Hầu tắm (1)
← Ch.068 | Ch.070 → |
Lúc này, Vệ Lạc lùi về sau một bước, lần nữa quỳ phịch trên mặt đất, dập đầu, khiếp sợ thỉnh cầu: "Công tử, tiểu nhân biết chữ, biết dùng kiếm gỗ."
Bốn chữ "biết dùng kiếm gỗ" vừa thốt lên, khóe miệng công tử Kính Lăng giật giật. Vệ Lạc cúi đầu tiếp tục nói: "Tiểu nhân cũng biết tính toán sổ sách. Công tử đại tài, biết cách dùng người, bất kể tài đức hay năng lực, tiểu nhân cả gan xin công tử ban làm thực khách tam đẳng!"
Trầm mặc!
Công tử Kính Lăng hiển nhiên không ngờ rằng, trong tình huống này Vệ Lạc lại dám yêu cầu thêm thưởng. Lấy tài năng Vệ Lạc, xác thực đủ trở thành thực khách tam đẳng trong phủ.
Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm mái đầu nhỏ đen bóng của nàng, trong con mắt âm u ẩn chứa lửa giận đang thiêu đốt, hắn tất nhiên biết Vệ Lạc tại sao bỗng dưng nói lời ấy.
Hắn gắt gao nhìn chòng chọc Vệ Lạc, tận khi đầu Vệ Lạc càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, chỉ thiếu điều cả mặt đều dán lên sàn nhà, hắn mới lạnh lùng nói rằng: "Thầy tướng số nói như vậy, không tin?"
Giọng Vệ Lạc có chút cay đắng, "Tiểu nhân vì tự cứu, nhiều lần thể hiện vụng về. Tuy không lọt mắt tôn giả, nhưng cũng đã trái lời thầy tướng số. Nay thời loạn lạc, được ban mai lại lo chiều tà (1), tiểu nhân không dám mơ tưởng thoát thân lâu dài, lại còn lưu danh hậu thế."
Nàng nói tới đây, lần thứ hai dập đầu liên tục, âm thanh nghèn nghẹn, "Tiểu nhân từng nhiều lần tránh né công tử, tâm thực bất an, gặp mặt công tử khó tránh khỏi hoảng sợ, cử chỉ thất thố, thật sự không thể làm đầy tớ bên cạnh công tử. Cầu công tử ban cho tiểu nhân một chỗ an thân, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa!"
Vệ Lạc chậm rãi nói xong, rạp người trên đất không nhúc nhích. Ngay khi nàng bị công tử Kính Lăng đơn độc giữ lại, đã biết hôm nay không dễ dàng, công tử Kính Lăng rõ ràng thiếu kiên nhẫn vờ hồ đồ với nàng. Nếu muốn trong bại cầu thắng, chỉ có lấy tiến làm lùi, tự vạch trần khuyết điểm, nói ra việc bản thân dịch dung.
Nhưng dù nàng nói đến đi, công tử Kính Lăng vẫn chưa tin, vẫn hết sức hoài nghi nàng, lúc này, Vệ Lạc rất muốn bỏ đi, đương nhiên, bỏ đi là hạ sách, nàng còn phải thử xem.
Đối với Vệ Lạc mà nói, giờ phút này nguy cơ to lớn nhất của nàng không phải gì khác, chính là nàng không thể lộ khuôn mặt thật. Nhưng nàng đã nói ra việc mình dịch dung, nếu công tử Kính Lăng yêu cầu nàng lộ mặt, thì làm sao bây giờ?
Nửa năm qua, nàng cao lên, cũng phơi nắng sạm đen, lại cải trang thiếu niên. Nhưng thân thể này từng là hôn thê của công tử Kính Lăng, ai biết hắn có ấn tượng sâu sắc không, một chút liền nhìn ra? Cho dù hắn không nhận ra, vậy còn người bên cạnh hắn?
Bởi vậy, vị trí nàng muốn chính là thực khách. Có lẽ vô dụng, nhưng chưa chắc đã không dời được sự chú ý của hắn? Không chừng hắn thấy mình có chút tài năng, đồng ý không quan tâm diện mạo mình? Hoặc cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, không đáng chú ý?
Hơn nữa, nàng còn có chiêu nhiễu loạn suy nghĩ của hắn. Nàng chỉ cầu có thể ra khỏi cửa phòng này, ra được ngoài, bản thân sẽ dư thời gian đọ sức.
Trầm mặc.
Cực kỳ trầm mặc.
Công tử Kính Lăng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, không khí trong cung điện ngưng trệ cực kỳ, dường như ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Sau một hồi lâu, công tử Kính Lăng mới mở miệng, hắn cao giọng, nặng nề quát: "Vào đây!"
Tiếng quát vừa dứt, hai hàng mười thị tỳ lũ lượt đi vào. Những thị tỳ này tay nâng áo bào, khăn mặt các kiểu, tấp nập đi tới trước người công tử Kính Lăng, dừng cách hắn năm bước, chúng thị tỳ xinh đẹp đồng thời cúi mình hành lễ.
Công tử Kính Lăng chậm rãi đứng thẳng, không quay đầu đi ra ngoài, "Đi Lộ Trạch cung!"
Ơ, Lộ Trạch cung là nơi nào? Sao hắn đột nhiên muốn tới đó?
Vệ Lạc kinh ngạc nhìn theo bóng lưng công tử Kính Lăng, trong lòng khó hiểu. Công tử Kính Lăng vừa đứng lên, biện pháp bản thân chuẩn bị kỹ càng cũng không dùng được nữa.
Công tử Kính Lăng đi được vài bước, giữa lúc trong lòng Vệ Lạc không để ý, vô cùng chờ mong hắn đi luôn, thì giọng nói lạnh lùng kia lại truyền đến, "Vệ Lạc theo hầu."
"Vâng."
Vệ Lạc ỉu xìu đứng lên, theo sau đám thị tỳ cúi đầu đi về phía trước.
Hắn hình như nổi giận rồi!
Công tử Kính Lăng rời tẩm cung, xoay người đi về bên trái, cũng không rời khỏi sân viện.
Đi qua một con đường quanh co rộng rãi, đoàn người lại đi dưới một con đường sẫm bóng.
Vệ Lạc vẫn cúi đầu, con ngươi chuyển động, cắn răng. Nàng hít một hơi, nhanh chóng tiến vài bước, đi tới sau lưng công tử Kính Lăng.
Vệ Lạc đi tới cách hắn ba mét, hai tay chắp lại, cúi đầu nói: "Công tử, xin hỏi đang đi đâu vậy?"
Bước chân công tử Kính Lăng khựng lại, chậm rãi quay đầu.
Hắn lẳng lặng nhìn Vệ Lạc, cặp mắt tựa đêm đen lóe lên một vệ sáng dị thường. Sau đó, hắn thản nhiên nói: "Đi Lộ Trạch cung, đương nhiên là tắm rửa."
Tắm rửa?
Tắm rửa!
Khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc không kìm được liên tục run rẩy vài lần, nàng mở to hai mắt, lén nuốt một ngụm nước bọt, nặn ra một nụ cười, lắp ba lắp bắp nói: "Công tử tắm rửa, sao lại kêu Vệ Lạc theo hầu?"
Nàng đang giãy chết! Nàng rất muốn có được một đáp án phủ định, bởi vậy, nàng nhìn vào đôi mắt của công tử Kính Lăng, không còn đơn thuần là chờ mong, mà là vô cùng tha thiết chờ mong.
Công tử Kính Lăng thấy Vệ Lạc như vậy, khóe miệng liền giương lên. Hắn nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Ngươi chính là sai vật thân cận của ta, tất nhiên phải đi theo!" Hắn nói tới đây, cất bước về phía trước, Vệ Lạc vội vàng bước nhỏ đuổi theo. Nàng còn đang khổ sở suy nghĩ làm sao xoay sở thuyết phục thì công tử Kính Lăng dường như thấy khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc chưa đủ trắng, không quay đầu lại nói: "Vệ Lạc và chúng thị tỳ cùng hầu tắm!"
Hầu tắm?
Chính là loại hầu tắm mà phải cởi hết quần áo, giúp hắn chà lau?
Khác nào sét đánh giữa trời quang!
Vệ Lạc nghĩ vậy chân liền liêu xiêu, rầm một tiếng nặng nề ngã xuống đất, đúng chuẩn một cú chụp ếch. Khi nàng gian nan từ dưới đất bò dậy thì trên chóp mũi đen sì đã dính vụn lá rất dễ thấy.
Công tử Kính Lăng nghiêng đầu nhìn cảnh này, khoé miệng không khỏi co giật. Lúc này, Vệ Lạc lấy ống tay áo ra sức lau đi vụn lá. Nàng tiến lên một bước, ngước nhìn công tử Kính Lăng, mở to mắt nhìn thẳng hắn, âm thanh vang lên, giọng căm tức nói: "Bẩm công tử! Tiểu nhân đường đường là bậc trượng phu, chưa bao giờ thích nam sắc!"
Một câu nói ra, khắp nơi đều yên tĩnh!
Đám thị tỳ kiếm khách đi ngang, tuỳ tùng hai bên đồng loạt dừng bước, bọn họ trợn to mắt, nín thở nhìn Vệ Lạc, rồi lại liếc nhìn công tử Kính Lăng.
Không khí nặng trĩu, mây đen bắt đầu bao phủ, hết thảy âm thanh đều biến mất, chỉ còn lại nhịp tim hỗn loạn gấp gáp.
Vào lúc này, Vệ Lạc đã không quản nỗi sợ hắn. Căng thẳng bất an, kinh hoảng, lo lắng, còn cả kích động hận không thể lập tức xoay người bỏ chạy trước nay chưa từng có, đồng thời tấp kích lòng nàng, khiến mặt nàng trắng như tờ giấy, cả người run rẩy không ngừng.
Dù vậy, khi Vệ Lạc nhìn vào mắt công tử Kính Lăng, vẫn mang vẻ trầm ổn như cũ. Vệ Lạc tiến lên một bước nữa, hai tay chắp lại, nhìn thẳng công tử Kính Lăng cao giọng quát: "Công tử, cái gọi là sĩ có thể giết không thể nhục! Công tử biết rõ Vệ Lạc ta e ngại chuyện như thế, vì sao còn có chuyện hầu tắm?"
Nàng nói tới đây, khóe miệng giương lên, cười gằn hai tiếng, liếc mắt về phía Kính Lăng, "Với địa vị công tử, muốn thiếu niên thế nào chẳng phải dễ như trở bàn tay? Hà tất khó dễ một Vệ Lạc nho nhỏ chứ?
Nàng nói tới đây, lui về phía sau vài bước, vái chào thật sâu, âm giọng trong sáng mà kiên định nói: "Lệnh công tử, thứ cho Vệ Lạc không làm được!"
Một lời vừa dứt, nàng xoay người rời đi.
(1) Được ban mai lại lo chiều tà (nguyên văn là "triêu bất bảo tịch"): chỉ tình hình hết sức nguy ngập
← Ch. 068 | Ch. 070 → |