Bé con lắm miệng
← Ch.077 | Ch.079 → |
Con rể, danh như ý nghĩa, là vị hôn phu của nữ nhi! Có thể trở thành trưởng bối bà ngoại, ông ngoại, nghĩa là nữ nhi có đứa nhỏ.
Nhưng con rể kia, vợ chồng Cốc thị trừng mắt nhìn Phượng hiên, nhìn khuôn mặt quá mức tuấn tú của hắn, trong lòng bĩu môi nhíu mày, cực kỳ bất mãn, suy nghĩ bộ dạng quá mức trêu hoa ghẹo nguyệt, không an phận, nhất là nụ cười cà lơ phất phơ kia, lại không phúc hậu! Người này rõ ràng là ép buộc nữ nhi nhà họ, hại Nhược Vũ lo lắng đề phòng, nói không chính xác ngày nào đó liền trái ôm phải giữ, ba vợ bốn nàng hầu, tuyệt đối không phải là người con rể lựa chọn tốt!
Nhưng mà, lại không thể không thừa nhận, dù sao đứa nhỏ cũng đã sinh ra, hai vợ chồng trong lòng phiền muộn, quay đầu lại nhìn về phía Cốc Nhược Vũ ôm bé trong lòng. Lúc này, tâm tư hai người nhịn không được tán thán nói: ai nha, thật không hổ là con của nữ nhi ông (bà), nhìn một cái xem, vừa xinh đẹp lại vừa vừa đáng yêu, nhìn qua cũng rất thông minh, nhất là nụ cười có nhiều phúc hậu kia! Hai người càng nhìn ngoại tôn càng thích, hoàn toàn không nghĩ tới bộ dạng của bé con khắc ra cùng một mẫu với cha của hắn, phương thức cười cũng giống nhau, cùng hình thức diện mạo cùng tươi cười, đặt ở trên người con rể được kêu là họa thủy, không phúc hậu, nhưng đặt ở trên mặt ngoại tôn thì được xưng là cực phẩm, rất đáng yêu!
Cái chổi trong tay Mai bình chấm đất, ngữ khí mang theo vẻ không cam lòng, dường như bất đắt dĩ nhận, hỏi Phượng hiên nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi?" Nếu nhớ không lầm, hẳn là lớn hơn khoảng mười tuổi so với nữ nhi, nhưng khuôn mặt này nhìn thế nào cũng không quá ba mươi!
"Tiểu tế năm nay ba mươi có nhị (tức là 32)!" Tục ngữ nói, mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng thích, um, nói vậy nhạc mẫu đại nhân cũng sẽ không ngoại lệ, con rể giống như hắn tốt như vậy hẳn là nhạc mẫu càng nhìn càng thích mới đúng, tiểu ác ma nào đó tràn đầy tự tin mà nghĩ, sau đó, thành thật trả lời.
Thực sự đáng tiếc, nhạc mẫu đại nhân của hắn tạm thời còn không chuẩn theo câu kia tục ngữ, mà là vừa nghe thấy tuổi của hắn, lập tức biến sắc, quát to một tiếng: "Cái gì!? Ba mươi hai rồi! Lại có thể lớn hơn Nhược Vũ mười hai tuổi!"
Cái trán nháy mắt rơi đầy hắc tuyến, nhạc mẫu đại nhân, không cần đem con số tính toán rõ ràng như thế, lại còn tuyên bố cho tất cả mọi người đều biết đi! Nụ cười của Phượng hiên có điểm vặn vẹo.
"Già như vậy rồi!?" Lại thêm một câu.
Già? khóe miệng Phượng hiên nhịn không được run rẩy xuống, hắn, già, rồi? Tiểu ác ma lập tức xơ cứng thành khối băng, gió lạnh như băng vù theo phía sau hắn tàn sát bừa bãi thổi qua.
"Rõ ràng cũng sắp lót được chữ hàng Thúc rồi, Nhược Vũ a, con nghĩ như thế nào!" Con rể này, mẹ vợ càng nhìn càng không hài lòng!
Thúc, chữ, hàng!? Một mũi tên nhọn vô hình nháy mắt xuyên thấu trái tim tiểu ác ma, hình thành cái khe ở khối băng trên người tiểu ác ma, không lưu tình chút nào!
"Ngươi nhiều tuổi như vậy, sẽ chết sớm, vạn nhất phải thủ tiết cho ngươi thì làm sao bây giờ!?" Đều do mấy năm nay bọn họ làm cha mẹ mà không được ở bên cạnh nữ nhi, kết quả hại nữ nhi tuyển chọn mặt hàng như này trở về! Mai bình cuối cùng tiến đến bên cạnh nữ nhi, nhỏ giọng nói một câu.
Chết sớm!? Tai Phượng hiên vừa nghe xong rõ ràng, khối băng bị rạn nứt của tiểu ác ma lúc này đã vỡ thành những mảnh vụn, hoàn toàn tuyên cáo bỏ mình, vốn có tự tin lại bị ngôn ngữ của nhạc mẫu đại nhân không lưu tình đạp vỡ tảng đá.
Ô, hắn vừa già lại bị rủa chết sớm, nhạc mẫu đại nhân căn bản là chán ghét hắn con rể này, sẽ không liên quan đến nương tử thân ái mà không thích hắn đi! Phượng hiên ai oán nhìn về phía Cốc Nhược Vũ, cười thảm, muốn tranh thủ sự đồng tình của nương tử thân ái.
Cốc Nhược Vũ trong lòng quả muốn cười, không biết vì sao, nàng lại nhìn ra được tâm tình của hắn đang biến hóa, đầu tiên là đắc ý, tiếp theo xấu hổ, lại đến kinh ngạc, sau đó chịu đả kích, cuối cùng là uể oải.
Cảm thấy phu quân của nàng thật đáng yêu, Cốc Nhược Vũ vừa định bảo vệ Phượng hiên một chút, kết quả là Cốc Lương Thừa vẫn không lên tiếng lúc này nhíu mày trầm giọng nói: "Chuyện này cũng không quan trọng! Ngươi nói thật đi, Nhược Vũ là người thứ mấy? Là thiếp hay là tiểu thiếp?" Đều lớn như vậy rồi, ở một chỗ cùng nữ nhi nhà mình khẳng định đã cưới không biết mấy người rồi, ai, nữ nhi của ông mạng thật khổ!
"Là.... ." Phượng hiên vẫn chưa nói xong, đã bị con trai bảo bối của mình cắt đứt.
"Mẹ con là chính thất!" Mẹ nó làm sao có thể làm thiếp hoặc tiểu thiếp! Bé bảo vệ mẹ ruột của mình, tuyệt đối không cho người ta cấp danh hiệu bất nhã trên người mẹ của mình.
Ưm, thật sự là con ngoan của hắn, nói rất đúng! Phượng hiên vui mừng, vợ chồng Cốc thị rốt cuộc cũng tìm được một chuyện làm cho bọn họ vừa lòng.
"Hai mươi mốt nữ nhân trước đây cha lấy cũng đã bị cha hưu điệu rồi, cho nên không sợ!" Tiểu oa nhi còn nhỏ lại dư thừa bỏ thêm một câu.
Cái gì? Nhi tử a, con rốt cuộc là giúp cho cha, hay là kéo chân sau của cha a! Phượng hiên thấy nhạc phụ nhạc mẫu hai người bốn con mắt phóng hỏa, kêu đau một tiếng không tốt!
Quả nhiên, Mai bình cả giận nói: "Cái gì! Ngươi cưới nhiều nữ nhân như vậy! Xem ta đánh chết ngươi tên dâm tặc này!"
"Nhược Vũ, làm sao con lại muốn gả cho một người như thế!" Cốc Lương Thừa tức giận đến phát run, hoàn toàn phớt lờ không cho rằng Mai bình vung chổi đuổi theo người nào đó là hành vi bất nhã, thậm chí cho rằng đáng đánh! Hừ!
"Chuyện này, cái kia......" Nói thật, Cốc Nhược Vũ hiện tại có chút không dám khẳng định rốt cuộc có hay không hai mươi mốt nữ tử kia tồn tại. Ở chung mấy tháng qua, không thấy Phượng hiên liếc mắt với các nữ tử khác một cái, mỗi ngày đều ở bên người nàng đảo quanh giống như con chó nhỏ, làm cho nàng vui. Dọc theo đường đi, bằng diện mạo của chàng, cho dù mặc quần áo vải thô, cũng không phải không có nữ tử muốn dán vào, nhưng mà, nàng thật sự từ trên mặt phu quân thấy được vẻ mặt chán ghét, tuy nói nụ cười của chàng chưa từng ngừng lại. Cho dù thấy nữ tử xinh đẹp, trong ánh mắt phu quân của nàng một tia thưởng thức cũng không hiện lên, làm cho người ta cảm giác thật sự chỉ nhìn thấy một loại người, mà không coi đối phương là nữ nhân mà đối xử.
Cầu người không bằng cầu mình, Phượng hiên biên vừa trốn chổi của nhạc mẫu đại nhân, vừa giải thích nói: "Cha, mẹ! Căn bản không có hai mươi mốt nữ tử gì đâu, đó là lúc trước con trêu đùa Nhược Vũ, Nhược Vũ là vợ duy nhất của con, từ đầu tới cuối con chỉ có một mình nàng a! Tiểu tế con oan uổng! Con chưa bao giờ chạm qua nữ nhân nào khác ngoại trừ Nhược Vũ!"
Đúng, đúng, đúng! Một bên vẫn làm khán giả bọn thị vệ âm thầm gật đầu, tuyệt đối đúng vậy! Điểm ấy bọn họ có thể làm chứng, tông chủ nhà họ nếu là có hai mươi mốt nữ tử, thì chúng trưởng lão đã sớm đi đốt pháo ăn mừng rồi, còn phải sai bọn hắn lúc trước đuổi theo chúa thượng chạy như vậy? Nếu không có tông chủ phu nhân là chung kết cho chúa thượng, thì tông chủ Liễu Hạ Huệ của bọn họ chỉ sợ đến chết vẫn còn thuần khiết đâu! Có thể nghĩ tới, ngại cho thân phận không thể bại lộ, bọn thị vệ chỉ có thể trơ mắt nhìn tông chủ nhà mình bị một vị phụ nhân nhỏ nhắn đuổi theo đánh, trong lòng đều đồng tình hò hét nói: chúa thượng, ngài tự cầu nhiều phúc đi!
"Mẹ, con thề! Tiểu tế nói tuyệt đối là thật sự!"
"Nam nhân thề, đó là cứt trong hố phân, trừ bỏ thối, không khác!"
"Bình nhi!" Cũng là nam nhân Cốc Lương Thừa không vui.
"Ngoại từ tướng công!" Giống như nghe thấy thanh âm mất hứng của tướng công, Mai bình thêm một câu. Chạy trốn thở hồng hộc, Mai bình lớn tuổi, sao có thể cứ tiếp tục đuổi như vậy, tuy rằng Phượng hiên từ đầu tới cuối căn bản không có động tay chân gì với bà. Tức chết bà, tiểu tử này còn chạy trốn nhanh nhẹn như vậy.
"Ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi dám chạy nữa thử xem!" Lại tới trước mặt Cốc lương thừa cùng Cốc Nhược Vũ, Mai Bình dừng lại, quát.
Câu này vừa nói xong, Phượng hiên vừa đưa nửa chân ra vội vàng thu hồi lại, nhạc mẫu đại nhân a, không đắc tội được!
"Ngươi tới đây cho ta!" Khó được có người dám ra lệnh cho Phượng hiên. Mà Phượng hiên, từ trước đến nay thích hô phong hoán vũ, khi dễ người khác, mà lúc này chỉ có thể thành thành thật thật nghe lời, ngoan ngoãn đi qua.
Thế là, nhiều năm sau, Phượng hiên lại bị cùng một người giáo huấn, cây chổi trong tay Mai bình lập tức liền đánh tới cánh tay của hắn.
Đau! Bị đánh lên vết thương rồi, Phượng hiên ứa ra mồ hôi lạnh. Đều do hắn vừa rồi vui vẻ, làm cho người ta quên mất trên người hắn còn có thương tích, tâm tư đang vui vì gặp lại cha mẹ Cốc Nhược Vũ thấy vẻ mặt của hắn, lúc này mới nhớ tới chuyện này, liền kêu lên: "Mẹ, mẹ đừng đánh huynh ấy, trên người huynh ấy có thương tích!" Đau lòng nàng đem nhi tử đưa vào trong lòng cha, nghĩ muốn che ở trước người Phượng hiên, để lại cho Cốc Lương Thừa cùng tiểu oa nhi kia nhìn nhau, không nói gì.
Mắt thấy cái chổi của Mai bình vừa muốn dừng ở trên người Phượng hiên, Cốc Nhược Vũ nhảy ra, thời điểm không thu tay lại được, sẽ nằm trên người Cốc Nhược Vũ, Phượng hiên sao lại để cho nương tử thân ái chịu một chút đau, hắn nhanh chóng đưa tay đem Cốc Nhược Vũ kéo vào trong ngực của mình, thân mình vừa chuyển, lưng hướng về phía Mai bình, trên người lại bị đánh xuống.
A! Lại đánh tới vểt thương trên vai hắn, Phượng hiên âm thầm đau đến nhe răng nhếch miệng, ôm sát Cốc Nhược Vũ, ôm đầy cõi lòng, đầu hướng vào trên vai nàng dựa vào một chút, thanh âm suy yếu nói: "Nương tử, vi phu...... Không được......" Chịu đau một chút cũng không quan hệ, mấu chốt là nương tử của hắn quan tâm hắn, ha ha! Lúc này không được yêu thương, còn đợi khi nào!?
"Chàng đừng làm ta sợ, bị thương ở chỗ nào, đánh tới miệng vết thương của chàng sao? Lại tăng thêm sao?" âm điệu của chàng rất rất thật, Cốc Nhược Vũ nhất thời gấp đến độ không biết làm sao.
"Hắn có thương tích vì sao không nói sớm!?" Mai bình trong lòng áy náy, chân tay luống cuống nhìn về phía phu quân của mình.
"Còn không nhanh chóng dìu hắn đến trong phòng nghỉ ngơi!" Cả nhà đều là thành thật, Cốc Lương Thừa nháy mắt sinh lòng đồng tình, cảm thấy hai vợ chồng đối xử với con rể này rất hà khắc rồi.
"Nương tử, vi phu rất đau!" Phượng hiên được Cốc Nhược Vũ giúp đỡ, hai tay lại không chịu rời khỏi nàng, thà rằng nghiêng đi, cũng muốn ôm nương tử thân ái của hắn. Ha ha a, nương tử của hắn ở trong lòng hắn, nhịn không được ngây ngô cười.
"Vào phòng nghỉ ngơi, để thiếp xem miệng vết thương có phải có vấn đề gì hay không." Cốc Nhược Vũ trong lòng tự trách, không có quan tâm chàng thật tốt.
"Vậy nàng giúp vi phu vù vù, còn phải ở lại bên người vi phu, một tấc cũng không rời!"
"...... Được."
"Còn muốn gần gũi vi phu, làm cho vi phu nhanh khỏi." Được một tấc lại muốn tiến một thước.
"......" Huynh ấy như vậy đi không mệt sao? Cốc Nhược Vũ lựa chọn xem nhẹ lời gần gũi của Phượng hiên, nhìn đầu của huynh ấy uốn tại chỗ cổ mình, ôm mình, nghiêng thân mình đi, cảm thấy không được tự nhiên!
Không chỉ có nàng cảm thấy không được tự nhiên, ở đây tất cả mọi người đều cảm thấy quái dị.
Vết thương kia đã tốt hơn bảy tám phần, bị đánh đến, nhiều lắm thì chỉ là đau một chút, không có khả năng suy yếu như vậy, chúa thượng đang giả bộ đi!? đám người Phượng tiêu hoài nghi nghiêm trọng.
Mà nguyên bản đang đi trước Mai bình cùng Cốc Lương Thừa dẫn đường đi tới phòng, cảm thấy động tác phía sau quá chậm, quay đầu vừa thấy như vậy, tư thế kia của con rể là kiểu gì a! Có thể đi đường như vậy sao?
"Đi làm sao mà chậm như vậy, nhanh chút, đã vào nhà nghỉ ngơi." Mai Bình vừa nói vừa lại lui về bên cạnh nữ nhi, muốn nói giúp nàng dìu con rể vào trong phòng, Cốc Lương Thừa ôm tiểu oa nhi cũng đi theo phía sau nàng.
Muốn giúp việc hai người nhìn thấy biểu tình của Phượng hiên, động tác chợt dừng lại, không nói gì, sau đó phóng hỏa!
Ưm, nương tử của hắn thật thơm, ôm lên thật thoải mái, thoải mái đến mức làm cho hắn muốn trực tiếp ôm nương tử đại nhân đến trên giường ân ân lại ái ái, người nào đó say mê mà nghĩ. Lòng bàn chân chậm rãi đi, nhắm mắt hưởng thụ hai mắt thật to của hắn lặng lẽ hạ xuống một chút, dư quang thoáng nhìn thấy hai con rồng đang phun lửa, nhất thời nụ cười của Phượng hiên đang giống như con mèo trộm tanh kia bỗng nhiên cứng đờ, hỏng bét! Vui quá hóa buồn rồi! Đều do nương tử mị lực quá lớn, làm cho mình quên đang giả bộ yếu ớt rồi!
"Cha, người cười rất vui vẻ!" Tiểu oa nhi cười cũng rất thoải mái, nói ra tiếng lòng của đoàn người, làm cho đang buồn bực thần sắc cha mẹ mình vì sao phẫn nộ Cốc Nhược Vũ nháy mắt sáng tỏ, đột nhiên nàng đẩy hắn ra, quả nhiên, nụ cười trên mặt của Phượng hiên tuy rằng cứng lại rồi, cũng không thể thu lại đúng lúc, bộ dáng cười trộm làm cho Cốc Nhược Vũ nhìn được tất cả, nàng dậm chân một cái, thầm nghĩ: lại bị hắn lừa!
Cốc Nhược Vũ cảm thấy thói quen như vậy đối với mình cũng không có gì xấu lắm, nhưng vợ chồng Cốc thị vẫn không có thói quen đấy! Cảm thấy tiểu tử này không thành thật, Mai bình đưa tay kéo lỗ tai của hắn mà bắt đầu giáo huấn hắn!
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, mà còn thích gạt người như vậy!?"
Ơ? Không phải mới vừa nói hắn già sao? Hiện tại lại nói hắn nhỏ?
"Ngươi nói! Ngươi rốt cuộc là lừa nữ nhi của ta tới tay như thế nào!"
Hắn nào có lừa a! Hắn là thành thật đem nương tử lừa gạt đến tay!
"Cha ta không lừa mẹ! Cha đối với mẹ là thật tâm!" Tiểu oa nhi lại xen mồm.
Ha ha, con của hắn a! Nói được thật tốt quá! Cha yêu con!
"Cha cùng mẹ thời điểm mấy tháng trước thành thân, bà bà kia đã nói qua, nhìn thấy mẹ sinh ra con, mà không có chạy trốn hay là cuớp con bên người mẹ đi, mà là bằng lòng lấy mẹ, bằng lòng phụ trách, cha nếu không phải thật tâm, thì trên đời này sẽ không tìm được ai thiệt tình đối xử với mẹ!" Tiểu oa nhi rất là kiêu ngạo mà nói ra lời bàn luận của đại thẩm ở Lệ đô kia, trong lòng cho là cha nó là người cha tốt nhất trên đời, mẹ cũng là mẹ tốt nhất!
Con trai bảo bối, con quả nhiên chỉ biết kéo chân sau của cha! Con từ nhỏ đã quấy phá cha rồi! Ô, cha oán con!
Lửa giận tận trời mà sinh! Cái gì!? Mấy tháng trước thành thân, cho dù mang thai, thì nó vẫn còn ở trong bụng mẹ, mà đứa nhỏ này vừa thấy đã hơn hai tuổi rồi, hoá ra tiểu tử này làm cho nữ nhi nhà hắn chưa lấy chồng mà sinh con, một mình mang thai đứa nhỏ, sau đó mới phát hiện, quay lại lấy!?
"Ngươi thế nhưng lại hủy đi trong sạch nữ nhi của ta!" Mai bình gia tăng lực tay, dùng sức nhéo lỗ tai Phượng hiên.
"Vô liêm sỉ!" Đứa con gái ông nâng niu trong lòng bàn tay dĩ nhiên lại thành thân như vậy, Cốc Lương Thừa tức giận đến nói không ra lời, nguyên lai năm ấy chuyện trong sạch của nữ nhi ở Ti Đô bị hủy không phải giả dối, "Là hơn ba năm tiền thời điểm ở Ti Đô sao?"
"Phải.... ." Phượng hiên chột dạ yếu ớt trả lời một tiếng.
"Ngươi tiến vào cho ta!" chủ nhà Cốc gia nổi giận, Cốc Lương Thừa ôm tiểu ngoại tôn dẫn đầu tiến vào trong phòng, không muốn việc xấu trong nhà bị truyền ra ngoài.
Lần đầu tiên thấy cha tức giận Cốc Nhược Vũ lén lút không dám hé răng, ngoan ngoãn theo vào, mà Phượng hiên bị nhạc mẫu đại nhân của hắn níu lấy lỗ tai vào phòng.
"Đóng cửa lại!" Cốc Lương Thừa kêu Cốc Nhược Vũ đóng cửa lại.
Cửa phòng vừa đóng, hoàn toàn bị người quên lãng đám người Phượng tiêu ở lại ngoài cửa, mọi người hai mặt nhìn nhau, không tiếng động trao đổi: chủ tử nhà hắn sẽ không phơi thây ở bên trong chứ? Mà trong lòng Phượng tiêu chỉ hiện lên hai chữ: khắc tinh!
Nương tử thân ái của Phượng hiên là khắc tinh của hắn, mà cha mẹ của khắc tinh cũng tuyệt đối là khắc tinh, vì thế, người nào đó luôn coi trời bằng vung giống như Tôn Ngộ Không tự động bị đặt ở trong năm ngón tay một nhà nương tử thân ái, ha ha, không thể động đậy!
Trong phòng thường thường truyền ra tiếng kêu thảm thiết làm cho bọn thị vệ cực kỳ lo lắng an nguy tông chủ nhà hắn, nhưng may mắn, tiểu ác ma không có bị người ta đánh thành tám miếng, mà là bị thẩm vấn, cắt đất đền tiền, vô điều kiện đáp ứng rất nhiều yêu cầu của nhạc phụ nhạc mẫu đại nhâns, chỉ có là, lỗ tai của hắn vừa hồng hồng, lại vừa sưng sưng.
Ngồi ở chỗ kia thưởng thức hình dạng cha mẹ, tiểu oa nhi mở to đôi mắt tròn, vô tội nhìn người cha đáng thương, trong lòng buồn bực mà nghĩ: A? Nó vừa mới nói cái gì không nên nói sao?
← Ch. 077 | Ch. 079 → |