← Ch.020 | Ch.022 → |
Phan Lôi và Lục Chung trải qua quá trình trao đổi, cuối cùng quyết định đi resort thuộc chi nhánh Lục thị ngâm suối nước nóng.
Hết cách rồi, thời tiết oi bức quá, ngoại trừ nước chỗ nào cũng không muốn đi.
Phải nói là, khu resort của Lục thị này, vốn được cố ý xây để quay những phân cảnh phim truyền hình cường hào não tàn, nhưng cuối cùng Lục Thanh Dương nghĩ chỗ cũng đã chọn rồi, làm một lần cho khỏe, xây luôn resort cũng không tệ.
Hằng năm, người của Lục gia đều đến khu resort này nghỉ mát.
Phan Lôi cũng đi theo mấy lần.
Không thể không nói, Lục Thanh Dương là một người rất biết hưởng thụ.
Bên này đông ấm hạ mát, phong cảnh động lòng người.
Những năm trước đây, có mấy người nói mùa hè ngâm suối nước nóng không tốt, dưới cơn tức giận Lục Thanh Dương đưa máy phun sương tới, để suối nước nóng vào mùa hè trở nên đồ sộ hơn.
Quyết định xong, Phan Lôi bắt đầu công tác chuẩn bị.
Ngâm nước nóng và bơi lội đều có điểm chung là cởi quần áo.
Phan Lôi rất vất vả mới xác định rõ tình cảm của mình, đương nhiên muốn bản thân xinh đẹp hơn, có thể dụ dỗ nam thần của cô.
Tôn Như Ý kịch liệt lên án cái kiểu dị tính xấu hổ này của Phan Lôi.
Có điều cuối cùng vì tình hữu nghị cô ấy vẫn hiến kế giúp Phan Lôi.
Hai ngày sau, một rương áo tắm gợi cảm được gửi đến nhà Phan Lôi.
Không thể không nói, Tôn Như Ý quá tiêu chuẩn rồi.
Phan Lôi hết sức xấu hổ.
Xưa nay, ngay cả váy ngắn cô còn rất ít mặc, chứ đừng nói là bikini ba mảnh.
Phan Lôi lùng sục một loạt rương áo tắm, cuối cùng tìm được một bộ màu hồng cánh sen, thoạt nhìn có thể che được nhiều chỗ.
Bèn vui vẻ quyết định bộ này.
Có điều mấy bộ áo tắm khác mặc dù rất đẹp, nhưng quá lộ.
Cầm những bộ không được chọn, Phan Lôi ướm thử trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên ửng hồng.
Ngay lúc này đây, Lục Chung đẩy cửa vào.
Phan Lôi sợ hết hồn, cuống quýt giấu vài mảnh vải dưới giường, ngẩng đầu lên, vẻ mặt thuần khiết vô tội nói với Lục Chung: "Anh về rồi ạ?"
Lục Chung chính là một con cá hồi, cũng không để ý Phan lôi đang chột dạ, gật đầu.
Phan Lôi càng chột dạ hơn, vài bước bò lên giường, thậm chí trốn tránh tầm nhìn của Lục Chung, còn cầm miếng khoai tây chiên bên giường bắt đầu nhai.
Quên nói nữa, bây giờ Phan Lôi và Lục Chung chung giường chung phòng rồi.
Hai người họ ngủ ở phòng Lục Chung.
Lục Chung cực kỳ không muốn.
Phan Lôi không chỉ ở, mà còn lười.
Từ khi vào phòng Lục Chung, tất cả mọi thứ của cô đều dọn tới đây.
Máy tính, đồ ăn vặt, còn có chậu cảnh, đồ chơi, gấu bông bừa bộn hết.
Chuyện này cũng không tính đi, Phan Lôi còn đặc biệt thích tựa vào giường vọc máy tính, một lần chơi là chơi suốt đêm, vừa chơi vừa ăn vặt.
Nghiêm túc mà nói, Lục Chung không tính là ưa sạch sẽ.
Chẳng qua không ai chịu nổi trên giường mình đều là mẩu vụn của bánh quy khoai tây chiên.
Nhưng Lục Chung sẽ không nói, anh trực tiếp bày tỏ kháng nghị bằng cách vứt Phan Lôi trên ghế salon.
Song, hình như không hiệu quả.
Đợi đến lúc Lục Chung vừa đi ra, Phan Lôi lại tiếp tục bò lên giường, gặm bánh quy tiếp.
Dần dà, Lục Chung mắt không thấy tâm không phiền, thẳng thừng bỏ luôn căn phòng này.
Nhưng Phan Lôi đâu buông tha, mới một tí không thấy Lục Chung trở lại, là ôm gối đi tìm anh.
Phan Lôi là một cô gái đặc biệt không có cảm giác an toàn, từ khi cô phát hiện ở bên cạnh Lục Chung có thể ngủ rất ngon, cô bèn quyết định chắc chắn phải ngủ với Lục Chung.
Chẳng qua, Lục Chung ăn mệt thôi.
Anh quen ngủ một mình rồi, giờ bên người bất cứ lúc nào cũng có một cái đuôi, vừa trở mặt cô lập tức hai mắt ngân ngấn nước, còn ôm đùi anh không cho anh đi.
Lục Chung đành buông tha.
Lục Chung buộc lòng phải tập thành thói quen.
Quen với việc buổi tối ngủ không được, quen với việc trên cánh tay lúc nào cũng có một đôi tay ôm lấy.
Có lẽ vì Lục Chung có tâm trạng, nên sau khi hai người họ chung giường rõ ràng không còn yêu nhau nữa.
Từ lần trải nghiệm trước Phan Lôi liền hiểu, không phải cô lãnh cảm, mà vốn không yêu Lục Chung.
Hiện tại yêu Lục Chung rồi, bất cứ lúc nào cô cũng vì anh mà nóng hừng hực.
Phụ nữ nồng nhiệt gặp đàn ông lãnh đạm, rất đau xót.
Từ đêm đó Lục Chung không còn chạm vào cô nữa, cũng rất ít khi tiếp xúc thân thể cô.
Phan Lôi dụ dỗ vô số lần, đều bị từ chối không thương tiếc.
Người thường chắc chắn sẽ cảm thấy thể xác và tinh thần bị tổn thương, không yêu nữa.
Nhưng Phan Lôi không có, cô nhớ Chung Phỉ Phỉ có một câu, thế giới này dành cho người mặt dày.
Cô muốn theo đuổi nam thần, không mặt dày sao được.
Nếu Lục Chung không chủ động, được thôi, cô có thể chủ động mà.
Phan Lôi cực kỳ bám Lục Chung, rảnh rỗi là cọ cọ trên người anh.
Trái lại Lục Chung cũng không ghét, cảm giác ôm cô gái mềm mại cũng không tệ.
Chỉ có điều lúc ở trên giường, Lục Chung không thích Phan Lôi dính lấy anh, điểm này anh rất kiên định.
Phan Lôi cũng không nản lòng, chỉ vào môi mình, "Vậy, hôn cái đi?"
Lục Chung híp con ngươi đẹp đẽ, hình như đang do dự.
Phan Lôi được khoảng trống, nhanh chóng hôn trộm một cái, sau đó vội vàng nằm xuống giả chết.
Dần dần, Lục Chung cũng quen với việc được Phan Lôi hôn trước khi ngủ, thậm chí Phan Lôi không chủ động, anh cũng đè vai cô hôn một lần.
Hai người triền miên ngày càng nồng nhiệt, Lục Chung hôn càng lúc càng kéo dài, rất nhiều lần Phan Lôi đều nhịn không được nhào lên người anh, cũng rất nhiều lần bị đẩy ra không thương tiếc.
Không chỉ thế, Phan Lôi còn phát hiện Lục Chung lặng lẽ ở sau lưng uống thuốc.
Vừa mới bắt đầu, Phan Lôi còn nghĩ Lục Chung bị bệnh gì đó, hỏi anh.
Nhưng Lục Chung không nói.
Lâu dần, Phan Lôi cũng để ý, trộm một viên thuốc đi hỏi bác sĩ.
Đáng tiếc thay, không có bác sĩ nào có thể nói ra đây là thuốc gì, đều nói phải xét nghiệm mới biết kết quả.
Nghĩ đến trước đây Lục Chung ở trên giường như rồng như hổ, Phan Lôi cực kỳ lo lắng.
Anh mới hai mươi sáu thôi đã bắt đầu xuống dốc rồi, hạnh phúc sau này của cô tính sao đây?
Phan Lôi mờ mịt luống cuống đi tìm bạn tốt của Lục Chung - Lục Tư.
Đi thẳng vào vấn đề, Phan Lôi hỏi: "Sức khỏe Lục Chung có vấn đề phải không?"
Lục Tư mù mịt, cho rằng Phan Lôi hỏi chuyện bị câm của Lục Chung, gật đầu nói: "Sức khỏe anh ấy không phải đều có vấn đề sao?"
"Xong đời..." Phan Lôi cảm thấy trời đất sụp đổ.
Cô chưa ướt át lắm, đã hoàn toàn khô khốc rồi.
Cảm thấy mệt mỏi chồng chất.
Tôn Như Ý tiếp tục chỉ chiêu.
Nếu đàn ông không được, ngoại trừ phụ nữ kích thích ra, còn có thực phẩm bồi bổ.
Vốn Phan Lôi quyết định mang theo áo tắm màu hồng cánh sen bảo thủ nhất tới suối nước nóng, cuối cùng nhanh trí đổi thành bikini cổ yếm ba mảnh màu xanh ngọc sexy, cô cũng biết tài nấu nướng "kinh người" của mình, nên dặn dò ông quản gia nấu nhiều canh tráng dương một chút.
Cứ như vậy, một ngày ba bữa Phan Lôi đều cho Lục Chung uống canh này, cũng không lâu lắm, Lục Chung bổ đến độ chảy cả máu mũi, cuối cùng không đành lòng hủy hoại nữa nên được đưa tới bệnh viện.
Lục Tư là người khôn khéo.
Mấy tháng nay, Lục Chung liên tục tới bệnh viện, không phải tiêu chảy thì dạ dày bị tàn phá, chắc cũng rõ vấn đề nằm trên người Phan Lôi rồi.
Để giữ cái mạng nhỏ của Lục Chung, ít ra trước khi kế hoạch của anh thành công Lục Chung phải đảm bảo bình anvô sự, Lục Tư khéo ăn nói đi tìm Phan Lôi.
Phan Lôi đang bị bác sĩ dạy dỗ, bước ra gặp Lục Tư cười không có ý tốt, nhất thời muốn nghiến răng.
"Chị dâu, chị không cần đi nhanh vậy mà!"
Phan Lôi nhìn Lục Tư cười như hồ ly, cảm thấy bản thân ngu muốn chết.
"Cậu tới cười nhạo tôi hả?"
Lục Tư càng cười lớn tiếng hơn, thấy dáng vẻ người trước mặt muốn khóc mới ngậm miệng.
"Không có." Kiên quyết phủ nhận, "Sao em tới cườinhạo được..." Tuyệt đối là tới cười nhạo đó.
Nụ cười chợt tắt, Lục Tư nghiêm trang hỏi: "Em chỉ hiếu kỳ sao chị dâu lại đại bổ cho anh ấy vậy, phải biết rằng sức khỏe anh ấy rất tốt, tốt hơn cả tưởng tượng của chúng ta đấy..."
Một lời hai nghĩa của Lục Tư, Phan Lôi hoàn toàn nghe không ra, muốn cô làm trò ngay trước mặt người đàn ông khác nói sinh hoạt của cô và Lục Chung không hài hòa sao?
Xin lỗi, cô thực sự nói không được.
Cô ấp úng, Lục Tư nhạy bén như bắt được điều gì đó.
Khẽ ho khan hai tiếng, Lục Tư mới nói: "Cái kia, gần đây anh hai uống thuốc, em nói với anh ấy rồi không thể có con..."
Phan Lôi nắm ngay trọng điểm, "Uống thuốc gì?"
"Trời... anh ấy không nói cho chị biết sao? Đây là thuốc đào thải chất độc ra khỏi cơ thể đó? Bằng không chịnghĩa vì sao anh ấy bị câm?"
Lục Chung vì sao bị câm? Rõ ràng khi còn bé chỉ trầm mặc ít nói thôi, cũng không phải hoàn toàn không nói chuyện.
Lục Tư khơi gợi hứng thú của cô, lại tàn khốc để lại vô số suy đoán cho cô.
"Em nghĩ, đây là chuyện của anh ấy, nếu anh ấy không nói cho chị biết, tất có lý do. Nếu không, chị dâu tự mình đi hỏi anh ấy đi?"
Không được đáp án như ý, trái lại bị khơi mào lòng đố kỵ.
Lục Chung tin tưởng Lục Tư còn nhiều hơn cô.
Phan Lôi nắm quyền, một ngày nào đó, cô sẽ vượt trội Lục Tư, trở thành người duy nhất trong lòng Lục Chung.
Sau khi Lục Chung ngã bệnh, càng trở nên hậm hực.
Phan Lôi nghĩ, có lẽ vì Lục Tự đến thăm bệnh rồi.
Trước đây Lục Tự chả thèm dòm ngó người anh hai này, lần này nghe Lục Chung ngã bệnh, lập tức diễn vở anh em tình thâm.
"Anh hai, anh không sao chứ?"
"..."
"Nghe nói, anh vì uống canh do Tiểu Lôi đưa tới, mới vào bệnh viện hả?"
Sao đột nhiên đẩy vấn đề lên người cô thế, Phan Lôi cảm nhận được ác ý nồng nặc.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Tự dịu dàng ngưng mắt nhìn cô, tiếp tục nói: "Em thay Lôi Lôi xin lỗi anh. Tiểu Lôi từ nhỏ được chúng ta chiều hư rồi, không biết nặng nhẹ... Tiểu Lôi, phạt em chăm sóc anh hai cho tốt, đến khi anh ấy khỏe hẳn mới thôi..."
"..." Nói xong, Phan Lôi quả quyết cảm thấy nhiệt độ căn phòng đã tuột xuống vài bậc.
Lời này của Lục Tự bằng mặt không bằng lòng, rõ ràng cô là vợ Lục Chung, rõ ràng cô mới là người nhà Lục Chung, lại bị Lục Tự đảo thành đứng trên góc độ người nhà của cô.
Nghiêm trang dạy dỗ cô, bày tỏ bất bình với Lục Chung.
Thực ra, lời buồn nôn này căn bản đem Lục Chung trở thành người ngoài.
Trong nháy mắt Phan Lôi nổi giận, còn chưa phát tiết, Lục Tự đã đạt được mục đích khi thấy sắc mặt Lục Chung xanh mét, bèn mỉm cười rời đi. Phan Lôi không muốn Lục Chung có bất kỳ oan ức gì, nên không chút nghĩ ngợi, xông ra tìm Lục Tự tranh luận.
← Ch. 020 | Ch. 022 → |