Cận vệ
← Ch.03 | Ch.05 → |
Tỉnh lại một lần nữa, bên giường cô lại xuất hiện thêm một cô gái khóc rấm rứt, không ngừng gọi tên nữ phụ nguyên tác.
Cô gái kia độ khoảng mười sáu mười bảy, khuôn mặt tròn tròn thật thà, cũng tạm xem là khả ái, nhìn thấy cô tỉnh dậy, cô bé càng la to hơn:
"Tiểu thư, tiểu thư, cuối cùng thì tiểu thư cũng tỉnh rồi, tiểu thư cho em xin lỗi, tại vì Phong thiếu gia bảo em là không làm ồn lúc tiểu thư bệnh nặng nên hôm nay mới đưa em tới."
Nói xong, đôi mắt to tròn còn dâng lên tia nước khiến cô muốn từ chối cũng không được, cô gái này luôn miệng gọi cô là "tiểu thư", có lẽ đây chính là người hầu thân cận bên người cô_ Tiểu Mai rồi.
Còn Phong thiếu gia? Sao cô chưa từng nghe nói có người này trong truyện nhỉ? Hắn ta là ai? Nghe ngữ khí cung kính của Tiểu Mai khi nhắc về hắn, chắc chắn thân phận của người này cũng không đơn giản rồi, cô làm bộ hồ đồ hỏi:
"Phong thiếu gia?"
"Tiểu thư quên Phong thiếu gia rồi sao? Oa.... không ngờ người lại té nặng như vậy, thế mà Phong thiếu gia cứ bảo chỉ chấn thương nhẹ thôi không phải lo. Oa...."
Tiểu Mai khóc càng lúc càng to, hơn nữa còn ôm chặt lấy cô mà khóc. Khụ khụ, cô bé à, không cần phải kích động thế đâu, mau trả lời vào chủ đề chính đi chứ, bạn nữ nào đó không ngừng bất mãn trong lòng.
"Khụ... em còn chưa trả lời câu hỏi..."
"Tiểu thư! Người đừng lo, em nhất định sẽ báo cho biếu thiếu gia biết, để ngài ấy tìm thầy thuốc chữa trị cho tiểu thư!" cô bé kia hoàn toàn không phát giác được bản thân đang đi lạc đề, còn kích động nắm tay cô hứa hẹn.
Cô biết em rất trung thành, rất tận tâm, nhưng không cần quá khích thế đâu, chỉ cần vào chủ đề là được rồi.
"Không cần đâu, em chỉ cần cho ta một số chuyện quan trọng là được rồi."
Đôi mắt vẫn còn chút tia nước, cô bé bây giờ mới chịu vào vấn đề:
"Dạ thưa tiểu thư, Phong thiếu gia là cận vệ truyền thừa đi theo tiểu thư từ nhỏ, mọi chuyện từ ăn mặc ở đi lại của tiểu thư từ nhỏ tới giờ đều do Phong thiếu gia lo hết."
Mọi chuyện của mình đều do người đó lo hết? Không phải chứ, không có chút riêng tư nào luôn. Trên đầu chảy xuống ba vạch đen, cô tiếp tục thăm dò:
"Vậy sao em lại gọi người nọ là thiếu gia?"
"Phong thiếu gia vốn thuộc gia tộc hắc đạo lâu đời Phong gia, em cũng không rõ vì sao nhưng nghe nói người Phong gia muôn đời làm cận vệ cho truyền nhân của Mạc gia, cha của Phong thiếu gia từng làm cận vệ cho Mạc gia chủ, tức là cha của tiểu thư, đến đời của tiểu thư thì Phong thiếu gia làm cận vệ."
"Ồ, thì ra là vậy." cô cố gắng tiêu hóa mớ thông tin vừa thu thập, tại sao người quan trọng này lại không hề được đề cập tới trong truyện? Có uẩn khúc gì chăng?
Đang lúc cô đang trầm tư suy nghĩ thì cánh cửa bật mở, một dáng người cao gầy bước vào.
Người nọ có dáng người thon dài, thậm chí còn có chút gầy, khuôn mặt điềm tĩnh lạnh lùng nhưng lại hoàn hảo không thể soi mói, đôi mắt sắc bén như chim ưng. Hắn có khí chất của một đế vương, dường như thượng đế tạo ra hắn là để làm vua, làm kẻ thống trị. Đôi mắt sắc như ưng kia liếc về phía cô, cố gắng che giấu tia chán ghét xẹt qua nơi đáy mắt nhưng vẫn bị cô thấy được:
"Bác sĩ nói tình trạng của tiểu thư không có gì đáng ngại lắm, nhưng vẫn còn phải theo dõi thêm, nếu không có gì thì tuần sau có thể xuất viện."
Giọng nói lạnh lẽo rõ ràng vang khắp không gian, không một lời dư thừa tựa như một người máy được lập trình sẵn.
Cô không nói gì đánh giá người nọ, chắc người này chính là Phong thiếu gia mà Tiểu Mai nhắc đến, nhìn thái độ của anh ta thì biết người này cũng không có hảo cảm gì với thân chủ này rồi thật thú vị. Như nhận thấy được ánh mắt đánh giá của cô, trong mắt của hắn xẹt qua một đạo nghi hoặc, nhưng rất nhanh lại bị che giấu. Hôm nay cô ta rất lạ, không háo sắc nhào tới như mọi lần, cũng không dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, cô ta chỉ nhàn nhạt đánh giá như đang nhìn một mặt hàng.
Hắn rất không thích ánh mắt này, dòng máu kiêu ngạo trong hắn không cho phép bất cứ ai nhìn mình bằng ánh mắt như thế, huống chi còn là người mà bấy lâu nay hắn xem thường.
Không khí trong phòng tự nhiên đông cứng, nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, rõ ràng là người nào đó đang không ngừng tản ra khí lạnh. Giọng nói của hắn rõ ràng lạnh hơn ban đầu rất nhiều:
"Tiểu thư muốn xử lý Như Hoa thế nào?"
Như Hoa nào nữa vậy? Đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Tiểu Mai, nhưng ánh mắt kia lại khiến bạn người hầu nào đó thương tâm, nức nở:
"Chuyện này mà tiểu thư cũng quên sao? Là do Như Hoa hại tiểu thư té xuống hồ đó!"
Hả, không phải là do Dạ Tích Dương sao, tự nhìn sao lòi ra Như Hoa gì nữa vậy? Đáp lại đôi mắt tràn ngập dấu chấm hỏi của cô, Phong Dật Hàn lạnh lùng giải thích, giọng nói cung kính như cũ:
"Hôm đó trong lúc hỗn loạn tiểu thư có hành vi không đúng với Dạ nhị thiếu gia, Như Hoa nhìn thấy tỏ thái độ bất bình thay nên mới lỡ tay đẩy tiểu thư một cái, không ngờ tiểu thư lại rơi vào hồ bơi, bất tỉnh nhân sự."
Ngoài miệng thì nói như mọi tội lỗi là do Như Hoa gì đó gây ra, nhưng ẩn ý bên trong lại mắng cô tự gây sự làm loạn thì tự chịu, còn trách ai được. Người này đúng là thâm, xem ra bên cạnh cô gái này cũng không có ai tầm thường, sau này phải cẩn thận hơn một chút.
"Nếu vậy thì như mọi lần đi." cố gắng không để lộ chút sơ hở, không thể để mấy người này phát hiện ra cô không phải là Mạc Nhiên trước kia, nơi này nguy hiểm hơn những gì cô thấy trong tiểu thuyết, cô có cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản chỉ là một hồi ghen tuông tranh giành tình nhân, có rất nhiều bí mật đã được che giấu trong những trang sách kia. Tại sao một nhân vật quan trọng như Phong thiếu gia này lại không được đề cập? Tại sao chuyện cô bị Như Hoa kia đẩy xuống hồ bơi lại bị nói thành Dạ Tích Dương hại? Cô thật không hiểu và cũng không muốn đi tìm hiểu, cô muốn sống cuộc sống sâu gạo của mình thôi, nhưng hình như có cái gì đó đang dần vén lên trước mắt cô.
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin lui xuống, tiểu thư nghỉ ngơi đi." giọng nói vẫn lành lạnh như vậy, không mang một tia tình cảm, trong mắt xẹt qua tia phức tạp. Hắn cảm giác vị tiểu thư trước mắt hắn dường như thay đổi thành một người khác, mặc dù cô ta cố tỏ ra giống bình thường nhưng không thể không lộ ra sơ hở, hắn cần điều tra.
Lạnh lùng xoay người đi, hắn không chấp nhận chuyện trộm long tráo phụng như thế xảy ra dưới mí mắt của mình được. Cô híp mắt nhìn vào bóng lưng quyết tuyệt của hắn, linh cảm mách bảo cho cô người này không thể tin tưởng, càng không thể tin bất cứ một ai ở nơi này nếu không cô sẽ chết rất thảm.
Cô cần chút thời gian để hiểu rõ những chuyện đang xảy ra gần đây. Trong đầu cô hiện tại đang rối như tơ vò, hàng ngàn câu hỏi đang quay mòng mòng, bản năng thôi thúc cô phải làm gì đó để tự bảo vệ lấy mình.
Xem ra ngày lành của cô không kéo dài được lâu.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |