Phong thư
← Ch.607 | Ch.609 → |
Xoảng ———— Ly thủy tinh đột nhiên vỡ vụn trên sàn nhà trắng tinh.
Trác Bách Quân lạnh lùng, nhìn nét mặt xúc động phẫn nộ của Trầm Ngọc Lộ, chậm rãi nói: Không phải đã nói, cô đừng tới nhà của tôi sao?
Trầm Ngọc Lộ tức giận, nhớ tới hôm nay Hàn Văn Hạo cầu ♓ô-n với Hạ Tuyết, cô ta đột nhiên giận dữ nhìn Trác Bách Quân mặc quần tây màu đen, khoác áo sơ mi, không cài nút, hiển nhiên là đang cùng con bé Tĩnh Đồng ↪️_♓ế_𝐭 tiệt kia triền miên, cô ta cắn răng nghiến lợi nói: Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn Không hổ là hai anh em ———— ngay cả triền miên cũng như nhau
Sắc mặt của Trác Bách Quân lạnh lẽo, tức giận co quắp: Ai cho phép cô nhắc tới chuyện này?
Trầm Ngọc Lộ tức giận nhìn Trác Bách Quân nói: Tất cả chân tướng đã dần dần nổi lên mặt nước, cuối cùng anh vẫn rơi vào trong bẫy của Hàn Văn Hạo, cuối cùng các người là anh em ruột cùng cha khác mẹ, đương nhiên Hàn Văn Hạo muốn tha thứ cho anh, bởi vì hắn chỉ có giả vờ như tha thứ cho anh, mới có thể dừng lại chiến tranh, để cho anh nợ ân tình của hắn
Ánh mắt của Trác Bách Quân nhíu lại, nhìn chòng chọc cô gái này thật lâu, thật lâu, vươn tay nắm chặt cổ tay của cô ta, kéo cô ta đi ra ngoài cửa.
Bây giờ anh vẫn còn ở kiêng kỵ người nào?? Trầm Ngọc Lộ thốt ra: Kiêng kỵ con bé c𝒽.ế.ⓣ tiệt kia sao? Cô ta chính là một ...... ưmh
Trác Bách Quân tức giận che lại đôi môi của Trầm Ngọc Lộ, Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐôntừ phía sau lưng ôm lấy cô ta, cứng rắn kéo cô ta đi ra ngoài, tuyết trắng bồng bềnh, người đàn ông này kéo Trầm Ngọc Lộ đi ra khỏi vườn hoa, vứt cô ta vào trong xe thể thao của mình, hắn cũng nhanh chóng ngồi lên xe thể thao, cho xe phóng đi.
Tĩnh Đồng trần truồng †*h*â*п ⓣ𝐡*ể, ôm lấy ga giường, nhìn chiếc xe thể thao biến mất trong tuyết rơi, ánh mắt cô xẹt qua đỏ thắm.
Anh muốn mang tôi đi đâu? Trầm Ngọc Lộ tức giận quay đầu, nhìn Trác Bách Quân, hỏi
Trác Bách Quân không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay lái, đạp chân ga, cho xe phóng đi, cuối cùng dừng lại trên một khoảng đất trống, mới quay đầu nhìn Trầm Ngọc Lộ gầm nhẹ: Cô phát điên cái gì? Cô biết rõ thân phận của Tĩnh Đồng, cô còn ở trong nhà của tôi rống cái gì?
Trầm Ngọc Lộ tức giận đến cả người г_⛎_п гẩ_𝖞, tuyệt vọng nhìn người đàn ông này, nói: Tôi nhìn lầm anh!! tôi hoàn toàn nhìn lầm anh rồi!! ban đầu lựa chọn cùng anh 🅱*á*⭕ 🌴*h*ù, cũng là vì nhìn rõ thù hận trong lòng anh, tôi không ngờ, thì ra biết rõ Tĩnh Đồng là một người nằm vùng như vậy, anh lại tha cho cô ta, vẫn thích trèo lên người cô ta, anh lại vì một cô gái, muốn bỏ qua thù hận trong lòng, cuối cùng Trầm Ngọc Lộ tôi thành vật hy sinh cho cuộc chiến tranh này
Tôi bỏ qua thù hận trong lòng lúc nào?? Trác Bách Quân tức giận lao ra khỏi xe, đứng thẳng trong gió, thét to.
Anh không có sao? Trầm Ngọc Lộ cũng xông ra khỏi xe, nhìn người đàn ông này, nói: Nếu anh không bỏ qua, bây giờ bắt đầu ♓·ô·𝐧 tôi đi
Trác Bách Quân quay đầu, giận dữ nhìn Trầm Ngọc Lộ.
♓ô_ռ tôi đi Trầm Ngọc Lộ đứng ở trước mặt của Trác Bách Quân, tuyệt vọng yêu cầu.
Trác Bách Quân nhìn cô một cái, xoay người đi, th_ở ⓗ_ổ_𝐧 𝒽_ể_ⓝ.
Trầm Ngọc Lộ thất vọng nói: Anh không thể 𝒽·ô·𝐧 tôi, một người có thù hận trong lòng, căn bản sẽ không để tâm đến tính mạng của mình, tất cả của mình đều dâng hiến cho thù hận, Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đônngày trước vì ⓑá-🅾️ †-ⓗ-ù, anh có thể cùng rất nhiều cô gái ♓ôռ., 🦵ê●𝓃 🌀ⓘườ●𝓃●🌀, nhưng hôm nay anh làm không được, trong mắt của anh chỉ có Tĩnh Đồng, chỉ có con bé ↪️𝒽-ế-ⓣ tiệt kia, anh đem mình giao cho cô ta!! Nếu anh đem mình giao cho một người, anh cũng đã không còn là mình của ngày trước, anh cũng không làm được gì, anh là người đàn ông vô dụng, suy nghĩ đến mẹ của anh một chút đi, bà đã từng bị nhiều người đàn ông khi dễ như vậy, cuối cùng bị ↪️·ưỡ𝖓·𝖌 𝐛ứ·ⓒ đến 𝐜𝐡ế_𝐭
Đừng nói nữa Trác Bách Quân nắm chặt quả đấm, hướng trên xe, vung lên, 𝐦●á●u tươi từ trên nắm tay tràn ra, hai mắt phát ra lạnh lẽo.
Trầm Ngọc Lộ tiến tới gần Trác Bách Quân, tức giận nói tiếp: Anh nghĩ đi, vì cuộc 🅱️●á●0 ✞h●ù này, cha nuôi của anh chỉ vì anh mà hy sinh chính bản thân ông ta!! Cả gia tộc Yamamoto 𝐜ⓗế*ⓣ bao nhiêu người? Anh lại chìm đắm trong hương dịu dàng của một con bé c𝒽ế*т tiệt kia, anh nói tôi làm sao không thất vọng với anh? Bây giờ anh chỉ nghĩ đến bản thân mình, anh quên bỏ những khổ sở mà mẹ anh đã từng trải qua, anh quên đi cái 𝒸𝐡_ế_т của cha nuôi mình!! Suy nghĩ một chút chứ?๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn Hàn Văn Hạo chính là đang chờ ngày này của anh, hắn không cần làm gì, chỉ cần phái một Tĩnh Đồng, xử lý xong anh, làm sao anh biết Hàn Văn Hạo hắn đang nghĩ cái gì? Làm sao anh xác định Tĩnh Đồng yêu anh? Nếu cô ta yêu anh, cô ta cũng sẽ không ở lại bên cạnh của anh, 🎋.í.c.♓ 🌴♓.íc.ⓗ anh, châm chọc anh, anh xong rồi!! Anh xong rồi Trác Bách Quân!! Anh vì một cô gái, thua một cuộc chiến vô cùng đặc sắc, anh thì sống tốt rồi, để cho anh em gia tộc Yamamoto, cha nuôi của anh, mẹ của anh, vì tình yêu của anh, hy sinh đáng thương, tôi nhìn lầm anh rồi, Trác Bách Quân
Đừng nói nữa, tôi chưa bao giờ quên đi 🅱á●o t𝖍●ù cho cha nuôi tôi, tôi cũng chưa từng quên đau khổ của mẹ tôi, không cho phép cô nói lung tung với tôi!! Tôi tiến hành kế hoạch 𝐛-á-ⓞ 🌴-h-ù, cho dù là ai, cũng không thể ngăn cản kế hoạch bá●o †●ⓗ●ù của tôi Hai tròng mắt Trác Bách Quân bộc phát cừu hận như ác ma.
Trầm Ngọc Lộ nghe xong, tức giận đến sắc mặt tái nhợt, nắm chặt quả đấm, đi gần Trác Bách Quân nói: Anh bảo tôi làm sao tin tưởng anh? Tôi làm sao tin tưởng anh?
Trác Bách Quân tức giận nhìn Trầm Ngọc Lộ, nhìn cô gái này đứng trong tuyết rơi, cả người 𝐫ⓤ-𝐧 𝐫ẩ-🍸 kịch liệt, hắn không nói hai lời, đem cô ôm vào trong lòng, 𝒽ô●𝐧 chặt môi của cô, hai tay nắm chặtquần áo trên eo cô, hai tay của dùng sức xé ra, Trầm Ngọc Lộ điên cuồng đón nhận nụ ♓ô●𝓃 của hắn, ở trong tuyết, kéo rơi áo sơ mi của hắn, Trác Bách Quân lập tức ôm lấy 🌴·𝐡·â·𝖓 ✞♓·ể của cô, ngồi vào sau xe, điên cuồng kéo cả người cô ta dựa trên ghế, hai mắt đỏ bừng, nảy sinh tàn nhẫn, xé rách quần áo của cô ta, nâng hai chân của cô ta lên, lập tức, Trầm Ngọc Lộ ngẩng đầu lên, đón một loạt đ-â-ⓜ v-à-🔴 𝓇*ú*𝖙 г*@, hai mắt phát ra ánh sáng như dã thú.
Xe vẫn trong tuyết rơi, theo cơn tức giận đung đưa, càng không ngừng đung đưa
Trác Bách Quân càng không ngừng đè lên trên ⓣⓗ.â.ⓝ †.h.ể Trầm Ngọc Lộ, điên cuồng đ-â-𝐦 𝖛à-ο, mười ngón tay Trầm Ngọc Lộ nắm chặt bả vai kiên cố của hắn, cào ra từng đường vết rách, thậm chí khẽ cắn khóe môi của hắn, hai tròng mắt Trác Bách Quân nóng lên, không có kháng cự, vẫn đ_â_Ⓜ️ sâu vào т.h.â.ⓝ 𝐭.♓.ể của cô ta, lúc hắn đang tiến vào, Trầm Ngọc Lộ tức giận †h●ở ♓ổ●𝖓 hể●𝓃, hỏi: Kế tiếp còn muốn hành động không? Chúng ta vẫn tiếp tục kế hoạch ⓑá●0 t●ⓗ●ù không?
Trác Bách Quân ⓣ♓_ở 🌀ấ_𝖕, ở trong buồng xe mờ tối, ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn ra ánh sáng tàn nhẫn nói: Vẫn tôi muốn để cho người nhà họ Hàn từng bước từng bước ⓒ𝖍ế.✞ đi
Trầm Ngọc Lộ ở phía dưới hắn, hai mắt tràn qua một chút nụ cười lạnh lùng.
***
Tuyết vẫn còn đang rơi.
Minh Nguyệt đi đến phòng của cô bé Hi Văn, nhìn cô bé an ổn ngủ, khẽ mỉm cười, ra khỏi phòng, đang muốn trở về phòng, lại thấy Lý thẩm cầm một túi tài liệu, mỉm cười đi tới nói: Phu nhân, vừa rồi có người tặng một phần tài liệu, nói muốn cho Phu nhân ký nhận!! Dường như hắn nói là của bạn thân Phu nhân, tặng quà cưới cho cậu cả
Hả? Trang Minh Nguyệt mỉm cười nhận lấy tài liệu, nhìn Lý thẩm nói: Bà đi nghỉ ngơi đi, khoảng thời gian này, bà cũng quá mệt mỏi rồi, lão gia ở thư phòng xem tài liệu, một chút nữa tôi đi hầu hạ là được .
Vâng Lý thẩm mỉm cười đi ra ngoài.
Trang Minh Nguyệt xách theo túi giấy, đi vào phòng, bật cây đèn nhỏ bên sofa, rú_𝐭 𝓇_@ một phần tài liệu, ngay sau đó, hai mắt sững sờ, trên tài liệu nhìn thấy nội dung có liên quan Văn Giai ở Nhật Bản chịu khổ, còn có nội dung bà ấy bị mấy người đàn ông 𝖈.ư.ỡռ.ⓖ 𝐛.ứ.c cho đến ↪️♓-ế-т, vẻ mặt của bà đột nhiên co quắp, sau đó sẽ lấy ra một tấm hình, là hình sau khi Văn Giai bị 𝒸ưỡ·ռ·🌀 𝒷ứ·🌜 nằm ở trong vũng ⓜá_ⓤ, 𝐜.ⓗ.ế.✞ không nhắm mắt, ánh mắt Trang Minh Nguyệt mãnh liệt lóe lên, lồng 𝖓.🌀ự.↪️ không ngừng phập phồng, nước mắt tràn ra hốc mắt, mãnh liệt r-𝖚-𝖓 𝐫ẩ-y rơi xuống, rồi thật bình tĩnh, cầm văn kiện, đứng lên, bình tĩnh đi tới trước bàn trang điểm, lấy ra một cái bật lửa, 𝓇.ú.ⓣ 𝖗.𝖆 một cái chậu bạc nhỏ, đem tài liệu từng tờ đốt cháy, bà nhìn ánh lửa đỏ, nhớ tới một hàng chữ cuối cùng trong tài liệu: nếu muốn Văn Giai nhắm mắt, thì bà phải 𝖈♓-ế-𝐭 đi.
Bà không nghĩ quá nhiều, bình tĩnh nhìn ánh lửa từ từ cháy xong, mới đi từng bước một ra khỏi phòng, đi qua thư phòng, đi vào, nhìn chồng đang đeo mắt kính xem tài liệu ở đó, bà bình tĩnh cầm áo khoác, cẩn thận khoác lên trên người của chồng, mới dịu dàng nói: Trời đã dần lạnh rồi, 🌴𝐡_â_n ⓣ_𝖍_ể của ông, xem một chút rồi nghỉ ngơi sớm, biết không? Đừng để quá mệt mỏi ———— tôi lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ông .
Ừ, bà đi ngủ sớm một chút đi, đừng lo cho tôi Hàn Trung Trí nói.
Tốt, vậy tôi ngủ trước đây Trang Minh Nguyệt nhìn chồng thật sâu một cái, rồi bình tĩnh đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, sau đó đi vào phòng của mình, biết các con đều ở phòng ngủ phía sau, bà vẫn không ra phía sau, không muốn có nhớ thương, sắc mặt bình tĩnh đi vào phòng ngủ, từ trong một góc khuất nhỏ bên giường r_ú_✞ 𝐫_𝐚 chai thuốc ngủ, tгú-т 𝖗-ⓐ tất cả nuốt xuống, lại lấy ra một ly nước, hớp nhẹ một ngụm, rồi nằm xuống ngủ.
← Ch. 607 | Ch. 609 → |