Hộ vệ
← Ch.342 | Ch.344 → |
Vệ Lạc không khỏi lo lắng khi nghĩ đến Kính Lăng. Nàng vừa xoa bụng xót xa cho đứa bé đã mất, vừa trăn trở không biết Kính Lăng đã dùng cách nào để treo giải thưởng cho nàng.
Bên ngoài dịch quán ngày càng ồn ào, người Tấn tụ tập bàn tán về Vệ Lạc. Mười mấy kiếm khách Trung Sơn canh giữ nghiêm ngặt không cho ai tự tiện vào, nhưng đám đông cũng không chịu rời đi. Người đến rồi đi, rồi lại đến.
Khi mặt trời lên cao, một tiếng hô vang dội từ bên ngoài vọng vào: "Ta là người Tấn, Đại Kiếm Sư. Xin hộ vệ phu nhân!"
Vệ Lạc đứng dậy, phân phó cho một kiếm khách Trung Sơn: "Mời khách vào."
Chẳng mấy chốc, một kiếm sư ngoài bốn mươi, mặt vuông chữ điền phong thái đường hoàng được dẫn đến.
Người này dừng cách Vệ Lạc mười bước, cung kính vái chào, cất cao giọng nói: "Kiếm khách Lịch xin ra mắt phu nhân. Phu nhân nơi đất khách sao có thể không có kiếm khách bên cạnh? Xin được hộ vệ."
Vệ Lạc đáp lễ: "Cẩn tuân ý quân."
"Vâng!"
Lịch lại vái chào, rồi đứng nghiêm phía sau Vệ Lạc.
Vừa lúc đó, một giọng nói trong trẻo khác vang lên: "Ta là người Tấn, Đại Kiếm Sư. Xin hộ vệ phu nhân!"
Vệ Lạc lại đứng dậy: "Mời khách vào."
Chưa đầy nửa canh giờ, lại một giọng nói khác truyền đến: "Ta là người Tề, là thực khách của công tử Trật. Nghe phu nhân ở đây, xin được hộ vệ!"
"Mời khách vào."
Vệ Lạc không ngờ chỉ trong hai ba canh giờ, bên cạnh nàng đã có bảy kiếm khách người Tấn và một người Tề.
Họ đều là những kiếm khách, du hiệp của nhiều quốc gia khác nhau tình cờ đang ở Trung Sơn. Nghe tin Vệ Lạc ở đây liền bỏ dở nhiệm vụ tức tốc đến bảo vệ nàng.
Vệ Lạc vô cùng cảm động.
Ai cũng biết nàng đắc tội với Sở, cường quốc láng giềng của Trung Sơn! Vậy mà họ vẫn đến, bất chấp tính mạng, thật khiến người ta cảm khái.
Chỉ ba canh giờ sau, Võ đã quay lại.
Những gì Vệ Lạc cần để dịch dung rất đơn giản, hầu như ngọn núi nào cũng có, không có thì nhờ hương dân hái hộ cũng được.
Vệ Lạc bảo người Trung Sơn ở ngoài sân, không được phép vào. Sau đó nàng pha thuốc, dịch dung thành một kiếm khách bình thường ngoài ba mươi, dáng người nhỏ nhắn, da dẻ vàng vọt.
Lúc này đã xế chiều, ánh mặt trời dần buông.
Vệ Lạc sau khi dịch dung, có thể rời khỏi dịch quán bất cứ lúc nào.
Nhưng nhìn tám kiếm khách đã xả thân vì mình, nàng không nỡ ra đi.
Dù sao nàng đã dịch dung, thích khách Sở có đến cũng khó mà nhận ra.
Vệ Lạc nghĩ vậy, gác lại kế hoạch lặng lẽ rời đi, ở lại trong phòng.
Trừ Võ, không ai biết nàng đã dịch dung. Võ công nàng hiện tại không đáng tin cậy, dịch dung là cách cuối cùng để bảo vệ mình. Nàng không phải không tin tưởng những kiếm khách kia, nhưng thời này người ta không có ý thức giữ bí mật, nàng không muốn mạo hiểm.
Thời gian trôi qua.
Ăn tối xong, Vệ Lạc tắt nến, đi vào một góc phòng, tựa lưng vào tường như một kiếm khách tận tụy, kiếm chống đất, cúi đầu bất động.
Nàng đã nhập định.
Trời tối dần, dưới sân thắp lên hơn mười ngọn đuốc sáng như ban ngày.
Nhưng đúng lúc này...
Một giọng nam trầm ấm vang lên: "Ta là Lực, người Sở! Nghe Tấn phu nhân ở đây, đặc biệt đến lấy đầu!"
Giọng nói hùng hồn vang xa trong đêm vắng!
Âm thanh đến từ nóc nhà dịch quán!
Vèo vèo vèo vèo!
Chỉ trong nháy mắt, tám kiếm khách Tấn, Tề, cùng hơn mười kiếm khách Trung Sơn đã có mặt dưới mái hiên.
Một kiếm khách Tấn ngẩng đầu, nhìn người Sở trên nóc nhà quát lớn: "Tấn phu nhân cao quý, há phải hạng chuột nhắt các ngươi dám động đến? Cẩu tặc, xuống chịu chết!"
Giọng nói của hắn ta cũng vang dội không kém.
Kiếm khách Sở hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống. Chúng kiếm khách khác lùi lại, để hắn ta thong dong đáp xuống đất.
Vừa rơi xuống đất, kiếm khách Sở đã vung trường kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng về phía trước!
Đây là lời thách đấu!
Ngay lập tức, kiếm khách Tấn lúc nãy bước lên, rút kiếm đáp lễ, mũi kiếm hướng về phía trước một đốt ngón tay.
Họ đại diện cho quốc gia, không có tư thù, nên trước khi giao đấu vẫn phải theo lễ nghi.
Vèo một tiếng, kiếm khách Tấn xông lên. Trường kiếm trong tay vung cao, giữa tiếng gió rít nhắm thẳng đối thủ!
Kiếm khách Sở lùi lại, "Đinh" một tiếng, hai thanh trường kiếm chạm nhau chan chát!
"Choang choang" tiếng binh khí va chạm không ngừng, trong lúc cuộc đấu đang diễn ra kịch liệt, lại có vài thanh âm người Sở từ ngoài cửa dịch quán vọng vào: "Nghe Tấn phu nhân ở đây, đặc biệt đến lấy đầu!"
"Hừ! Yêu phụ như thế, lại giết không chết sao?"
"Tấn phu nhân, ra nhận lấy cái chết!"
Trong tiếng la hét hỗn loạn, có thể nghe ra bên ngoài có đến mười người Sở!
Địch nhân đến như thế rào rạt!
Chúng kiếm khách Tấn nhìn thoáng qua nhau, đồng loạt rút ra trường kiếm xoay người nghênh địch.
Vừa lúc đó, cửa dịch quán bị phá tung, mười mấy người Sở xông vào.
Chỉ trong nháy mắt, ánh kiếm và ánh đuốc giao nhau, mỗi đường kiếm loé lên là một tia máu b ắn ra!
Võ thấy vậy, quay đầu chạy về phòng Vệ Lạc.
Y vừa nhảy vào phòng đã cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo. Trong lúc nguy cấp, Võ xoay mũi chân sang trái né tránh. Y vùa né được, một đường kiếm lướt qua chóp mũi y, "đinh" một tiếng cắm phập vào tường gỗ bên cạnh!
Suýt chút nữa!
Võ toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Người này võ công cao hơn mình!
Y vội chống tay xuống đất, xoay người bật dậy. Y vừa đứng dậy, kẻ tấn công đã nhảy vào trong phòng.
Đúng rồi, hắn ta muốn giết phu nhân!
Võ hốt hoảng kêu lên: "Phu nhân, cẩn thận!"
Vừa thốt ra, Võ chợt nhớ Vệ Lạc đã dịch dung.
Đúng lúc đó...
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị phá tung, một người cầm đuốc xông vào.
Lại là người Sở!
Ánh đuốc rọi sáng căn phòng tối om. Chỉ thấy màn lụa tung bay, ngoài một người áo đen đứng trước giường và bọn họ, chẳng thấy bóng dáng nữ nhân nào.
Người áo đen trước giường trừng mắt nhìn chiếc giường trống không, mặt mày cứng đờ, tức giận quát: "Yêu phụ đâu?"
Người Sở cầm đuốc đứng ở cửa phòng cũng giận dữ: "Tấn phu nhân, sao lại lén lút như vậy, không dám ra mặt sao?"
Võ thấy vậy, muốn bật cười.
Nhưng y không thể cười. Y cũng là người Sở. Vệ Lạc và Sở là kẻ thù, Võ lấy làm tự hào vì là người Sở, nên không muốn cười nhạo đồng bào mình.
Thấy Vệ Lạc không có trong phòng, Võ chỉ trầm mặc lui ra ngoài.
Hai người Sở thấy Võ mặc áo Sở, chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm để y đi.
Ra khỏi phòng, lão giả nhìn chúng kiếm khách đang giao đấu, bực bội nói: "Còn đánh gì nữa? Yêu phụ không có trong phòng!"
Mọi người đều giật mình, đồng loạt thu kiếm, lùi lại, chia làm hai phe.
Trước cái nhìn chăm chú của mọi người, lão giả hừ lạnh một tiếng, vung tay áo dẫn đầu đi ra ngoài. Hắn ta vừa đi, những người Sở khác lần lượt nhìn nhau, nghiến răng cũng lui ra theo.
Vốn dĩ, bọn họ muốn lớn tiếng giáo huấn Vệ Lạc về hành vi hèn nhát bỏ chạy. Nhưng nghĩ đến nàng chỉ là một phụ nhân yếu đuối, lại đang mang trọng thương, nói như thế nào thì trong trường hợp này cũng là họ đuối lý, nên chỉ đành im lặng.
Người Sở vừa rút, thanh âm Vệ Lạc vang lên từ trong bóng tối: "Chư quân, xin bảo trọng thân thể!"
Nghe thấy giọng nàng, chúng kiếm khách đồng loạt thở phào. Một kiếm khách Tấn bị chặt đứt cánh tay cười lớn: "Đồ ngu Sở!"
Vệ Lạc vẫn còn đó không hề bỏ chạy, rõ ràng người Sở đã bị nàng lừa! Cảnh này khiến người Tấn vừa buồn cười vừa kiêu hãnh.
Trận chiến vừa rồi, bảy người Tấn đều bị thương, ba người bị thương nặng ở tay chân. Kiếm khách người Tề bị chém một nhát trên mặt, từ khóe mắt đến mang tai máu me đầm đìa, xem ra đã bị hủy dung. Còn kiếm khách Trung Sơn chỉ bị thương nhẹ, không ai mất tay chân.
Xem ra, những người Trung Sơn này không tận lực.
Trong bóng tối, Vệ Lạc hừ lạnh, thanh âm uy nghiêm cùng ngạo mạn: "Gọi người báo với Trung Sơn hầu: Nếu Tấn phu nhân chết ở Trung Sơn, Trung Sơn còn tồn tại được không?"
Thanh âm của nàng lạnh nhạt, phẫn nộ, còn mang theo sát khí.
Chúng kiếm khách Trung Sơn đồng loạt cúi đầu. Một người chắp tay cúi chào Vệ Lạc, rồi rời đi bẩm báo với Trung Sơn hầu.
Thanh âm Vệ Lạc lần nữa vang lên, ôn nhu nói với chúng kiếm khách: "Chư quân, xin bảo trọng thân thể!"
Đây là lần thứ hai nàng lên tiếng. Chúng kiếm khách mới bắt đầu băng bó vết thương.
Vệ Lạc thở dài nhìn khoảng sân đầy máu, trở vào phòng rửa sạch dịch dung, rồi ra băng bó cho từng người. Mà lúc này, Trung Sơn hầu phái thêm ba đội kiếm khách trăm người đến bảo vệ, cùng với đại phu và vu y.
Đi cùng họ còn có sứ giả của Trung Sơn hầu. Vừa đến nơi, sứ giả thay mặt Trung Sơn hầu liên tục xin lỗi và tỏ ra kinh sợ. Đến lúc này, Vệ Lạc mới thấy Trung Sơn hầu thật sự bất an. Hừ! Lão già háo sắc kia cuối cùng cũng biết danh hiệu "Tấn phu nhân" có ý nghĩa gì rồi sao?
Mặc kệ như thế nào, Trung Sơn hầu cũng đã nguyện ý toàn lực bảo vệ Vệ Lạc, điều này khiến nàng yên tâm hơn phần nào.
Cùng lúc đó, tin Vệ Lạc xuất hiện ở Trung Sơn quốc được người Tấn truyền về trong nước, đến tai Kính Lăng.
← Ch. 342 | Ch. 344 → |