt, người trước mặt này, theo lời của mẫu thân đại nhân nói thì anh ta là một tác giả.
Thang Nguyên cũng có xem tiểu thuyết, đa phần là tiểu thuyết trinh thám, nhưng mà cô cũng chỉ là một người đọc sách nhỏ bé mà thôi.
Chúc Già vai rộng chân dài, ngũ quan tinh xảo, so với các tác giả khác thì anh ta lại nhìn giống nam người mẫu hơn. Không biết là anh viết thể loại gì.
Thang Nguyên không nhịn được hỏi:
"Anh viết tiểu thuyết gì?"
"Cái này sao..."
Người đàn ông trầm ngâm.
"Không thể nói sao?"
"Không phải là không thể."
Anh cười, nghiêm trang nói:
"Chỉ có điều, cái này tôi chỉ có thể nói cho bạn gái tương lai của tôi nghe mà thôi."
Ho khan một trận, Thang Nguyên thoáng cái bị sặc đồ ăn.
"Ăn chậm một chút."
Người đàn ông săn sóc đưa khăn tay cho Thang Nguyên, nhìn vành tai của cô vì xấu hổ mà ửng hồng lên, cười khẽ:
"Lúc nãy bắt kẻ trộm, thủ pháp của cô không tệ."
"Anh thấy?"
"Ừ."
Công việc làm cho anh có thói quen quan sát mọi thứ xung quanh mình.
Ngã tư đường là một nơi tốt để quan sát, người đến người đi, mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau, ẩn chứa những câu chuyện khác nhau.
Người mai mối trước đó có gửi ảnh của cô đến cho anh xem, là một cô gái có nụ cười ôn nhu thuần khiết, vậy mà thực tế lại là một cô gái hung hăng.
Có điều, ngược lại làm cho anh có chút hứng thú.
Ăn cơm xong, Chúc Già đề nghị:
"Tôi đã mua vé xem phim, cùng nhau đi xem phim không?"
"... Được."
Có lẽ vì suy nghĩ đến công việc của cô, anh chọn một bộ phim tội phạm mới nhất, nam nữ chính đều là sao nhỏ đang nổi, diễn xuất cũng bình thường, nhưng nội dung kịch bản thì không tệ.
Nói là xem phim nhưng Thang Nguyên có chút không yên lòng.
Cô trả lời tin nhắn của mẹ xong thì nhắn tin vào nhóm bạn thân:
"Đối tượng xem mắt siêu cấp đẹp trai, có chút động tâm, làm sao bây giờ?"
"CMN! Nhào tới ngay."
"Chụp ảnh lại."
"Đi khách sạn thuê phòng!"
Một đám thục nữ từng trải vì tiểu xử nữ này mà mất hết liêm sỉ.
Thang Nguyên bị sặc một cái.
Độc thân 26 năm, cô thật sự cũng có chút muốn yêu đương.
Người trước mặt này, thực sự không có điểm nào để soi mói. Không cần kết hôn, chỉ đơn giản là hẹn hò yêu đương cũng là một sự lựa chọn không tệ.
Muốn liền lập tức hạ thủ, nhưng mà cô là cảnh sát nhân dân, có phải là nên rụt rè một chút hay không?
Đang xoắn xuýt bỗng nhiên trước mặt có một bàn tay quơ qua quơ về, trong ánh sáng mờ tối có thể thấy rõ từng khớp ngón tay của người đàn ông.
"Tập trung một chút."
Anh bấm tắt màn hình của cô, môi ghé sát vành tai của cô, nhẹ giọng nói.
Trong rạp chiếu phim, anh kề lại gần như vậy rõ ràng rất bình thường. Nhưng mà lúc anh thở, tất cả hơi thở nóng rực của anh đều phả bên vành tai của Thang Nguyên.
"Ừ..."
Đường đường là nữ cảnh sát trong đội điều tra, từ trước đến nay Thang Nguyên, cảnh sát Thang không chịu thua bất kì chuyện gì, nay lại chỉ bởi vì một động tác đơn giản thôi mà nửa người đều mềm nhũn ra rồi.
Cô cô cô... Đây là làm sao vậy?
Tuy lời nói của cô gái nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ để Chúc Già nghe rõ.
Trong bóng tối, môi của anh khẽ nhếch lên, trong mắt lóe tia sáng.
Bỗng dưng cánh tay dài của anh dịch chuyển, kéo tay vịn ghế giữa hai người lên. Sau đó, cúi đầu, ngay lúc cô gái bên cạnh không kịp đề phòng thì hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô.
Phù phù, phù phù, ...
Âm thanh của bộ phim bỗng chốc trở nên xa xôi, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập như trống nổi, phảng phất như một giây tiếp theo có thể nổ tung vậy.
Ngược lại với vẻ bề ngoài tuấn tú của người đàn ông, nụ hôn của anh mang tính xâm lược. Vừa chạm vào môi cô liền thừa dịp cô không để ý mà cạy mở miệng cô ra, ngậm lấy đầu lưỡi thơm tho của cô. Là mùi vị ngọt ngào như trong tưởng tượng.
Thơm, mềm mại, lại vừa ngọt ngào vừa ẩm ướt.
Trong nháy mắt, Chúc Già liền cứng rắn.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |