Hai nhà Ngọc Mạc tuyệt giao!
← Ch.080 | Ch.082 → |
Sính Đình đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, trên tay vẫn còn dính máu của Mạc Thiên Kình, mới vừa sắc mặt của anh đau đớn, lòng của cô cũng treo lên, thật sợ hãi, anh sẽ không chết chứ?
Nếu sớm biết anh chưa hồi phục, cô cũng sẽ không đánh nhau với anh, làm hại anh bây giờ thành cái bộ dáng này!
Sính Đình đi tới đi lui ngoài phòng mổ, trên mặt tràn đầy căng thẳng, trong ánh mắt cũng đầy sự lo âu.
Diệp Thần Băng nhìn cô, trong lòng không khỏi khổ sở cười một tiếng.
Cô đối với Mạc Thiên Kình không phải là không có cảm giác, nếu không tại sao phải khẩn trương như thế, nhìn bộ dáng cô như bây giờ, đúng là người phụ nữ đang lo lắng cho sự an toàn của chồng mình!
Xem ra anh còn chưa ra tay đã thua!
"Sính Đình, anh ta sẽ không việc gì đâu!"
Diệp Thần Băng đi tới an ủi, nhìn sắc mặt cô tái mét đi tới đi lui, anh thật sự rất đau lòng.
Sính Đình nhìn Diệp Thần Băng, nắm thật chặt hai cánh tay anh lại, ánh mắt cô nhìn chằm chằm, giống như anh chính là thần thánh, rất nghiêm túc hỏi.
"Thần Băng, anh nói thật sao? Anh ấy sẽ không có chuyện gì đúng không?"
Diệp Thần Băng gật đầu: "Ừ, anh ta không có chuyện gì, anh ta không phải là thượng tướng sao? Em thử suy nghĩ xem một người lợi hại như vậy sao có thể dễ dàng chết như thế?"
Đưa tay vuốt tóc của cô, dịu dàng khuyên nhủ, lôi cô vào trong ngực của mình, cho cô thêm lòng tin!
"Đúng, anh ấy sẽ không có việc gì!"
Sính Đình nghe Thần Băng nói như thế cảm thấy bớt lo lắng hơn rất nhiều, không còn sợ hãi nhiều nữa!
Khi Mạc Tử Khiêm và Ngọc Kỳ Lân chạy tới bệnh viện, thì nhìn thấy hai người đang ôm nhau, sắc mặt càng thêm lo lắng.
Nghiêm mặt đi tới, ho khan mấy tiếng, Sính Đình lập tức đẩy vòm ngực ấm áp của Diệp Thần Băng ra, nhìn hai người, phát hiện sắc mặt ông nội Mạc rất khó coi, mà ông nội mình thì lại giống như không có xảy ra, rất bình tĩnh!
"Sính Đình, Thiên Kình mới vừa đi vào phòng phẫu thuật, ta hi vọng cháu có thể tiết chế một chút, nói thế nào thì cháu cũng là người phụ nữ của Thiên Kình, nói không chừng trong bụng bây giờ còn có hương khói của Mạc gia ta, cùng người đàn ông khác ấp ấp ôm ôm như vậy, có vẻ không hay lắm!"
Giọng nói Mạc Tử Khiêm rất lạnh, rất cay nghiệt, khiến Sính Đình nghe rất khó chịu.
Sắc mặt Ngọc Kỳ Lân cũng không tốt, nhìn Mạc Tử Khiêm, còn chưa mở lời thì đã nghe thấy âm thanh không vui của Sính Đình.
"Ông Mạc, hình như ông đã lầm, bây giờ cháu vẫn đang còn tự do, cho dù đã cùng Mạc Thiên Kình lên giường, thì cũng đã là quá khứ, cũng là do anh ta ép buộc, thậm chí cho dù không cẩn thận mang thai con của anh ta, thì cũng phá bỏ, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới anh ta cả!"
Con bà nó, kêu cô là gì, người phụ nữ của Mạc Thiên Kình?
Thật buồn cười, ông ta đưa Mạc Thiên Kình tới nhà cô đoán chừng cũng vì cô có thể mang thai hương khói của Mạc gia đi!
Cô còn tưởng rằng Mạc Thiên Kình thật sự thích cô, thì ra là chỉ muốn tìm một người phụ nữ sinh con thôi!
"Còn nữa, anh ấy không phải người đàn ông khác, anh ấy là bạn trai của cháu, rất có thể sẽ là chồng của cháu sau này!"
Sính Đình chính thức giới thiệu Diệp Thần Băng, sắc mặt của Mạc Tử Khiêm càng thêm khó coi.
"Cháu đã cùng Thiên Kình lên giường, hơn nữa có thể trong bụng đã có đứa bé, mà lại còn muốn gả cho người đàn ông khác, thật là không biết xấu hổ!"
Mạc Tử Khiêm càng nói càng tức giận, không khỏi mắng ra miệng.
Sính Đình cười lạnh, nhìn ông nội.
"Ông nội, đây chính là gia đình tốt mà ông muốn gả Sính Đình đi sao? Không biết xấu hổ, Đúng!Cháu không biết xấu hổ, nhưng cho dù không tìm được người đàn ông nào khác, thì cũng sẽ không gả cho cháu ông!"
Cho dù cô có mang thai con của Mạc Thiên Kình, cô cũng sẽ không gả cho anh ta!
"Mạc Tử Khiêm, lời của ông thật khó nghe!"
Ngọc Kỳ Lân nãy giờ vẫn im lặng bắt đầu lên tiếng, cho dù ông ta đã từng là anh em tốt của mình thì thế nào, bây giờ ông ta cư nhiên nói cháu gái của mình không biết xấu hổ, đó không phải là một cái tát mạnh vào khuôn mặt già nua của mình sao?
"Hừ, Lão Ngọc, đây là ông quản giáo không nghiêm! Đã cùng cháu của tôi lên giường, lại còn muốn gả cho người đàn ông khác, người phụ nữ như vậy chẳng lẽ không phải là không biết xấu hổ sao? Quả thật chính là hạ tiện!"
Mạc Tử Khiêm càng nói càng quá đáng, Sính Đình giận đến nỗi tay nắm chặt thành quyền, nếu không phải xem ông là bề trên, cô thật sự muốn đấm cho ông một đấm!
Ngọc Kỳ Lân cũng nổi giận, cháu gái của mình cư nhiên bị ông ta nói là hạ tiện!
Trong sạch của cháu gái ông cũng bị tiểu tử thúi nhà ông ta cướp đi, ông ta lại còn dám chỉ trích nó.
"Cháu gái của tôi hạ tiện, vậy cháu trai của ông thì sao? Ngay trước trước mặt cháu gái tôi lên giường với người phụ nữ khác, ông quản giáo tốt chỗ nào!"
Tính tình nóng nảy của Ngọc Kỳ Lân cũng bộc phát, miệng cũng bắt đầu mắng to.
Mạc Tử Khiêm nhìn anh giận không ít, cười khinh miệt nói.
"Đó là do cháu trai tôi có bản lĩnh, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng người phụ nữ nên giữ bổn phận, ai dám lấy một người phụ nữ hạ tiện như vậy!"
Sính Đình nắm tay, cả người run rẩy, ông ta còn nói thêm câu nào, cô sẽ đánh chết ông ta.
"Tôi dám!" Diệp Thần Băng đứng ra ôm bờ vai Sính Đình, vẻ mặt kiên định nói.
"Sính Đình là một cô gái tốt mà đốt đèn lồng cũng rất khó tìm, cái gì mà hạ tiện, cái gì mà xấu hổ, tôi đều không quan tâm, chỉ cần Sính Đình nguyện ý gả cho tôi, thì cho dù cô ấy có mang thai con của Mạc Thiên Kình, tôi cũng nguyện ý cưới cô ấy!"
Lời nói của Diệp Thần Băng khiến mạc Tử Khiêm và Sính Đình cũng ngây ngẩn cả người, Sính Đình không ngờ lúc này anh lại đứng ra trợ giúp mình, hơn nữa còn nói ra những lời như vậy.
Mạc Tử Khiêm nhìn anh, đầy khinh bỉ.
"Tôi thấy cậu là đang diễn trò đi, còn chưa kết hôn thì vợ anh đã cho anh đội nón xanh, anh chấp nhận được không? Tiểu tử!"
"Mạc Tử Khiêm, từ hôm nay trở đi, Ngọc Kỳ Lân tôi tuyệt giao với anh, hôn sự của hai đứa nhỏ cũng kết thúc, sau này Ngọc gia tôi cùng Mạc gia ông không còn liên quan gì nữa!"
Ngọc Kỳ Lân tức giận gầm lên, kéo tay Sính Đình bỏ đi.
Diệp Thần Băng vội vàng đi theo, mạc Tử Khiêm nhìn bóng lưng họ rời đi, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Một tiếng đồng hồ sau, Mạc Thiên Kình được đưa ra phòng hậu phẫu, bị mất máu quá nhiều, nhưng cũng đã thoát khỏi nguy hiểm!
Mạc Tử Khiêm lập tức gọi điện thoại cho người tới trông chừng, ngày đêm chăm sóc bên cạnh cháu trai mình!
Kể từ sau ngày gây gổ đó, Ngọc Kỳ Lân và Mạc Tử Khiêm thật sự đoạn giao, Ngọc Kỳ Lân mỗi ngày đều ở nhà chơi với Sính Đình, Những lời xúc phạm ngày đó của Mạc Tử Khiêm là một đòn nghiêm trọng giáng xuống Sính Đình, khiến tâm trạng cô mấy ngày nay không tốt!
Diệp Thần Băng gần như mỗi ngày đều đến thăm cô, hoàn toàn coi cô như bạn gái mà chăm sóc!
Sính Đình nằm trên giường, đã mấy ngày qua rồi, không biết Mạc Thiên Kình có an toàn hay không, cô ở nhà nên không nghe được gì, bên đồn cảnh sát thì lại đang nghỉ phép, không cần phải tới, gọi điện thoại cho Cody, Cody nói hiện tại không có việc gì làm, kêu cô tiếp tục nghỉ phép!
Thời gian vội vã trôi qua, mới đó mà đã hơn nửa tháng, Sính Đình nghe lời ông nội tiếp nhận sự theo đuổi của Diệp Thần Băng, hai người chính thức lui tới, Mạc Thiên Kình cũng xuất viện, hình như đã đi Mĩ làm việc, không có ở trong nước!
Sính Đình không biết vì sao, trong lòng mình rất trống rỗng, có chút nhớ nhung thời gian mình hay gây gổ với Mạc Thiên Kình!
Suy nghĩ này khiến cô hoảng hốt, tim đập rộn lên, có chút nghi ngờ có phải mình thích Mạc Thiên Kình hay không!
Ngày lại trôi qua như bình thường, khác biệt duy nhất là hiện tại cô có thêm một người bạn trai, mà với Cody hình như cô cũng không còn cảm giác như trước nữa, có lúc Sính Đình cũng không biết tình cảm của mình dành cho Cody trước kia là gì?
"Sính Đình, ngày mai có rảnh không? Theo anh tham gia một buổi tiệc khiêu vũ!"
Giờ tan việc, Diệp Thần Băng gọi điện thoại cho cô!
← Ch. 080 | Ch. 082 → |