Du tử nhiên
← Ch.07 | Ch.09 → |
Sau cái bữa khủng bố cô hôm trước thì phải nói tên Phong Dật Hàn này ngoan cực kì, vẫn cái bộ mặt như ai thiếu hắn mấy trăm triệu không trả nhưng không suốt ngày đi rình mò cô nữa, cũng không dùng cái bộ mặt bặm trợn đi kè kè sau lưng cô. Không khí xung quanh cô đã trong lại trở lại rồi.
Hôm nay bạn nhỏ Dạ Tích Dương sẽ trở lại a! Hai ngày không được đấu võ mồm với hắn thật làm cho cô có chút ngứa ngáy buồn miệng nha. Không cãi lộn với hắn có hai ngày mà thấy thiếu thiếu trong người. Cô có chút mong chờ rồi đó!
Tiểu Mai thấy bạn nữ nào đó từ sớm đã nhòm hoài ra cửa thì nhịn không được mà trêu chọc:
"Ai nha, tiểu thư đang chờ ai vậy a! Hình như thường ngày Dạ nhịn thiếu gia phải tám giờ mới tới lận đó nha."
"Ta có chờ ai đâu! Em nghĩ bậy rồi!" bạn nữ nào đó quyết tâm chối bay, thiệt ngượng ghê, không lẽ nhận mình trông chờ cái tên nhóc chết tiệt kia sao? Không bao giờ nhé, cửa sổ cũng không có đâu nhé!
Đang lúc bạn nữ nào đó đang tự kỉ trong góc vẽ vòng tròn thì cửa phòng bật mở, mắt của bạn nữ nào đó lập tức sáng lên nhìn ngay ra cửa, bạn nữ hầu nào đó bắt đầu triển khai vẻ mặt mờ ám. Nhưng nhìn thấy người bước vào thì nụ ánh mắt của Mạc Nhiên tối lại, nụ cười gian trên mặt Tiểu Mai cũng cứng đờ.
Người này tuyệt đối không phải Dạ Tích Dương!
Người mới vào có dáng người thon dài, mảnh khảnh, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối làm nổi bật lên phong cách lãng tử, áo sơ mi không gài hai nút trên cùng để lộ ra khuôn ngực rắn chắc quyến rũ, khuôn mặt thì... phải dùng hai từ yêu nghiệt để hình dung. Tên này nhìn là biết thụ rồi, mà thả hắn ra đường chắc chắn sẽ gây ùn tắc giao thông trên diện rộng luôn, bạn nữ nào đó không phúc hậu tặc lưỡi.
Ngay khi bạn nữ nào đó đang yy về hiện tượng công thụ trong truyền thuyết thì yêu nghiệt nam kia cũng mở miệng phun lời vàng ngọc:
"Em yêu, mấy hôm nay anh lo lắng cho em chết được, thật may là em không sao!" miệng thì nói vậy nhưng trên mặt hắn không hề có chút gì gọi là "lo lắng" hết trơn.
Nhưng bạn nữ nào đó vừa nghe hắn nói xong thì lập tức đứng hình, em yêu? Ai vậy, hắn đang gọi ai vậy. Hành động tiếp theo của Mạc Nhiên làm bạn yêu nghiệt kia trực tiếp ngậm miệng:
"Tiểu Mai, tên này từ đâu xổng chuồng vậy. Mà hắn kêu ai là em yêu thế, kêu em hả?" bạn nữ nào đó làm vẻ mặt tiếc hận, "Ta không ngờ mắt em kém thế, người này vừa nhìn là biết không đáng tin rồi, em phải cẩn thận đó."
Bạn nam nào đó đen mặt, dù chủ tớ hai người kia kéo nhau ra một góc phòng thì thầm tâm sự nhưng tai hắn rất thính nha, hắn nghe thấy rõ mồn một. Xổng chuồng? Không đáng tin? Cô ta nghĩ hắn là cái gì vậy, thú hay lưu manh?
Bạn nữ hầu nào đó nghe xong cũng méo miệng, tiểu thư à, kẻ không có mắt nhìn người đó chính là tiểu thư đó! Trước kia chẳng phải tiểu thư rất thích hắn sao, sao bây giờ lại... khụ, bôi đen thế a. Tiểu Mai đành nhắc nhở bạn tiểu thư nào đó:
"Tiểu thư quên rồi sao, đây là Tử Nhiên thiếu gia đó ạ!"
Lần này tới lượt cô đớ người, Du Tử Nhiên là người này sao? Không ngờ mắt thưởng thức của nguyên chủ lại kém thế. Mới đầu nghe kể thôi cô đã không có cảm tình gì với tên này rồi, từ hồi nào tới giờ cô ghét nhất là thể loại đàn ông trăng hoa háo sắc, giờ diện kiến dung nhan rồi thì càng ghét hơn.
Mặt mũi thì cũng được đấy, nhưng dùng để dụ dỗ phụ nữ thì cũng chỉ là đồ bỏ. Đàn ông thì cần yêu nghiệt thế làm gì, bán nam bán nữ. Nói chung là nhìn là không ưa rồi. Không ngờ cô lại xui xẻo hứng chịu hậu quả mà nguyên chủ để lại.
Rồi cái gì mà em yêu, quan tâm cô chết mất? Cô phi, có ai quan tâm mà hai tuần cô lên mốc trong bệnh viện mà không một lời hỏi thăm không? Quan tâm mà cái mặt như thế đấy à? Coi cô là con nít lên ba sao?
Như nhận thấy được ánh mắt khinh bỉ cộng với nghi ngờ của cô, bạn nam nào đó vẫn cực kì bình tĩnh, giải đáp mọi thắc mắc trong lòng cô.
"Em giận anh không tới thăm em à? Anh cũng rất lo cho em nha, nhưng anh cũng rất bận rộn." hắn nói thật, hắn rất bận rộn, bận rộn hoàn thành nhiệm vụ của mình a, hắn rất ngoan không nói dối đâu.
Bạn nữ nào đó nghe xong thì thấy lùng bùng lỗ tai, bận? Buồn cười, hắn ta ở nhà cô, ăn của cô, xài của cô, thế thì bâđn trong miệng hắn chắc là "bận" với mấy em chân dài rồi! Trong lòng khinh bỉ bạn nam nào đó, châm chọc mở miệng:
"Ai nha, anh bận rộn vậy mà còn dành thời gian tới thăm làm em cảm động quá chừng."
Bạn nam yêu nghiệt nhướng mày, ha, hôm nay còn biết châm chọc hắn cơ đấy. Xem ra sau khi tai nạn xong cũng tiến bộ lên không ít nhỉ. Bình tĩnh đáp trả bạn nữ:
"Không có gì, dù sao ở với nhau bao nhiêu năm, không có tình thì cũng có nghĩa, huống chi chúng ta vừa có tình vừa có nghĩa thì sao lại không thể bớt chút thời gian tới thăm em được chứ, đúng không nào!"
Vô sỉ, cực kì vô sỉ! Cô không tin hắn không nghe ra cô đang châm chích hắn, là mặt hắn quá dày hay trình độ xóc xỉa của cô bị tụt level rồi?
Cười quyến rũ với hắn, ánh mắt cũng tràn ngập mê luyến si mê nhìn bạn nam yêu nghiệt đang ngồi gần bên cô:
"Em không ngờ tình cảm của anh lại sâu đậm thế, xem ra em đã không nhìn lầm người!"
Du Tử Nhiên không tự giác nhích ra ngoài một chút, che giấu tia khinh thường như có như không xẹt qua đáy mắt, hắn vốn nghĩ cô ta có chút thay đổi sau vụ tai nạn kia, nhưng sợ là hắn nghĩ nhiều rồi, đuôi cáo của cô ta cuối cùng vẫn lòi ra ngoài.
Bạn nữ nào đó cười thầm, cô biết ngay mà, tên này tới bên cạnh cô là có mục đích. Không có tên đàn ông nào lại đi si mê một người tiếng xấu vang xa như cô, nguyên nhân gượng ép thế này chắc chỉ có nguyên chủ mới dám đem anh ta về nhà. Nếu cô nhìn không lầm thì khi nãy trong mắt anh ta xẹt qua tia khinh thường a, cũng tốt, cứ khinh thường đi, tôi muốn xem thử mục đích thật của anh là gì.
Hai người lâm vào trầm mặc, không khí trong phòng cũng có thể xem là bình thường nếu bỏ qua hai người đang "liếc mắt đưa tình" kia.
Bạn Tiểu Mai ngồi kế bên không ngừng run rẩy, sao cô thấy lạnh vầy nè, rõ ràng tiểu thư và Du thiếu gia đang bày tỏ nhung nhớ yêu thương, lửa tình bắn ra bốn phía, sao cô lại thấy rét thế này a!?
đang lúc bạn Tiểu Mai đáng thương tự kỉ trong góc thì của phòng bật mở phá tan không khí ngộp ngạt.
"Mạc Nhiên, nhớ tôi không nè!"
-
← Ch. 07 | Ch. 09 → |