← Ch.066 | Ch.068 → |
Chương 67: Anh đột nhiên khó chịu với sự thờ ơ của cô
*Ơ? Cậu bé? Cô đang nói đến cậu chủ nhỏ à? Cậu ấy ngủ rồi mà, sao vậy? Cô Ôn tìm cậu ấy có việc gì sao?"
Chị Vương đang tìm khăn lau khô, chị ta nhìn thấy tóc tóc với cả quần áo của bác sĩ Ôn này không có chỗ nào còn khô cả nên lo lắng cô bị lạnh, vì vậy, vừa vào đến trong này chị ta đã đi tìm khăn lau khô.
Ôn Giai Kỳ hơi bất ngời Minh Thành đã ngủ rồi sao?
Vậy… chị ta đợi cô đến muộn như vậy, là vì…
"Được rồi được rồi, cuối cùng cũng tìm thấy rồi, bác sĩ Ôn, cô dùng cái này lau trước đi, tôi sẽ đi đun cho cô chút canh gừng rồi mang lên tầng ba cho cô"
"Tâng ba?"
"Đúng vậy, không phải là cô đến để châm cứu cho ông Hoắc sao?
Chắc là ông Hoắc vẫn chưa ngủ đâu. Tôi thấy sau khi đi vào phòng sách ngài ấy vẫn chưa đi ra, cô nhanh đi đi. Nếu ngài ấy chưa ngủ thì cô trị liệu cho ngài ấy sớm một chút, sau đó cô cũng có thể về nhà sớm"
Chị Vương cầm khăn lông, vừa giải thích với cô bác sĩ trẻ vừa thúc giục cô sớm đi lên trên.
Ôn Giai Kỳ không biết phải nói gì Hóa ra ầmï lâu như vậy là do suy nghĩ của người làm. Có thể là trước khi rời đi, Dì Trần đã nói với chị ta là buổi tối mỗi ngày cô đều sẽ đến châm cứu cho người đàn ông kia.
Thế thì bây giờ cô phải đi lên kia sao?
Ôn Giai Kỳ không muốn đi một chút nào, nhất là khi cô nghĩ đến cuộc cãi vã của hai người vào ban ngày ở phòng làm việc của anh, cô càng cảm thấy mệt mỏi, lồng ngực trở nên tê dại.
Ngoài sự ghê tởm ra thì cô không có cảm giác gì khác đối với người đàn ông này.
"Bác sĩ Ôn?"
".. Tôi biết rồi: Cuối cùng thì Ôn Giai Kỳ vẫn đi Bởi vì, cô vẫn nhớ đến con trai, nhớ đến lời hứa với cậu bé là sẽ trị liệu cho ba của cậu.
Ôn Giai Kỳ lê từng bước chân mệt mỏi và nặng nhọc lên tầng…
Tâng ba.
Đúng là Hoắc Hạc Hiên vẫn chưa ngủ, anh đang có một cuộc họp qua video với một số người thuộc cấp cao của công ty.
Bây giờ đã là mười một mười hai giờ khuya, nếu nói đến khoảng thời gian trước đây anh bị bệnh, thì vào lúc này mà mở cuộc họp kiểu này là điều những người thuộc cấp cao của công ty còn có thể hiểu được, dù sao nỗi khổ cả đêm không ngủ, cũng như sự tra tấn dày vò của anh đều là chuyện bình thường đối với bọn họ.
Nhưng bây giờ, họ nghe nói là anh đã được trị liệu, hơn nữa kết quả còn không tệ!
Vậy thì tại sao anh vẫn mở cuộc họp muộn như vậy?
Anh không cảm thấy mình quá kỳ lạ, quá không có tính người sao?
"Tổng giám đốc Hoäc, cái đó… con trai của tôi khóc rồi, tôi có thể đi cho con bú sữa một chút không?
Cuộc họp kéo dài đến tận hai tiếng đồng hồ, đã sắp đến mười hai giờ rồi, có một vị thuộc cấp cao vừa mới sinh con không chịu được nữa rồi, ông ta to gan giơ tay lên qua màn hình máy tính, muốn đi cho con bú sữa.
Màn hình lập tức yên ắng lạ thường Còn ở bên này, gương mặt của Hoắc Hạc Hiên trở nên u ám với tốc độ nhìn được bằng mắt thường!
"Ông cũng không phải là phụ nữ thì cho con bú cái gì?"
"Không phải đâu, tống giám đốc, vợ của tôi đã bế con hai tiếng đồng hồ, cô ấy chưa được ăn gì cả, không có sữa cho con bú nữa, tôi phải đi cho con bú sữa bột"
Phải mất đến năm giây sau, Hoắc Hạc Hiên mới nghiến răng nghiến lợi nói ra một từ: "Cút!"
Vì vậy, người bố bỉm sữa cấp cao cũng vui vẻ cút đi Những người thuộc cấp cao khác vừa nhìn thấy là có hi vọng rồi, lập tức nhao nhao nói: "Tổng giám đốc, vậy thì tôi có thể đi tắm được không?"
"Đúng vậy tổng giám đốc, tôi muốn rời đi một chút, lúc nãy bà xã của tôi vẫn cứ gọi mãi, nói cô ấy lạnh, tôi có thể đi làm ấm giường cho cô ấy được không?"
""
Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông chủ sẽ lập tức xuyên qua màn hình đâm họ, đột nhiên họ nghe thấy tiếng gõ cửa trong video.
"Hoắc Hạc Hiên? Anh có trong đó không?
‘What?
Hoắc Hạc Hiên?
Lại có người dám trực tiếp gọi tên của anh? Lại còn gọi cả họ cả tên? Người này là ai thế? Hình như đến cả vợ tương lai của tổng giám đốc là cô Cố Cẩn Mai cũng không dám kiêu căng như vậy.
Rốt cuộc người này là ai vậy?
Mắt của những người này đột nhiên mở to, đến công cuộc phản kháng vừa nãy họ cũng quên mất rồi.
Nhưng thật đáng tiếc, sau khi nghe thấy âm thanh này, vị tổng giám đốc vừa nãy còn không tha cho bọn họ đã trực tiếp "Bụp" một tiếng gập lại notebook.
Mọi người: “.."
Quả nhiên lúc này Ôn Giai Kỳ đang ở bên ngoài, cô dự định gõ nhẹ một cái, người đàn ông bên trong không đáp lại thì cô sẽ đi luôn.
Cô đã rất cố gắng mới làm được đến bước này.
Nhưng mà cô không ngờ được, vừa mới gõ cửa xong thì bên trong phòng đã vang lên tiếng kéo ghế. Không lâu sau đó thì cửa phòng vang lên một tiếng cạnh, bị người mở ra từ bên trong.
Ôn Giai Kỳ: ".."
Đó là một loại ánh sáng rất ấm áp, ánh sáng màu cam hiếm hoi, phối cùng với những bức tường màu be và những giá sách bắng gỗ.
Phòng sách này vậy mà lại hoàn toàn không giống với bất kỳ chỗ nào khác của biệt thự, đó là một màu ấm áp rất hiếm gặp.
Cộng thêm người đàn ông này lại mặc quần áo ở nhà, trông có cảm giác giản dị, lười biếng, lại tao nhã. Thậm chí khí chất yêu nghiệt bình thường trên người anh cũng bị che đi không ít.
"Tôi đến châm cứu cho anh, nếu như anh không ngủ, vậy thì nhanh chóng làm thôi"
Ôn Giai Kỳ thu hồi ánh mắt, giọng nói lạnh nhạt, trong mắt là vẻ thờ ơ giống như bọn họ chưa từng quen biết, cô đến đây chỉ là với cương vị bác sĩ đến để trị bệnh cho anh.
Hoắc Hạc Hiên nhìn thấy vậy, tâm tình vừa mới tốt lên khi đi mở cửa đã lập tức biến thành lạnh lùng.
← Ch. 066 | Ch. 068 → |